Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 3: Nội gián

Chương 3: Nội gián


"Liễu Thư Trung, nhờ ái khanh cử người đến các khu ngoại ô thủ sẵn, chỉ cần có ai đi ngang qua thì ngay lập tức kiểm tra, đội buôn từ Tây Tạng có đến cũng phải bắt bọn hắn kiểm kê thử xem có bao nhiêu người đến bao nhiêu người đi, ta nghi là tiểu tử ma lanh đó sẽ ẩn nấp để theo đội buôn rời khỏi nơi này, tuy xác suất là rất thấp nhưng cũng đáng để thử." Lúc này hắn tin tưởng trực giác của mình, hắn đoán được rằng những người thông minh thường sử dụng kế tung hỏa mù để kẻ địch không biết đường nào mà lần.

"Tuân mệnh bệ hạ!" Liễu Thư Trung, Ngô Quân, Đỗ Trung Hiếu đồng loạt lên tiếng nhận mệnh..

"Các vị ái khanh lui ra đi, trẫm cũng mệt rồi…" Hoàng đế phất phất tay bảo nhóm đại thần về hết đi.

Khi các đại thần đã ra về thì trong góc tối một người mặc áo đen đi ra, quỳ gối sau lưng Hoàng đế cung kinh nói: "Chủ tử, hành tung của Đại hoàng tử thực sự quá mức kỹ càng, mọi dấu vết đều bị xóa ngay sau khi thực hiện, còn có rất nhiều dấu vết từ rất nhiều nơi nhằm đánh lạc hướng, nhưng đến bây giờ chỉ có manh mối là Đại hoàng tử vẫn còn ở trong phạm vi mấy chục dặm bên ngoài hoàng cung, nhưng địa điểm cụ thể thì tiểu nhân không rõ."

Người áo đen nói rõ sau đó kéo ra một con rối, nhìn sơ qua ngoại hình xuýt nữa thì hắn tưởng là đang nhìn Nguyên Vũ Tranh, con rối này làm thực sự rất giống, lớp da bên ngoài được làm từ da cừu được tẩy trắng, tay chân có cơ quan cực kỳ linh hoạt chả khác gì người bình thường.

Khi hắn cởi lớp áo bên ngoài ra thì sau lưng có một cái khe hở, bên trong có giấu một bức thư.

Nội dung bức thư chỉ có mấy chữ "Chúc ngủ ngon" đọc xong hoàng đế xuýt chút nữa thì phun máu, nhưng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tay chân bủn rủn không một chút sức lực.

Nguyên Vũ Tranh đương nhiên đoán được con rối này đường nào cũng sẽ về tay phụ thân hắn, vì thế cho nên hắn mới thêm một chút thú vị vào bên trong

Người áo đen kia vội vàng đỡ lấy hắn.

"Chủ tử!"

Hắn làm hoàng đế mấy chục năm đến tận bây giờ đây là lần đầu tiên bị chính con trai mình hạ thuốc.

"Không sao dìu bổn vương vào bên trong, chỉ là dính một chút thuốc mê ngủ một giấc là khỏi không cần thiết phải gọi thái y làm gì." Hoàng đế cố mở miệng nói nốt lời cuối sau đó ngất lịm đi.



Các đó mấy trăm mét, trên một lầu các có hai người mặc đồ đen ẩn mình nhìn chăm chăm vào tẩm cung hoàng đế, hai người này là một người là quan tứ phẩm hay được hoàng đế trọng dụng để bàn sách lượt, một người là thiếu úy trong quân doanh, đương nhiên hai người này đương nhiên là người của Nguyên Vũ Tranh.

Quyền lực của Nguyên Vũ Tranh trong triều là cực kỳ lớn, được mệnh danh là dưới một người trên vạn người, ngay cả các huynh đệ của mình đều phải kiêng dè không ai dám hó hé gì với Nguyên Vũ Tranh, vì chỉ cần hắn bất mãn thì ngươi bay màu, đương nhiên những người mà hắn giết từ trước đến nay đều là hoạn quan, tham quan, chủ yếu là để củng cố quyền lực cho Nguyên Vũ Quân, ngay cả người mà Nguyên Vũ Quân tín nhiệm có Tài mà không có Đức cũng bị Nguyên Vũ Tranh dạy dỗ, cho nên trong triều không ai dám chọc đến hắn.

Ai cũng biết trong phòng của Nguyên Vũ Tranh có treo một tấm tranh thủy mặc đề dòng chữ "Thế gian ngàn vạn con mắt chỉ cần một con mắt nhìn thấy thì ta cũng nhìn thấy".

Quan tướng trong triều đến bây giờ cũng không thể tra ra tổ chức đứng sau Nguyên Vũ Tranh, không biết tổ chức ấy bao nhiêu người, tổng bộ ở đâu, hành tung như thế nào.

"Hầu thiếu úy, ngươi biết phải nên làm gì rồi chứ?" Người mặc áo đen quay đầu nhìn người còn lại thấp giọng nói.

Hầu thiếu úy lúc này gật đầu lui vào trong bóng tối, chỉ để lại người kia.

Văn quan tứ phẩm này là Vũ Viên Thanh, là một trong những cánh tay đắc lực và là thuộc hạ trung thành tuyệt đối nguyện chết vì Nguyên Vũ Tranh, trọng trách liên hệ người trong tổ chức, phòng gian thần gây loạn chốn quan trường.

Vũ Viên Thanh tám năm trước chỉ là một bổ đầu canh ngục, may mắn gặp được Nguyên Vũ Tranh, được Nguyên Vũ Tranh trong bóng tối đề cử, cũng nhờ vào tài trí cùng học vấn của hắn rất nhanh được Nguyên Vũ Thắng trọng dụng.

"Thiếu chủ chúc ngài một chuyến du ngoạn nhân gian an lành, thần ở nơi này chờ người về!"

Hầu thiếu úy sau khi lui ra ngay lập tức lần trốn đi vào mật đạo đã được chuẩn bị cách đó mấy năm, đường hầm này do Nguyên Vũ Tranh tạo ra, chủ yếu là dùng để phòng ngừa trường hợp khẩn cấp bị ám sát, đại khái vì ở thời này có vô số người có võ công cao cường, hắn trước đây cũng có gặp qua Tông sư, nói thật chứ cảnh giới võ thuật của người này rất cao, có thể sử dụng khinh công bay như chim trên trời.

Sau khi theo đường hầm ra khỏi Hoàng cung, Hầu thiếu úy ngay lập tức liên hệ người trong tổ chức, đương nhiên cũng phải trao đổi tín hiệu với nhau để tránh nhầm lẫn, tin tức rất nhanh được truyền đi bằng bồ câu đưa thư.

….

Ba mươi phút sau

Nguyên Vũ Tranh ở trong khe suối lấy thư truyền do bồ câu đưa đến ra đọc, nội dung bên trong đương nhiên là mật báo lại những gì diễn ra trong cuộc bàn luận chiến thuật bắt hắn.

"Xem ra phải thay đổi chiến thuật rồi, đội buôn này không dựa được thì bản thiếu ta cũng có đường khác để rời khỏi đây." Nguyên Vũ Tranh xoa xoa cằm nói thầm.

Thế là hắn ngay lập tức thu thập đồ nghề hóa thân mình thành một thiếu nữ, đương nhiên để cho dễ hành động thì không cần phải độn vào làm gì, mấy thứ đồ biểu tượng cho nam nhân hắn cũng vứt hết ra bên ngoài, chỉ cầm theo đoản đao phòng thân, mang theo mấy lượng bạc cùng vài tấm ngân phiếu mấy ngàn lượng.

Quần áo cũng lấy toàn là của nữ nhân, đương ban đầu là của nam nhân chỉ là bên ngoài được gắn thêm mấy thứ khác để cho giống đồ nữ nhân mà thôi, cái bớt hình hoa đào phía sau vai trái của hắn cũng phải dấu đi chứ để đó chả khác nào kêu "ta ở đây này các ngươi lại bắt ta đi! bắt ta đi!"

Sau khi chuẩn bị xong, hắn ngay lập tức lên đường ngay trong đêm không thể chờ đến lúc cấm quân hành động.

Men theo bờ suối, đi khoảng mấy dặm là đến một ngôi miếu bỏ hoang, bên trong cũng đã có người đang chờ hắn, sau khi hoàn thành trao đổi thì hắn lập tức lấy ngựa lao thẳng về con đường mà hắn đã vạch sẵn từ trước.

Con đường hắn đang đi là nơi mà nội gian bên trong cấm quân của hắn đang canh giữ, nên việc vượt qua phòng tuyết là một điều hết sức dễ dàng.

Sau khi đã thoát khỏi vòng vây do Nguyên Vũ Thắng bày ra, hắn không kiêng nể gì thúc ngựa chạy như bay.

Một người một ngựa phóng như tên bắn cả một đêm dài, ngựa mà hắn đang cưỡi tuy không phải là Hãn Huyết Bảo Mã nhưng cũng là giống ngựa đỉnh cấp, chạy hai ba trăm dặm một đêm không phải là chuyện khó.

Lúc trời vừa tờ mờ sáng là hắn đã đến bên cạnh một bờ sông rộng hơn năm trăm trượng, con sông này tên là Ngoạn Thủy, vì nước ở nơi này chảy rất xiết thuyền nhỏ bình thường khó có thể đi trên con sông này, mà người dám đi chỉ có những lão làng trong giới đưa đò.

Hắn nghiêng đầu nhìn dọc theo bờ sông tìm thử xem có con đò nào không để còn vượt sông, phía trên thượng nguồn có cầu nhưng mà hắn bây giờ không dám đến đó, đến đó thì chẳng mấy chốc sẽ bị lộ tẩy.

Vì cấm quân rất quen thuộc với hình dáng của hắn, cho nên không cần phải bàn đến chuyện có bị phát hiện hay không, chỉ cần giống giống là bị giữ lại hết.

Nguyên Vũ Tranh cưỡi ngựa đi dọc theo bờ sông, đi khoảng một hai dặm gì đó thì thấy một nhà đò, bên cạnh cũng có một nữ tử đang đứng đó chờ đò.

"Ừm dung mạo với dáng dấp cũng thuộc hàng cực phẩm chứ không phải đùa." Hắn nói thầm, sau đó hắng hắng giọng để điều chỉnh giọng nói.

Khi đi đến bên cạnh nhà đò hắn ngay lập tức xuống ngựa, dáng đi cũng phải mềm hơn một chút uyển chuyển hơn một chút, để tránh để lộ sai là nam nhân.

"Thúc thúc người có đưa đò sang sông không?"

Nhà đò bên cạnh đang chuẩn bị dụng cụ thì nhìn thấy Nguyên Vũ Tranh, vẻ mặt hơi khó hiểu hắn dạo gần đây rất ít người đến hỏi cần sang sông, vì dạo gần trước Đại hoàng tử nước này đã cho thi công mấy cây cầu bắt ngang qua những con sông lớn, vì thế cho nên rất ít người cần dùng đò để sang sông.

"Có." Người lái đò gật đầu nói.