Chương 1: Chạy khỏi Hoàng Cung

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 1: Chạy khỏi Hoàng Cung

Chương 1: Chạy khỏi Hoàng Cung


Võ Nguyên, năm thứ mười ba.

Ngoại ô hoàng cung.

Trong màn đêm tĩnh mịch, đột nhiên vang lên tiếng thúc ngựa.

Cha! Cha! Cha!

Một thiếu niên mười sáu tuổi, mặc đồ đen lao nhanh trong đêm tối, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía sau để quan sát xem có ai đuổi theo mình không.

Thiếu niên này tên Nguyên Vũ Tranh là Đại hoàng tử nước Sở Việt, một trong ba nước lớn nhất châu lục này, hắn vốn dĩ là Trữ quân người ngậm thìa vàng ngày ngày sống trong nhung lụa (Người tương lai kế vị Hoàng Đế).

Nhưng thâm tâm hắn chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, chả muốn kế vị cái gì mà Hoàng vị, hắn cũng chả muốn làm thái tử hay trữ quân gì hết, dù sao hắn cũng là một người thời hiện đại xuyên không đến đây, vương quyền đối với hắn mà nói chẳng đáng một xu, hắn lúc dù gì cũng là chủ tịch Trịnh thị, tập đoàn xuyên quốc gia lớn nhất Việt Nam giá trị gần 300 tỷ USD, kinh doanh trên mọi lĩnh vực trong đó có du hành vũ trụ, ứng dụng phát triển năng lượng tái tạo…, cũng chả thua kém Elon Musk, cũng vì thế mà tình cảm của đời hắn luôn gặp rất nhiều chông gai.

Bạn gái chỉ muốn tiền tài của hắn, không tiếc thủ đoạn dồn hắn vào chỗ chết để cướp lấy, nhưng vì là một người có IQ 200 cùng một cái đầu đầy sạn và đá lạnh, hắn sao có thể không biết được những thủ đoạn dởm giảo ấy, muốn ăn được cái mạng nuốt tiền của hắn đâu có dễ, người động sát tâm với hắn cũng chỉ có đường đó là biến mất, đúng vậy biến mất theo nghĩa đen.

Hắn sống trong một thế giới nơi đồng tiền nói lên tất cả, tất cả mọi thứ đều bị đồng tiền chi phối, ngươi có tiền thì ngươi mua được tất cả, nếu như không thể mua được bằng tiền, thì có thể mua được bằng rất rất nhiều tiền, vì vậy trong cuốn châm ngôn của hắn mới có câu "Dao thì sắc bén đấy! Nhưng mà bén bằng đồng tiền không?"

Ai nói giàu là sướng, nhiều khi hắn chả biết mình nên làm gì để cuộc đời này thú vị hơn một chút, đi du lịch sao? Hắn dành năm năm trên chiếc phi cơ riêng của mình đi qua hơn hai trăm quốc gia, thưởng thức vô số cảnh đẹp, vô số món ăn nhưng cuối cùng lại chẳng có cảm giác gì, ngay cả khi hắn đặt chân đến mặt trăng hắn cũng không cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn một chút nào.

Vậy mà bây giờ bảo hắn đi làm Hoàng đế? Não hắn bị úng nước mới chui đầu vào cái hố đó, đương nhiên muốn rời hoàng cung đâu phải là chuyện dễ dàng gì, mấy lần trước vừa mới ra khỏi Hoàng cung đã bị tóm, khi về còn bị cấm túc mấy tuần thậm chí mấy tháng, suốt ngày phải nghe đi nghe lại mấy bài thơ thiết, suýt chút nữa làm tai hắn đóng cả kén, cho nên hắn bây giờ cũng có thể đoán được hoàng cung lúc này cũng bắt đầu rối loạn rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ có người đuổi đến đây, chuyện này hắn đã lên kế hoạch mấy tháng rồi nên không được phép thất bại.

Hắn đi được một đoạn nữa thì nhảy xuống ngựa, đi lại bên cạnh một bụi rậm đã đánh dấu từ trước, hắn cúi người xuống kéo một hình nộm từ trong đó ra, hình nộm này được hắn chính tay chế tạo, tỷ lệ cơ thể đều trùng khớp với hắn.

Nguyên Vũ Tranh đem hình nộm bỏ lên ngựa, khi đã cố định thành công thì hắn vỗ vỗ hình nộm coi thử đã chắc chắn chưa, lỡ như nửa đường mà rơi thì tỷ lệ đào thoát chắc chắn sẽ giảm xuống dưới hai mươi phần trăm, tiếp đó hắn lấy ra một chiếc khăn cột lên dây mũi, rồi vỗ vào mông nó một cái, con ngựa ngay lập tức thét dài sau đó chạy đi.

Còn hắn đương nhiên phải đi trốn, mà trước khi trốn thì chuyện cần phải làm là xóa dấu vết, mấy thứ này đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ, kiếp trước hắn bị người khác ám sát không dưới bốn mươi lần, nên kỹ năng sinh tồn của chính hắn cũng luyện đến thượng thừa, tay không tấc sắt cũng có thể sinh tồn trong rừng rậm, thậm chỉ có thể sống tốt mà không cần ra ngoài.

Xử lý hết mọi dấu vết hắn ngay lập tức chạy vào rừng, chỗ này hắn cũng đã có bố trí nơi ẩn nấp, đại khái là lúc trước đi săn đã tìm được một nơi đắc địa có thể ẩn nấp lâu dài, bên ngoài nếu có nhìn vào thì cũng chỉ biết đây là khe suối bình thường, nhưng đâu ai ngờ bên trong lại là một tiểu thất đầy đủ tiện nghi, lương thực dự trữ đủ để hắn sống nửa năm, nhưng theo dự định thì hắn sẽ ở đây khoảng ba tuần, sau đó chờ mọi chuyện lắng xuống mới rời khỏi nơi này.

Mà ba tuần nữa sẽ có một đội buôn đi qua nơi này hắn cũng có thể hóa thân chạy theo đội buôn để rời đi, nếu như nói về trình độ cải trang của hắn mà nói đừng nói là đứng xa liền có thể nhìn ra, cho dù có áp sát mặt vào người hắn hay đưa tay véo mặt hắn cũng chưa chắc đã phát hiện được gì.

Đó mới là kỹ năng đẳng cấp mà hắn học được từ ông nội của mình, hồ sơ chứng từ thậm chí là tiền cũng có thể làm giả, chỉ cần có đủ dụng cụ thì không có thứ gì trên đời hắn không thể làm giả, dù sao là một kẻ trước khi giàu có thường xuyên nợ nần phải nay trốn đây mai trốn đó, thì mấy thứ này đều rất rất cần thiết.

Đúng như lời hắn nói Hoàng cung lúc này đã loạn như cào cào, cung nữ thái giám cũng chạy thậm chí cả cấm quân cũng lục tung mọi ngóc ngách để tìm hắn, mấy lần trước do hắn sơ xuất nên mới bị tóm còn lần này thì không dễ như thế đâu.

Bài tẩy hắn đặt ở khắp nơi, đừng nói là một người ngồi đoán, cho dù cả trăm người ngồi cùng một chỗ cũng chả biết đâu là thật đâu là giả, vì mấy năm trước hắn tung quả mù quá nhiều nên hoàng cung cũng đã cảnh giác hơn rất nhiều, mà bọn hắn càng cảnh giác hắn lại càng dễ trốn thoát.

…..

Tẩm cung Hoàng Đế.

Bốp!

Nguyên Chiêu Đế đập tay lên bàn, dưới bàn tay còn có một bức thư, khuôn mặt trở nên giận giữ gằn giọng quát.

"Vô dụng! Có mỗi chuyện canh giữ nhi tử của trẫm mà các ngươi cũng làm không xong!"

"Vậy các ngươi nghĩ xem Trầm còn cần đám vô dụng các ngươi làm cái gì!!!"

Cấm quân, cung nữ, thái giám, quỳ rạp trên mặt đất ai cũng run như cầy xấy, cũng chả dám nói gì ngoài bốn chữ "Bệ hạ tha mạng"

Sau đó tâm tình hắn cũng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn vào bức thư trên bàn, miệng còn không ngừng thở dài.

Làm hoàng đế mười mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người không có hứng thú với ngội vị Đế Vương, luôn tìm đủ mọi cách mọi lý do để rời khỏi hoàng cung tách xa hoàng quyền.

Tranh nhi, để phụ vương nhìn xem con trốn được bao lâu, mười mấy năm nay đấy trí đấu dũng với con chẳng lẽ phụ vương không có cách trị con hay sao, lần này cố gắng trốn cho kỹ vào đừng để bị bắt, nếu như bị bắt thì con chỉ còn cách là nghe theo ý trẫm mà thôi.

"Ha Ha Ha." Hoàng Đế lúc này bỗng nhiên cười to, hắn chỉ mới có ba mươi bảy tuổi, vẫn còn trong độ tuổi có thể chấn nhiếp giang sơn, năm xưa hắn vì Vương vị mà nếm qua không ít máu tanh, bây giờ sinh ra một đứa con suốt ngày đòi trốn nhà đi làm lưu dân, nhưng đứa con này cũng là đứa con mà hắn tự hào nhất.

Lúc mới một tuổi đã biết nói, biết đi, lên ba đã biết viết, năm tuổi biết cưỡi ngựa bắn cung, cầm kỳ thi họa không môn nào không giỏi, năm lên chín tuổi tự thân ra sức dẹp yên nạn dân đói khát, năm lên mười hai tuổi bỏ nhà theo Lý nguyên soái ra tiền tuyến chống quân Ngữ Uyên, lập đại công dùng một vạn quân mạt sát tám vạn quân trên sông Mạn Đà, mười lăm tuổi nắm trong tay tổng số tài sản mà đến Hoàng Đế hắn cũng mơ ước.

Hằng năm còn bỏ ra gần mười vạn lượng bạc để hỗ trợ nạn dân, dịch bệnh, dịch châu chấu. Cũng vì thế mà trở thành người mà thế gian kính ngưỡng ca tụng, nhận được quyền có thể theo hắn kinh diện triều chính, nhưng đến giờ chưa có ai có thể thấy qua dung mạo của con hắn, đến ngay cả phụ thân như hắn hay thậm chí là mẫu thân cũng chỉ mới thấy qua mấy lần.

Nhưng đến ngay cả Hoàng Đế cũng đâu biết những thứ này đều là ý của Nguyên Vũ Tranh, hắn đang làm việc thiện để trừ nghiệp chướng kiếp trước, bây giờ có quyền để làm gì? không xài chẳng lẽ để đó cho nó lên móc sao? Nhưng sài xong hắn lại ném đi vì hắn đã làm đủ việc thiện rồi, bây giờ là thời gian tự do của hắn.