Chương 11: Độc miệng

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 11: Độc miệng

Chương 11: Độc miệng


Hai ngày sau.

Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng đã có thể đi lại bình thường, vết thương trên người cũng đã đóng vảy, vì từ lúc nhỏ hắn đã rèn luyện rất nhiều cho nên thể chất cũng hơn hẳn người bình thường, nếu theo tình hình này thì chỉ vài hôm nữa là đã có thể lành hẳn.

"Giải bọn hắn lên đây." Hắn lúc này đang nằm trên một chiếc ghế tựa, xung quanh là thị nữ bưng trà rót nước, đứng bên cạnh còn có một nam tử tầm bốn mươi tuổi đang nói gì đó với Nguyên Vũ Tranh, nói xong thì Nguyên Vũ Tranh đột nhiên mở miệng kêu.

Thị vệ nghe được ngay lập tức cáo lui.

"Đúng thật là phép vua thua lệ làng nha!" Hắn mỉm cười nhẹ, tay cầm thanh đoản kiếm của mình quơ qua quơ lại.

"Để xem chuyện phép vua thua lệ làng này nên xử lý thế nào, ta chắc hẳn cần bổ xung thêm một chút quy định mới được, không thể để đám cô hồn các ngươi muốn làm gì thì làm trên đất của thiên tử."

Thị nữ phía sau nghe được cũng hơi hơi hoảng hốt, dù gì thì nàng cũng chưa hề gặp qua đại hoàng tử, chỉ nghe giang hồ đồn đoán đại hoàng tử là một người túc trí đa mưu, luôn một lòng nghĩ cho quốc gia, trung thành tuyệt đối và luôn đặt quốc gia lên hàng đầu, nàng mấy năm trước khi đại hoàng tử được hoàng thượng cho nắm quyền nhiếp chính, thì hàng loạt chính sách được thay đổi nhằm hỗ trợ nhân dân, còn cắt giảm tô thuế, tăng chính sách hỗ trợ thương binh, giảm thời gian dụng binh từ ba mươi năm xuống chỉ còn mười năm.

Bây giờ còn nghe đại hoàng tử lại muốn chỉnh sửa chính sách.

Đối với đại đa số dân chúng mà nói chỉ cần thay đổi chính sách chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn, nhưng còn Nguyên Vũ Tranh thì khác hắn lăn lộn trong thương trường mấy chục năm, cơ sở về luật pháp cũng phải nắm rõ ràng trong tay, hắn chỉ làm những thứ gì có lợi cho bản thân cũng như có lợi cho đất nước này, đương nhiên bản thân vẫn là trên hết, dù gì thì hắn cũng đoán được rằng trước sau gì cũng phải ngồi lên cái tảng đá lạnh kia, không bằng bây giờ bỏ ra thêm một chút thời gian để chỉnh đốn lại kỷ cương quốc gia.

"Các ngươi ai chạy vào kia lấy cho ta một tờ giấy cùng một cây bút, hôm nay bản hoàng tử muốn viết tấu chương." Nguyên Vũ Tranh búng búng ngón tay lên lưỡi của thanh đoản kiếm.

"Vâng." Một thị nữ lập tức lui vào trong.

Vài phút sau thị nữ lập tức mang ra giấy mặt tốt nhất đưa cho Nguyên Vũ Tranh, cận vệ cũng khiên ra một cái bàn đặt trước mặt hắn, còn sai người nghiền mực cho hắn.

Khi hắn vừa đặt bút xuống mặt giấy thì phía sau truyền đến tiếng áp giải, là hai cha con Cự Viễn Đông cùng Cự Viễn Minh.

"Quỳ xuống!" Khi đến cự ly đủ gần thì hộ vệ đạp vào chân hai cha con hắn, sau đó quát một tiếng.

Nguyên Vũ Tranh không hề quan tâm mà chỉ chấp bút viết tiếp, đại khái là hắn không thích nói chuyện với người sắp chết, nhưng đôi khi nói một chút lại hay.

"Các ngươi nói thử xem, vì sao hôm nay ta kêu các ngươi đến đây." Hắn vừa viết tấu chương vừa hỏi hai cha con Viên gia.

"Tiểu nhân biết tội tiểu nhân biết tội, mong đại hoàng tử khai ân tha mạng!" Cự Viễn Đông dập đầu xuống đất quỳ lạy Nguyên Vũ Tranh.

"Tha mạng? Ngươi nói nghe cũng suông tai nhỉ, thế những nữ tử mà các ngươi bán cho lầu xanh khi nói vậy các ngươi có tha không? Những người lỡ chạm phải các ngươi một chút các ngươi có tha không? Đến cả ta mà các ngươi cũng dám đụng thì còn ai mà các ngươi không dám, nhưng hiểu nhầm thì ta còn có thể bỏ qua, nhưng lạm quyền vu khống thì lại khác." Hắn lúc này đột nhiên dừng bút.

"Ta xưa nay luôn ghét những kẻ lạm quyền, nhất là dùng quyền hành của mình để đàn áp dân chúng, dùng quyền hành để bao che cho tội ác của mình, đương nhiên các ngươi có quyền cao chức trọng thì những kẻ dưới tay các ngươi đều phải nhịn nhục, phải chịu đựng các ngươi."

"Các ngươi ở đây tự xem mình giống như vua chúa, muốn làm gì thì làm chả coi ai ra gì, nhưng các ngươi chạm phải ta thì cũng coi như các ngươi đen đủi vậy, nhưng kẻ đen không chỉ là các ngươi mà là tất cả những kẻ như các ngươi trên đất nước này."

"Đương nhiên muốn giết hết một lần là điều không thể, cho nên từ thế hệ các ngươi về sau luôn luôn có người trong bóng tối quan sát các ngươi, các ngươi biết đó là ai không?"
"Là ai?" Cự Viễn Đông mờ mịt hỏi.

"Là dân chúng, chỉ cần có người thấy thì ắt hẳn các ngươi khó thoát khỏi xung quân biên cảnh…À quên, chiếu chỉ từ triều đình đã đến đây các ngươi cũng chỉ còn sống được ba ngày, ta nói với các ngươi cũng vô ích, nhưng cũng không sao coi như ta đang tâm sự một chút nhỉ."

"Quên nhắc các ngươi nữa, tài sản của các ngươi đã được xung vào công quỹ, sau đó sẽ được trích ra để hỗ trợ dân chúng trong huyện này, khế ước đất đai cũng được trả về cho những người mà ngươi chèn ép bán đất, những người còn sống trong gia đình các ngươi cũng sẽ được một chuyến công tác miễn phí ở biên cương, ở đó đập đá xây dựng cơ sở hạ tầng phục vụ cho tổ quốc."

"Các ngươi nói thử xem người nhà các ngươi có vĩ đại không? được tổ quốc kêu gọi xây dựng đất nước là niềm vinh dự lớn lao."

Cận vệ đứng ở phía xa nghe được cũng cười khổ, bọn hắn đâu ngờ đại hoàng tử lại độc miệng đến như vậy, nhưng việc làm lại cực kỳ dược dân chúng tán đồng.

Độc miệng thì có làm sao? Người đời nhìn vào lời nói mà đánh giá người khác sao? Không không không… Kẻ thông minh chỉ nhìn người qua hành động qua việc làm mà thôi, vì ngươi bốc phét thì cứ bốc phét, nhưng trong mắt kẻ thông minh thì ngươi chẳng khác gì một tên vô năng, còn đại hoàng tử ta nói làm là làm, ta muốn chính sách thay đổi thì chính sách thay đổi, ta muốn tên tể tướng ăn xương uống máu của dân này phải chết thì hắn nhất định phải chết, vì hai từ không thể chỉ tồn tại trong từ điển của những kẻ ngốc mà thôi.

"Giải hai tên này vào đại lao, chờ ba ngày sau chém đầu thị chúng, tộc nhân ba đời cũng sẽ đi cùng với bọn hắn, cho bọn chúng được quyền chọn cách chết, còn dư lại đều đưa đi biên cương làm nô dịch, Viên gia vĩnh viễn không được rời biên cương, ai chống đối chém bất luận tội." Lúc này giọng nói uy nghiêm cùng cực của Nguyên Vũ Tranh vang lên.

Nói xong hắn tiếp tục viết tấu chương, cận vệ cũng áp giải hai cha con Cự Viễn Đông cùng Cự Viễn Minh ra khỏi, cả hai đều giống như người mất hồn không còn một chút chống cự nào.

"Hầu thiếu úy, chuyện Tô Tiểu Tuyết thế nào rồi?"

"Bẩm Đại hoàng tử, Tô cô nương vẫn ổn, bệnh tình cũng đã chuyển biến tốt, đang trong giai đoạn nghỉ ngơi phục sức, nội trong ba ngày nữa thì có thể khôi phục lại bình thường." Nam tử đứng bên cạnh Nguyên Vũ Tranh lập tức bẩm báo.

"Vậy thì tốt, ngươi có thể về quân doanh phục mệnh được rồi, nhưng phải nhớ phải tung một tí hỏa mù lên vụ này, để ta dễ thoát thân có rõ chưa." Nguyên Vũ Tranh dừng bút quay đầu lại nói với Hầu thiếu úy.

"Đã rõ thưa Đại hoàng tử." Hầu thiếu úy khom người nhận mệnh.

"Được rồi ngươi có thể lui ra, ta còn một số chuyện cần phải tính toán, tấu chương viết xong ta sẽ kêu ngươi vào nhận." Hắn phất phất tay kêu Hầu thiếu úy ra ngoài.

Hầu thiếu úy cũng không ở lại thêm, hắn dù sao cũng đã quen với việc này, hắn là cấp dưới phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của cấp trên, huống chi Đại hoàng tử là hội trưởng Vũ Thiên Hội.

Triều đình dạo gần đây cũng có nghe đến Vũ Thiên Hội, cũng biết người đứng sau là Đại hoàng tử, nhưng chả ai dám làm gì vì đại khái ai cũng kiêng kỵ Đại hoảng tử, dù sao ai cũng mang trong người một ít chuyện không tốt, nhỡ mà chọc giận thì sẽ giống như Tể tướng Dương Chính Nam (Người đưa Nguyên Vũ Tranh ra khỏi đại lao) bị đại hoàng tử sút cho một phát bay thẳng đến Tuyên Châu làm thứ sử, không phải hoàng thượng khuyên ngăn thì cũng thân một nơi mà đầu một ngả rồi.

Đó ai nói gần Vua là gần cọp, nay phải đổi lại là gần Đại hoàng tử là gần cọp, nếu như ngươi muốn tố Đại hoàng tử thì trước tiên phải tìm ra điểm yếu đã, mà sợ điểm yếu chưa tìm thấy thì ngươi đã thấy tổ tiên hiện lên và nói với hắn "Ngươi kiếm chuyện ít ít thôi, bọn ta gánh ngươi muốn thoát vị nghĩa đệm", điểm yếu duy nhất của Đại hoảng tử đến nay là chưa có vợ, đúng vậy một người cũng không.

Nhưng chưa có ai dám nhắc đến, đại thần trong triều chỉ cần nhắc đến là Nguyên Vũ Tranh chắc chắn sẽ chỉ đại bác về phía hắn, khẩu pháo mang số hiệu "Chuyện đời tư của ta ngươi chớ xen vào!", Còn Hoàng đế nhắc thì Nguyên Vũ Tranh lập tức đánh bài chuồng, đúng vậy hắn muốn hôn nhân của mình không dính đến chính trị.

Vì thế trong triều có ba thế lực lớn, trong đó hai cái lớn nhất là Hoàng đế cùng Đại hoàng tử.

Hoàng đế trong tay có vương quyền.

Đại hoàng tử trong tay có lòng dân.

Còn các quan đại thần trong triều nhìn từ vào thì cũng là một thế lực đáng gồm: Nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì cũng chia làm bốn nhóm nhỏ, một nhóm theo Đại hoàng tử một nhóm theo Hoàng đế, nhóm tiếp theo thì trung lập kiểu các hảo hán cứ đánh nhau đi đừng quan tâm đến tụi tôi, cứ xem chúng tôi là không khí, nói tóm lại là động vật vô hại, nhóm cuối cùng là quan viên hăm hăm đả kích Nguyên Vũ Tranh, nhưng người dám làm vậy cũng chỉ là thiểu số, vì nhà bọn hắn đã xây xong không cần thêm gạch đá.

Trong cái thời buổi mà Hoàng Đế cưng chiều Nguyên Vũ Tranh hết mực thì bọn hắn cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng, nói chung là khó sống.

------------------------------

Ai thấy hay thì comment để tác biết nào ;3