Chương 74: Khu Buôn Bán An Lĩnh.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 74: Khu Buôn Bán An Lĩnh.

Qua tấm ảnh đó bọn hắn cũng thấy được sự tiều tụy của đám bọn họ, mấy người nằm vạ vật trên lóc nhà, có ngươi có vẻ còn bất tỉnh do mất nước nữa thì phải.

- Đám người này có vẻ như mới thoát nên trên sân thượng này thì phải, nhìn xem bọn họ không bị cháy nắng đen nhẻm như bọn người lão Chu thấy không da rẻ chỉ hơi nhạt do thiếu ăn mà thôi.

Sơn giơ tay cho cả đám xem kĩ bức ảnh 3D đó rồi nói tiếp.

- Có mấy người đang bất tỉnh có vẻ đám đó quá đói hoặc mất nước, chắc bên dưới bị xác sống vây nên không chạy đi được.

Huấn lái xe phía trước có vài con xác sống thấy động chạy lại phía này đều bị hắn đâm chết lăn sang một bên hoặc bị nghiền xương không thương tiếc, chạy xe thêm mươi mười năm phút nữa thì cũng đến dưới chân cái tòa nhà đó, khử nốt mấy con xác sống xung quanh bằng súng giảm thanh cả đám mới yên tâm đi vào bên trong.

Sơn bảo bọn Đạt mang thêm ít đồ ăn và nước vào ba lô nát mang nên cho đám người kia, đám bọn hắn chuẩn bị xong xuôi rồi bắt đầu từ cửa trước mà tiến vào bên trong.

Bên ngoài toàn cửa kính nên có thể nhìn dõ vào bên trong, qua cái cửa xoay tự động đi vào thì mới phát hiện đây đâu phải công ty mẹ gì mà là một cái phòng gym, bên trong có khoảng ba mấy con xác sống nam thì quần đùi áo ba lỗ hoặc đồ thẻ thao, nữ thì đồ bó sát lấy cơ thể.

Nhìn đám xác sống đó nam thì cơ bắp nữ thì khú nào ra khúc đó nhưng chẳng ai thấy đẹp được cả vì đám đó chằng chịt toàn tia máu đen trên người cũng như miệng mũi thi thoảng lại có máu đen chảy ra, Sơn ra hiệu cho bọn Đạt rồi bắt đầu xạ kích, chỗ này cách âm bên ngoài khá tốt tuy bọn hắn bắn súng âm thanh khá lớn nhưng không ảnh hưởng đến bên ngoài.

Giết xong đám xác sống bên dưới thì bọn hắn mới tìm cách nên tầng trên, cầu thang máy nên tầng trên đã hỏng, bọn hắn đi thang bộ thì cửa ở đó đã bị bật ra từ khi nào, dây chói đã bị đứt, mấy cái đồ tập gym được trèn vào cửa đó cũng đổ cả ra đất.

Sơn ra hiệu cho mọi người rồi gõ gõ vào một cái máy tập chân, khiến nó vang nên những tiếng chới tai, y như hắn xuy đoan một nát sau nghe tiếng thình thịch từ trên lầu chạy xuống. Đám xác sống vừa thò mặt ra đã ăn ngay đạn của bọn hắn đứng dàn hàng ở đó chuẩn bị xạ kích trước rồi.

Thấy không còn con nào chạy xuống nữa Sơn mới ra hiệu từng người đi nên rồi yểm trợ cho nhau, ba người đi theo hắn khá lâu nên rất hiểu ý hắn nên phối hợp rất ăn ý.

Nên tầng trên này thì cũng không có ai chỉ có mấy cái máy tập được kê gọn lại và vài tấm chăn trải ở đất mà thôi, hắn còn nhìn thấy mấy vũng máu đen với mấy cái xương tay chân còn xót lại mới hơi khô chứng tỏ đám xác sống đó mới vừa tấn công nên trên đây được vài ngày mà thôi.

Tiếp tục đi nên tầng ba nhưng của của tầng này đã mở bung từ lâu không có bị chắn hay bị buộc lại gì, như hiểu ra việc gì Sơn ra hiệu cho mọi người cẩn thận rồi đi tiếp. Đi nên trên tầng ba thì mới thấy trên đó không có xác sống tấn công mà chỉ có bày la liệt trai hộp trên kệ.

Hắn nghe thấy động tĩnh bên trái nghe kĩ thì đó là tiếng đập cửa, theo tiếng động mà đến thì đó là tầm bảy tám con xác sống đang cố đập một cánh cửa thép hướng nên tầng trên, có vẻ bên ngoài đã khóa nên đám xác sống không đẩy được.

Sơn ra hiệu cho đám Đạt khử nốt mấy con xác sống đó rồi đi từng phòng trên tầng ba này quan sát, bên trong đó trước đây từng là phòng làm việc nhưng đã cải tạo lại hết làm phòng ngủ hết rồi. Không thấy có gì hắn mới lại cái kệ chứa đầy hộp kia, cầm một cái hộp nên xem thì nó đã nhẹ tênh, lắc lắc bên trong không có gì.

Cầm xem bao bì bên ngoài thì hắn mới phát hiện đó là một hộp Protein cho người tập gym, hiểu vì sao đám người đó sống được hai tháng ở đây rồi nên hắn ngó qua một vòng sau đó đi hội họp lại ở cái cửa thép kia.

Đến nơi thì đám Đạt đang gọi khản cổ mà không có ai trả lời, bọn hắn đang dùng Đao Xương chém cửa mà cũng không ăn thua vì cửa quá dầy. Sơn thấy vậy thì bảo cả đám tránh ra sau đó rút thanh đao Hắc Thiết của mình ra rồi chém mạnh vài nhát vào giữa cánh cửa.

Một nát thì hắn cũng rạch được một cái ô vương ở giữa cánh cửa, kéo cái miếng thép đó ra sau đó hắn mới thấy bên ngoài chất một đống bàn ghế với mấy cái máy tập gym cũ Sơn dùng tay đẩy chúng ra rồi thò đầu ra ngoài mà gọi.
- Có ai không, mẹ các ngươi chết cả rồi sao. Ta gọi mà không ai nói gì.

Vẫn không có tiếng đạp lại Sơn bò ra ngoài trước, sau đó dùng đao chặt đứt khoa mở cửa cho bọn Đạt đi ra ngoài, Sơn thì canh trừng cho mấy tên đó đi ra. Cả đám đi ra thì mới thấy được sau cửa chất toàn tạ cũ bảo sao bọn hắn không đẩy được cũng đúng.

- Đại ca có đúng cái tòa nhà này không, sao chả thấy mẹ ai thế này.

- Đúng đó, không thấy bên ngoài y như ảnh chụp mà Tóc Tím chụp lại sao.

Huấn thấy Đạt hỏi vậy thì cũng trả lời, Sơn cũng gật đầu rồi nói.

- Chia nhau ra tìm kiếm đi.

Cả đám gật đầu rồi chia nhua mỗi người một góc bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng bọn hắn cũng tìm được đám người kia đang nằm một góc dưới một túp lều nhỏ dựng bằng vải bạt. Có khoảng năm người hai nữ hai nam và một đứa bé.

Cả đám đang nằm bất tỉnh ở đó, Sơn lại gần sờ chán bọ họ rồi mở tròng mắt xem. Qua tiếp xúc với đám bác sĩ ở đảo nhỏ nhiều nên hắn cũng biết qua sơ cứu nên vừa xem qua hắn đã đoan được điều gì nói ngay.

- Đám người này đã mất nước quá độ, với mấy hôm nay quá nắng nên có vẻ bị cảm nắng. Mau mau bế đám bọn họ xuống dưới tầng ba nghỉ ngơi.

Sau khi bế đám đó xuống dưới tầng ba nghỉ ngơi thì Sơn với đám Đạt bắt đầu cho họ uống nước, Sơn còn bảo Đạt đun một ít nước ấm chuẩn bị cho họ ăn ít cháo hộp mà hắn mang theo. Đổ nước với cho họ uống vài viên Efferalgan thì tình trạng của họ đã tốt hơn, người tỉnh đầu tiên là người đàn ông to con nhất bọn có vẻ anh ta có thể chất tốt nên đã tỉnh lại đầu tiên.

Thấy anh ta tỉnh lại xoa xoa đầu vẻ khó chịu Sơn mới hỏi.

- Tỉnh rồi hả anh bạn không sao chứ.

Người đàn ông đó sau khi tỉnh thần lại quan sát xung quanh giật mình rồi mới hỏi.

- Các anh là … là người cứu hộ đó sao..

Rồi hắn lại quay sang thằng bé với người phụ nữ đang nằm dưới đất mà lay khóc lóc rồi gọi.

- Mình ơi con ơi tỉnh lại đi có người đến cứu chúng ta rồi này.

Sơn nghe giọng hắn ta tuy hơi khàn khàn nhưng hắn vẫn nhận ra đó là giọng người thứ hai đã nói với hắn trong bộ đàm. Thấy hắn lay hai người kia thì Sơn mới cản hắn lại nói.

- Yên tâm đi họ không sao chỉ bị mất nước quá độ tôi cho họ uống thuốc cùng nước chắc một nát nữa sẽ tỉnh thôi, mau mau ăn chút cháo đi.

Bọn Sơn cũng chưa ăn trưa nên cũng dùng nước sôi Đạt đun được úp vào gói mì mà ngồi ăn, tên đàn ông đó ngửi thấy mùi cháo thì tiếp lấy sau đó không thấy nóng gì cả cứ thế mà uống ừng ực. Vài miếng đã xong rồi, Sơn thấy vậy đưa cho hắn một li nữa ăn xong hắn ý vẫn muốn ăn nhưng Sơn cản hắn lại nói.

- Anh bạn anh chưa ăn gì một thời gian đừng ăn nhiều quá, dạ giày không kịp giãn nở anh sẽ có khả năng bị chết đó.

Đang lúc nói chuyện thì đám người kia đã tỉnh lại, tuy ai lấy cũng bẩn nhưng mùi vị không kinh như đám người nhà họ Chu mà Sơn cứu kia, quan sát kĩ mới thấy cô gái kia vẫn khá trẻ với anh chàng còn lại cũng vậy cả hai đều mặc một bộ đồ thể thao đã cũ giày đã đâu mất thì không ai biết.

Vợ tên đàn ông kia tỉnh lại thì hai người ôm trầm lấy nhau mà khóc lóc, thấy vậy Sơn mới đưa cháo cho họ ăn rồi hỏi.

- Các người ở đây bao lâu rồi, trước đó không có người đến đây cứu trợ sao.

Sau khi ăn xong thì đám đó cũng lấy lại được khí lực rồi tên đàn ông đó mới nói.

- Tôi là ông chủ của tiệm gym này đây là bà xã của tôi, tôi là Trí Thân hai vị này là người đến đây tập gym. Khi dịch bệnh buông xuống trên này may mắn mà đám nhân viên của tôi chặn lại được cái cánh cửa đó, trên này còn được hơn trục người sống sót. Ai cũng nghĩ rằng có người sẽ đến cứu không ngờ mãi mà không có ai đến cứu, xung quanh tầng dưới thì toàn xác sống không ai dám đi đâu chỉ có pha protein với thực phẩm chức năng mà ăn uống càm cự mà thôi.

Anh chàng thanh niên kia cũng tiếp lời.

- Mẹ cha nó hôm trước có một cái tên ở đây hắn thấy quá tuyệt vọng hắn muốn rời đi nên đã phá cửa mà đi xuống lầu dưới lúc không ai để ý, lúc biết chuyện thì đã muộn chúng tôi chạy nên trên đó rồi không biết làm gì nữa.

- Các anh là quân đội sao, quân đội cử người đến đây giải cứu người sống sao. Bên ngoài kia thế giới thế nào rồi có giống thành phố này không.


Cô gái kia ăn xong rồi nhìn bọn hắn rồi hỏi một câu ánh mắt mong chờ nhìn bọn hắn.

- Em gái à bên ngoài đã tận thế rồi, xác sống khắp nơi. Quân đội còn no thân chưa xong thì làm sao mà cứu các ngươi được.

- Vậy các cậu là người của căn cứ An Lĩnh sao. Hôm trước tôi có nghe thấy đám bọn họ thông báo trên bộ đàm nhưng tôi liên lạc với họ không được.


Trí Thanh nên tiếng, Sơn hơi nghi hoặc rồi hỏi.

- Căn cứ Trí Thanh sao, các ngươi có chắc chắn không nới đó có gần đay không.

- Chắc chắn hôm trước tôi dò thấy trong bộ đàm thấy họ nói căn cứ họ ở khu buôn bán An Lĩnh trước đó là một khu trợ..

- Ông xã xem này con bị làm sao mà nó vẫn bất tỉnh như vậy còn nhăn nhó mặt như vậy

Người đàn ông đó chưa nói hết câu thì vợ anh ta đã hét nên rồi đưa đứa nhỏ cho anh ta xem, Sơn thấy vậy thì quan sát đứa trẻ một nát rồi hỏi.

- Đêm qua các người có cho nó ăn cái gì không, trước đó nó có biểu hiện gì lạ không.

- Không chúng tôi chỉ có uống mấy cái bình thực phẩm chức năng mà sống chứ có gì mà ăn đâu … à đúng rồi đêm qua hình như nó kêu đau bụng bên tay phải. Chúng tôi ở trên đó hơn một ngày không ăn uống gì nên mệt quá quên bẵng đi việc này.


Sơn nắn nắn bụng đứa trẻ rồi nói.

- Có lẽ thằng bé bị đau ruột thừa rồi. Đây cho nó uống vài viên thuốc giảm đau này đi.