Chương 4: Cáo thị truy tìm

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 4: Cáo thị truy tìm

Chương 4: Cáo thị truy tìm


Nguyên Vũ Tranh nghe vậy không khỏi mừng rỡ, hắn vội vàng nói thêm mấy câu sau đó đưa tiền cho nhà đò.

Mọi chuyện xong xuôi hắn mới thở ra một hơi, chỉ cần qua được con sông này là hắn đã có thể thoát khỏi phạm vi mà cấm quân có thể dò đến.

Vì vậy cho nên hắn tìm một nơi nào đó thoáng mát ngồi nghỉ còn ngựa thì thả nó đi, hắn đến được đây thì cũng chả cần ngựa để làm gì nữa.

Thỉnh thoảng trong lúc nghỉ ngơi hắn cũng liếc mắt nhìn nữ tử trước mắt này, đương nhiên là một cao thủ trong giới tia gái thì việc phát hiện ra hắn đang nhìn là việc cực kỳ khó.

Nhưng nữ tử trước mắt này lại có thể nhận ra, điều này đương nhiên có thể tương xứng với một điều đó chính là nữ tử trước mắt này không phải dạng vừa, có thể được coi là cao thủ trong cao thủ, nếu như để nàng lịch lãm thêm tám chín năm nữa thì có thể đạt đến trình độ Tông Sư chứ chả đùa.

Ngay đến hắn bây giờ chỉ mới là tiểu cao thủ, nếu như đánh nhau với nàng chắc hẳn không cầm cự được đến chiêu thứ năm.

"Đúng thật là ngọa hổ tàng long." Hắn cảm thán nói, trong miệng còn ngậm một viên kẹo đường do tự mình làm ra.

"Chụp lấy!" Nguyên Vũ Tranh ném cho nữ tử kia một viên, còn hô lên để ra hiệu.

Nữ tử kia quay đầu sang, tay ngọc đưa lên chụp lấy viên kẹo động tác cực kỳ thong dong không hề có một chút gấp gáp.

Nhìn viên kẹo trong tay sau đó lại nhìn Nguyên Vũ Tranh.

Nguyên Vũ Tranh cũng hiểu ý đưa tay bóc thêm một viên kẹo rồi để vào miệng, sau đó nhắm mắt hưởng thụ, ngụ ý là để nàng yên tâm.

Thứ kẹo này chỉ có hắn cùng người nhà được thưởng thức, tiểu đệ tiểu muội thường xuyên đến ở ké trong phòng hắn để ăn kẹo, nhưng vì hắn kiểm soát số lượng, mà hắn đã không muốn thì cũng chả có ai dám bén mảng đến bắt hắn làm thêm, bên trong tổ chức cũng thường xuyên được hắn đưa vào mấy thùng, chủ yếu bên trong kẹo này có một chút thảo dược nên cung có tác dụng giảm đau kháng viêm, điều hòa huyết áp.

Nhưng đối với hắn mà nói ăn cho vui vẫn là chính nhất.

Vừa ngậm kẹo vừa hưởng thụ ánh sáng của bình minh, trong lòng không khỏi hồi tưởng lên cảm giác về một tương lai không bị nhốt trong tẩm cung buồn chán kia nữa, cái gì mà thái tử cái gì mà trữ quân, vứt, vứt, vứt…

Hắn chỉ muốn ngao du thế gian, muốn tìm lại cái cảm giác kiếp trước mình đã bỏ qua.

Nữ tử trước mắt nhìn biểu cảm hưởng thụ của Nguyên Vũ Tranh, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, dù sao từ tối hôm qua đến giờ nàng cũng chưa ăn gì nên có hơi đói.

Khi vừa bỏ viên kẹo vào miệng một thứ cảm giác khó tả dâng lên, hương vị ngọt dịu pha lẫn mát lạnh từ lá bạc hà, kèm theo đó là mùi vị của nhiều dược liệu tạo thành thứ cảm giác khó nói nên lời, nàng cảm thấy khi ngậm viên kẹo này cơ thể cũng trở nên thư thái không ít.

Lúc này nhà đò cũng đã chuẩn bị xong hết, nên gọi hai người lên đò.

Nguyên Vũ Tranh nhấc chân đứng dậy đi vào bên trong con đò, tuy diện tích không to nhưng cũng đủ chỗ để cho tám người ngồi.

Khi đã lên đò hắn ngả người ra phía sau duỗi lưng, dáng vẻ mệt mỏi lúc này cũng ập đến.

Nhưng hắn không hề nhắm mắt nghỉ ngơi, mà lấy từ trong người ra một tấm bản đồ, đây là bản đồ dựa theo trí nhớ kiếp trước của hắn nên rất chi tiết.

Bây giờ hắn đang cách kinh thành tầm hai trăm dặm, khoảng cách này cũng được tính là khá an toàn.

Suy đi nghĩ lại hắn cuối cùng cũng thu bản đồ lại, nằm sải lai ra đò, mặc kệ đời nói gì ngủ trước mọi chuyện tính sau.

Do dòng nước chảy khá xiết cho nên qua được bên kia bờ cũng phải mất gần hai tiếng.

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này đã say trong giấc nồng, ngủ không biết trời trăng mây gió gì cho đến khi được nhà đò đánh thức.

Mở mắt ra thì thấy mình đã ở bên kia sông, nữ tử lúc nãy đi cùng hắn cũng đã biến mất.

Hắn ngồi dậy sửa soạn lại khuôn trang, sau đó ném cho nhà đò hai lạng bạc rồi cuốn gói chạy thẳng vào trong rừng, thay đổi khuôn trang diện mạo, khi đi ra thì đã biến thành một thiếu niên tuấn tú tay cầm quạt xếp, hông đeo ngọc trạc, nhìn dáng vẻ cực kỳ thư sinh.

Vấn đề là bây giờ phải đi hướng nào mới là hợp lý.

Thế là tự mình lựa chọn ném gậy, cây gậy vừa ném xuống liền chỉ về hướng nam.

"Được lên đường xuất phát thẳng tiến về phương Nam." Đi dọc theo con bờ sông hắn cuối cùng cũng thấy được một con đường trống, theo trên bản đồ thì đường này dẫn đến thôn Mộc Hoa.

Hắn cứ thế đi về hướng thôn Mộc Hoa, thôn trang nhỏ này hầu như mọi người đều làm ruộng, cho nên lúc hắn đi qua vừa hay lại trúng vào dịp người nông dân bắt đầu gieo xạ, khung cảnh nhộn nhịp làm lòng hắn nổi hứng bừng bừng.

Thế là hắn tấp vào lề hỏi nông phu mấy câu, sẵn tiện hỏi ở nơi nào cho thuê xe ngựa, hắn là người có lòng mà hắn cũng không quan tâm chuyện tiền bạc vì thế cho nên cũng tiện tay nhét cho nông phu một lạng bạc, sau đó tiêu sái rời đi.

Lúc hắn đi ngang qua một cái tửu lâu trong thôn, thì bụng lại réo lên thế là bay ngay vào bên trong làm ngay một bát mỳ cho ấm bụng, cũng tình cờ nghe được một chút chuyện, địa chủ trong thôn này đang dốc sức thâu tóm ruộng đất, rất nhiều nông phu vì vụ trước bão bùng mất mùa mà phải bán ruộng của mình cho địa chủ, thậm chí ngay cả con cái cũng bị địa chủ đưa đi, bán vào trong tửu lâu.

Nhưng khi hắn đang ăn mì thì có một tin tức chấn động nữa lọt vào tai hắn.

"Các ngươi nghe tin gì chưa, Đại hoàng tử Nguyên Vũ Tranh vừa mới bỏ trốn khỏi hoàng cung, tất cả đại thần trong triều cùng ngồi lại bàn bạc kế sách ngăn cản nhưng bất thành, hiện giờ Đại hoàng tử có lẽ đang ngao du ở một nơi nào đó, lệnh tìm kiếm cũng đã được ban ra nếu ai tìm thấy mang đến quan phủ thì sẽ ngay lập tức ban thưởng ngàn lạng vàng."

Một trăm lạng vàng đối với thường dân như bọn hắn mà nói là một con số siêu to khổng lồ.

Lúc này nghe được người sau nói hắn mới yên tâm hơn một chút.

"Tới lượt ngươi sao? Với cả in cáo thị mà đến mặt mũi còn không có thì nói gì đến tìm người hả? Ngươi mù thông tin hay gì mà không biết đại hoàng tử trước nay rất ít khi ra ngoài, mỗi khi ra ngoài đều mang theo bịt mặt, đến cả đại thần trong triều nếu như đứng đối diện đại hoàng tử cũng chưa chắc có thể nhận ra."

"Vậy ta hỏi ngươi làm kiểu đ** gì để nhận ra bây giờ, chẳng lẽ lại đi hỏi từng người xem hắn có phải là đại hoàng tử không à."

Nam tử kia bị mắng đến im bặt không cãi lại được lời nào, nhưng hắn cũng dốc hết sức bình sinh để phản biện.

"Ta nhớ là cũng có dấu hiệu nhận biết là vết bớt hình hoa đào phía sau vai trái mà."

"Ngươi nghĩ thoáng hơn một chút đi, ngươi là ai mà để đại hoàng tử cởi đồ cho ngươi khám xét hở? đại hoàng tử là người để cho ngươi động chạm hay sao? nếu không có ngài ấy thì bây giờ chúng ta có thể đã nằm dưới đất trong đợt dịch bệnh năm trước rồi đó biết không hả tên ngáo ngơ này." Nam thư sinh bên cạnh đè ép không thương tiết

Hắn nghĩ lại thì cũng thấy có lý.

Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng ăn xong bát mỳ, sau khi tính tiền xong hắn liền đi ra ngoài trên mặt cũng có ít nét tươi sáng hơn, nội tâm cũng vui hơn khi nãy một chút.

Dự định mới của hắn lúc này là đi về phía Nam, tìm một nơi nào đó ở tạm rồi tính tiếp, hắn ở trong hoàng cung cũng có nghe nói sắp tới đây trên đỉnh núi Võ Đang có diễn ra đại hội luận đạo giữa các Tông Sư với nhau, đối với người hâm một người đam mê phim kiếm hiệp như hắn mà nói, chuyện này chắc chắn không nên bỏ qua.

Thế là hắn đi dạo quanh thôn này tìm chỗ mua một con ngựa sau đó lên đường.

Tuy con ngựa này không bằng con lúc sáng của hắn nhưng mà cũng được gọi là tạm ổn, có lẽ nó sẽ lết nổi đến núi Võ Đang.

Núi Võ Đang cách chỗ hắn chỉ hơn hai ngàn dặm, nếu như đi bình thường thì phải mất hơn tám ngày mới đến, còn nếu như đi chạy cấp tốc thì chỉ cần ba bốn ngày là tới nơi, nhưng nhìn con ngựa này thì cũng có thể thấy chạy cấp tốc là điều không thể.

Nhưng bây giờ chỉ có mỗi một sự lựa chọn là phải đi ngựa, nếu như hắn mà có máy bay như kiếp trước thì chỉ cần ba hay bốn tiếng là đến nơi, còn thời đại này đến xe đạp còn chưa có thì bảo gì đến máy bay các thứ.

Hắn vừa cưỡi ngựa vừa than trời trách đất, oán giận thế gian, nếu cho hắn xuyên không đến đây thì cũng phải có hệ thống hay mang theo một chút đồ gì đó theo hắn đến đây chứ.

Trời rất nhanh đã chập chờn tối, mà hắn đang ở giữa rừng không mông quạnh, xung quanh không hề có một căn nhà nào hết, miếu hoang cũng không có nốt.

Thế là hắn thúc ngựa kiếm một nơi bằng phẳng để ở qua đêm vậy.