Chương 75: Lời Mời Chào Của Hai Lão Đại.
- Thằng bé cần tiếp nước với mổ ngay không để lâu quá sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Hai vợ chồng nghe vậy thì quỳ xuống cầu xin hắn nói.
- Cầu anh … cầu anh mau cứu mạng con trai tôi, chúng tôi chỉ có mỗi đứa con trai này cắn rơm cắn cỏ cầu anh giúp nó.
- Hai người hãy đứng nên đi. Tôi đâu có phải là bác sĩ gì đâu, thế này mau đưa nó xuống xe rồi chúng ta tính tiếp.
Bỗng anh chàng thanh niên kia nói.
- Anh Thanh chẳng phải cái khu căn cứ An Lĩnh kia gần đây sao chúng ta mau đến đó xem nơi đó có bác sĩ không may chăng mổ được cho thằng bé.
Cả đám nghe thấy vậy thì liên tục hưởng ứng nói với hắn, Sơn hơi nhăn mày đang định đưa họ về căn cứ của mình nhưng hơi mất công, lại mất thêm nửa ngày quay về.
- Nơi đó có xa nơi này không, ai biết đường đến đó.
- Nơi đó cách đây có năm km về phía tây, tôi biết đường đến chỗ đó. Tôi sẽ chỉ đường cho mọi người.
Người thanh niên kia đã hoạt bát nên nhiều, có vẻ đám người đó tập luyện rất điều độ nên tố chất thân thể tốt. Trong quá trình đi xuống dưới xe thì họ giới thiệu qua hắn mới biến thanh niên đó là nhân viên văn phòng khách quen ở đây tên là Thế Tài cô gái đó tê Hồng Hạnh vợ Trí Thanh tên Hồ Hạ con anh ta là Trí Lam.
Đứa bé đó năm nay được sáu tuổi, hôm đó cùng vợ đến chơi với bố rồi bị kẹt lại đó cùng bố mẹ. Sơn cảm thấy may mắn cho cái gia đình nhỏ đó, những ngày như vậy còn được ở bên nhau thì quá là đáng quý.
Xuống dưới thì đã có vãi con xác sống đang vây quanh ngoài cửa kính rồi, đám bốn người kia sợ mất mật mà lùi lại phía sau. Sơn vỗ vai Trí Thanh rồi nói.
- Ông anh nếu anh còn muốn gia đình mình được sống sót thì mạnh mẽ nên, giở hết sức mạnh của thằng đàn ông ra bảo vệ lấy nó. Đám xác sống đó trước cũng chỉ là người mà thôi không có gì phải e ngại.
Hắn lại quay sang hai người trẻ kia nói.
- Hai người trước đó hay tập gym có vẻ tốc hất thân thể cũng khá tốt, đừng dụt dè làm gì mạnh mẽ nên như nâng tạ vậy.Nhớ lấy phải mạnh mẽ thì mới sống tiếp được.
Cả đám nuốt nước bọt rồi Trí Thanh chạy lại lấy một cái rìu cứu hỏa sau đó cầm trong tay, Sơn thấy thế hơi gật đầu rồi cùng đám Đạt xử lí nốt mấy con xác sống đang lởn vởn gần đó. Đám người bọn họ chia làm hai xe, hắn với hai người đàn ông cùng vợ Trí Thanh ngồi một xe còn cô gái kia ngồi với đám Huấn trong xe S5.
Trí Thanh lái xe đi phía trước đến cái khu kia nhưng quá nhiều xác sống chiếc xe đó không cán được về sau đàng cho con S5 đi trước dọn đường, còn bọn hắn đi sau qua bộ đàm của Sơn mà chỉ đường.
Tuy biết thân phận của bọn hắn không tầm thường mặc quân phục nhưng nói chuyện như lưu manh nên mọi người cũng không giám hỏi lai lịch của bọn hắn chỉ cảm ơn bọn hắn đã giúp họ mà thôi. Thấy cảnh tượng bên ngoài máu me be bét do xe S5 đi qua thì đám đó xanh cả mặt nhìn thấy xác sống thì run nên từng hồi.
Hắn lắc đầu rồi nghĩ, rồi ngồi giao lưu với Tóc Tím qua thần thức để biết thêm tình hình bên ngoài cũng như con đường đến cái khu An Lĩnh kia có an toàn không. Chạy xe mất gần một tiếng vì đường quá khó đi gặp xác sóng quá nhiều và phải vòng liên tục do bị vướng xe đám bọn họ mới tới gần đến nơi cái khu buôn bán An Lĩnh kia.
Trên đường đôi lúc hắn cũng phát hiện vài mũi tên màu đỏ to tướng xịt nên trên các tấm biển hay ô tô, tường nhà " Căn cứ An Lĩnh chào đón bạn ". Sơn cũng qua lời Tóc Tím mà nhắc nhỏ đám Đạt mà tránh được vài lần giao tranh với Tay Đao để tiết kiệm thời gian mang thằng bé đi phẫu thuật tránh để nó chịu quá nhiều đau khổ.
- Bên trong khu buôn bán đó khá đông khoảng ba bốn trăm người, tất cả đều vũ trang khá kĩ. Bọn hắn đã phát hiện ra các ngươi.
Bọn hắn gàn đến nơi thì mới phát hiện cái chợ đó nằm nhay một cái chân cầu, tường bao xây khá kín, nhìn qua ảnh Sơn cũng phải thốt nên mẹ nó thế này mà cũng là căn cứ sao.
Trước cánh cửa bên ngoài được hàn xì rất nhiều miếng sắt thép, xe hắn dừng trước cổng thì đã có một toán đứng trên tường chĩa súng ngắn về xe bọn hắn rồi nói.
- Các ngươi là ai, đến đây làm gì.
Thấy vậy Sơn mới đi xuống xe tháo súng vứt lại xe rồi nói.
- Mọi người yên tâm chúng tôi là người của quân đội được cử đi làm nhiệm vụ, trên đường cứu được vài người, chẳng may trong đó có một đứa bé bị đau ruột thừa chúng tôi muốn đưa nó đến đây để xin giúp đỡ.
Một nát mà bên trong vẫn không thấy có động tĩnh gì, Sơn mới hiểu ý lấy trong xe S5 ra một ba lô rồi nói.
- Các vị đây là chút quá mọn mau nhậ lấy bên trong là thuốc lá với thuốc kháng sinh, BCS đủ cả tặng coi như quà gặp mặt.
Đám người trên tường nghe vậy thì sáng mắt nên, sau đó một tên tiếp lấy ba lô của hắn rồi nói.
- Các ngươi ở đó chờ ta đi thông báo với mấy lão đại của chúng ta, mấy người đó đồng ý chúng ta mới cho các ngươi vào được.
Sơn thì chửi nhổ không biết bao nhiêu lần rồi, con mẹ nó đúng là có lợi thì mới có người làm mà éo như bọn hắn làm mà chẳng được tí lợi lộc mẹ gì. Một nát sau thì cánh cửa đó mở ra có hai tên trung niên đứng ở trước của thấy bọn hắn thì tên đó ra hiệu bọn hắn lái xe vào.
Thấy đám đó có vũ khí cũng phải có đến năm sáu mươi tên, Sơn mới chửi thầm, mẹ cái chợ cỏn con này mà sao chúng nó lấy đâu ra nhiều súng như vậy, không bù cho hắn chút nào. Tuy vậy nhưng hắn vẫn tươi cười mà đi nên bắt tay hai tên đó rồi nói.
- Cảm ơn hai vị đã chịu giúp chúng tôi.
- Chú em này khách khí làm gì, anh là anh rất khâm phục đặc cảnh các chú nha, hồi nhỏ anh cũng muốn thi vào đó nhưng lí lịch không sạch sẽ gì nên mới ra giang hồ làm cái nghề này đó.
Nói rồi cái tên trung niên bụng phệ đứng một bên ném cho hắn một điếu thuốc rồi nói như vậy, Sơn tiếp được thì lão ta châm lửa giúp hắn, Sơn ghé lại hút. Xong thì đoàn xe kia cũng lại gần, Trí Thanh thấy đã đến nơi thì mở cửa xuống xe chạy lại nói.
- Cầu … cầu hai vị cứu con trai tôi nó … nó bị đau ruột thừa.
Hai tên trung niên đó nhìn liếc qua Trí Thanh rồi nhìn lại hắn nói.
- Việc chú em cần giúp là đây sao, chuyện nhỏ kệ bọn đàn em sẽ cử lí chuyện đó gọi đồng đội của chú mày đi theo anh chiêu đãi chúng mày đến nơi này của bọn anh.
Sơn thấy hơi nghi hoặc vì đám này không hiểu sao lại nhiệt tình với mình như vậy nhưng chỉ nghi hoặc mà thôi, nơi này mình hắn cũng có thể san bằng không có gì phải sợ cả, hắn liền gọi Đạt với Huấn Cường đi theo hắn. Đám Trí Thanh thì được đám đàn em của hai tên trung niên đó dẫn đi một nơi khác.
Tuy bọn Huấn vẫn đeo súng nhưng hai lão đó vẫn không sợ sệt gì cả vẫn không bảo bọn hắn bỏ lại, mà cứ để bọn hắn đem theo. Theo chân hai tên đó đi vào bên trong một ngôi nhà khá to, bên trong cũng kê đầy đủ đồ dùng, Sơn liếc qua là biết chỗ này ngày trước là một cái nhà kho chứa đồ của một cửa hàng nào đó.
- Mấy đứa ngồi đi. Mấy đứa kia đâu rồi mau bê một ít đồ nhắm nên đây nào.
Thấy Sơn không nói gì đám Huấn cũng ngồi xuống chỗ của mình cởi súng vứt một bên, một nát sau thì đồ ăn được mấy cô gái bê nên để trên bàn. Cái bàn là một cái bàn tròn xoay từng món từng món được bê để nên trên đó, có gà có cá, còn có cả trứng cà chua, rau xanh đầy đủ.
Sơn hơi ngạc nhiên vì cái nơi này mẹ nó quả thật là mẹ nó quá chi là sang chảnh đi, bọn Đạt cũng hơi nghi hoặc nhìn hắn, Sơn chỉ hơi đánh mắt rồi cả bọn không có cử động gì khác.
- Anh tự giới thiệu anh là Thành Phệ còn thằng này là anh em kết nghĩa của anh là Sáu Chín Ngón bọn anh trước đại dịch là bảo kê cái chợ này, sau đại dịch giờ cũng là bảo kê cái khu chợ này. Nào uống đi mừng lần đầu gặp mặt.
Người trung niên hơi mập bụng phệ ban đầu nói chuyện với hắn nên tiếng, sau đó chỉ vào người gầy gò bên cạnh mình nói. Thành Phệ giơ li rượu vừa được một cô gái rót cho mình nên uống một hơi cạn sạch, lão Sáu Chín Ngón cũng vậy thấy hai tên đó hào sảng như vậy Sơn cũng giơ chén kính hai tên đó sau đó uống cạn. Đam Đạt thấy hắn giơ chén uống biết không có việc gì nên cũng giơ chén uống cạn.
Hai lão còn gọi mấy cô gái xinh đẹp lại tiếp rượu cả đám, Sơn uống xong thì mơi giới thiệu qua quít tên của bọn hắn cùng nói rằng mình đang có nhiệm vụ phải làm nên đi qua đây. Đang nói chuyện thì có một cô gái ăn mặc khiêu gợi đi vào sau đó keo cô gái đang ngồi cạnh lão Thành Phệ ra rồi nói.
- Lão đại đám người kia có một đứa bé bị đau ruột thừa đã bảo đám chị Yến đi chăm mổ luôn giúp nó rồi, đám người kia cũng quá hư nhược thân thể nên cũng cho tiếp nước nằm nghỉ ở khu ý tế của chúng ta.
Thấy vậy lão Thành Phệ quay sang hắn nói.
- Chú em đã yên tâm chưa.
Sơn gật gật đầu ôm eo cô gái bên cạnh rồi nói.
- Thay mặt đám người đó cám ơn hai anh chợ giúp.
Sáu Chín Ngón rót một li rượu cho hắn rồi nói.
- Cần gì cảm ơn chứ, như anh Thành đã nói thật sự bọn anh rất là kham phục với cả hâm mộ như các chú được gia nhập quân cảnh, bọn anh chơi với nhau từ bé ước mơ hai thằng là được vào đó. Thôi nào uống đi.
Sơn cùng đám người đó lại nâng chén uống rượu, sau một hồi trò chuyện Sơn cũng biết đại khái tình hình ở đây, đám người ở đây trước đó đa phần là đám đàn em của hai người, lương thực thực phẩm thì đều tự túc, gà vịt cá được nuôi ở một khu gần đây. Trước đây là khu chợ đầu mối nên có rất nhiều hàng được vận chuyển đến chưa sáng thì dịch bệnh bùng phát nhờ hai lão đó mà khu chợ được bình an.
- Chú em thấy đấy bọn anh ở đây rất tự do tự tai thích ăn gì thì ăn, gái gì mà không có, nhìn xem em gái này đi trước đó là cái tổng giám đốc xuất hàng xuống đây kí hợp đồng không thèm nhìn ai giờ xem không phải đêm nào cũng phải anh chỉnh cho kêu ba ba sao.
Nói rồi Thành Phệ vỗ một cái vào mông khiến cô ta đỏ mặt oán trách.
- Đó thấy không, các chú đi bên ngoài làm nhiệm vụ vất vả làm gì, còn không khéo bị mất mạng ở đây với bọn anh có phải thú hơn không.
Lão Sáu cũng nói theo rồi thò tay trong váy cô nàng ngồi cạnh làm gì không biết mà cô ta rên từng rồi.