Chương 81: Rời Đi Khu Buôn Bán.
- Đứng yên… đứng yên không.. không ta bắn.
Cả đám đều quay ra chỗ cửa nhìn thì thấy đó chính là cô gái mà hắn đã thấy đầu tiên ở bên ngoài, cô ta đang cầm một khẩu lục DE, Sơn còn thấy cô ta còn chưa gạt chốt an toàn nữa kìa, hắn lắc đầu biết cô gái đó chưa dùng súng bao giờ.
- Loan tỉ..Loan tỉ..
Rồi cái cô gái vừa dùng súng bắn chết bốn tên kia hét to sau đó ôm lấy cô gái được gọi là Loan tỉ kia, súng rơi xuống đất lạch cạch hai người ôm nhau khóc lức nở.
- Chị xin lỗi Ngọc Lan chị không giúp gì được cho em, để em phải chịu khổ.
- Không phải do các chị là do đám cặn bã kia mà thôi … chúng ta được cứu rồi … sau … sau này chúng ta không không phải chịu giày vò như vậy nữa.
Hai cô gái ôm nhau khóc khiến cả đám nữ nhân ở đó khóc theo, cô gái tên Loan tỉ kia mới quỳ xuống trước mặt hắn nói.
- Cảm tạ anh đã cứu chúng tôi, sau này xin làm trâu ngựa đền đáp anh.
Rồi cả đám cũng quỳ trước mặt hắn mà định lạy ta, Sơn đi nên đỡ mọi người dậy rồi mới nói.
- Mọi người đứng dậy cả đi, sau này cố gắng sống sót là trả ơn đối với tôi rồi.
Đỡ mọi người xong hắn mới bảo Loan tỉ kia đi lấy hộp cứu thương cho hắn, có thuốc có băng bông, cồn … hắn là cái tên y sĩ nửa mùa được Phương với lão bác sĩ mập đào tạo nhưng cũng đủ ứng phó tạm với vết thương ngoài ra của đám người đó.
Mấy cô gái chỗ tư mật hớ hênh trước mắt hắn mà cũng không có ngại ngùng gì hết, vẫn mặc kệ chỉ cố gắng chịu đau mà để hắn rửa vết thương cho mình, Sơn biết các nàng đã chết nặng với chuyện đó rồi nên hắn vừa cứu thương vừa an ủi kể chuyện vui ở bên ngoài cho các nàng nghe đẻ họ có hi vọng cũng như dũng khí sống tiếp.
Hắn cho mấy người bị nặng nhất uống thuốc giảm đau rồi giúp mấy người hắn có thể giúp còn để lại cho đám y sĩ chuyên nghiệp kia. Được một nát thì có tiếng xe bên ngoài siêu thị rồi tiếng đập kính, một toán người đông như kiến chạy vào bên trong cái nhà kho đó.
Thấy mọi người đã an toàn thì có tiếng của Ngọc Trinh vang nên.
- Loan tỉ, Ngọc Lan may quá hai người vẫn còn sống … Em nhơ hai người quá, ngày nào em cũng cầu mong ông trời cho em gặp lại hai người ….
- Là thật sao Trinh tỉ chị vẫn còn sống sao ….
- Ngọc Trinh em còn sống thật tốt quá ….
Rồi ba chị em nhà đó lại ôm nhau khóc, thấy đám nam nhân đang đứng đực ra đó cả lão Thành Phệ nữa Sơn mới quát nên.
- Nhìn cái gì nữa mau mau ra ngoài đê cho bác sĩ vào đây chăm sóc tạm thời cho họ.
Nghe hắn nói vậy thì cả đám cun cút nghe lời kéo nhau ra bên ngoài, lão Thành Phệ kéo hắn qua một bên rồi nói.
- Cám ơn chú em đã giúp bọn anh …
Chưa để lão nói hết Sơn đã cắt ngang nói,
- Ông anh cám ơn em thì sau này hãy chăm sóc họ cho tốt vào, cũng đừng để đám thủ hạ bên đó như đám bên này mất hết nhân tính mà xa đọa.
- Được được chú yên tâm sau này anh sẽ cố gắng đốc rút mọi người.
- Được rồi ông mau đi bảo đám bên ngoài đó đi thu dọn vật tư ở đây đi, thấy đồ ăn vói đồ dừng ở đây có vẻ nhiều đó.
Lão Thành Phệ nghe vậy thì gật đầu sau đó ra ngoài bảo đám tay chân bắt đầu vận chuyển đồ dùng được mang về, bên trong đám bác sĩ đang cứu giúp đám người đang bị thương, ai không đi được cũng như sơ cứu xong thì được khiêng ra xe bên ngoài trước.
Ngọc Trinh cùng hai tỉ muội của nàng ta thấy hắn đi vào thì kéo hai người đó định quỳ cảm ơn hắn, Sơn đỡ họ dậy rồi nói.
- Không cần cảm ơn ta, đoàn tụ là tốt rồi. Có cám ơn thì cám ơn lão Thành Phệ ấy, do lão hào sảng với cả cai quản cái khu chợ đó rất có tình người nên ta mới giúp. Sau này đối tốt với lão vào đừng phụ lòng ông ta.
Lúc nói càng về cuối hắn nhìn chằm chằm vào Ngọc Trinh tinh thần lực trào ra bao quanh nàng ta khiến nàng ta run nên từng hồi, khôn ngoan nên nàng ta đã hiểu ý uy hiếp trong câu nói của hắn.
Ánh mắt của hắn quá kinh khủng làm nàng ta phải cúi đầu rồi mới dám khẽ nói.
- Tôi đã biết, anh không nói thì tôi cả đời này cũng theo lão Thành, báo đáp ông ấy.
Nghe cô ta nói vậy Sơn cũng gật đầu rồi đi nên trên sân thượng của cái siêu thị đó. Châm một điếu thuốc, rít một hơi thật dài giữ trong phổi thật lâu rồi hắn mới thở nó ra, nên đến nơi thì thấy cái tên mà bị hắn bắn chúng kia đang ngã ra nền sân thượng máu từ vết thương chảy ra đã thành một vũng nhỏ.
Sơn đi nên rút mũi tên trên đầu hắn ra rồi lau qua nên người cái xác đó rồi bỏ lại mũi tên vào bên trong hộp sau lưng, ánh mặt trời đã chói trang do đã là buổi chưa rồi, hắn nằm ườn ra cái ghế tựa có cái mái che sẵn vừa hút thuốc vừa lim dim thư giãn.
Hơn một tiếng sau thì đám lão Thành Phệ đã bắt đầu thu dọn xong vật tư trong siêu thị, Sơn đứng dậy nhặt khẩu súng ngắm với cây súng lục cùng con mã tấu của tên đang nằm trên sàn kia, sau đó đi xuống dưới hội họp cùng đoàn xe.
Ném cho đám người kia vũ khí vừa lấy được Sơn quay ra hỏi lão Thành Phệ.
- Thế nào, thu hoạch thế nào.
- Được, được quá được ấy chứ, tính sơ sơ ở đây cũng phải đủ cho đám người ở khu chợ ăn không cả năm cũng không hết.
Sơn cũng gật đầu rồi cùng đám người đó bắt đầu về khu chợ An Lĩnh, từng đoàn xe tải chở đầy vật tư theo đường cũ đi về, trước cổng trên tường đã có một đám người đang lâu nhâu thò đầu ra chờ đám bọn hắn về rồi.
- Là bọn họ là bọ họ … họ đã chở đám vật tư đó về rồi anh em ơi.
Tiếp đó là những tiếng cười hô vang rội, cửa cổng được mở ra từng đoàn xe lối nhau mà đi vào, Sơn xuống xe thì đã thấy ba tên kia cũng đang đứng một bên chờ hắn, thấy Đạt đã cười toe toét thì Sơn cũng vui lại cười hỏi.
- Sao rồi thấy trong người thế nào.
- Khỏe lại rồi anh à, đúng là lần đầu chúng đạn cảm thấy đau thật anh à.
Sơn vỗ vỗ vai hắn động viên nói.
- Sau này còn ăn vài nhát nữa thì mới trưởng thành được.
Đạt thì lệch miệng méo mó còn ba tên cười ầm nên, Sáu Chín Ngón thấy đám bọn hắn tụ tập đầy đủ thì nói.
- Anh em hôm nay vất vả rồi, đã chuẩn bị một bàn tiệc anh em vào bên trong anh em ta dùng bữa đi thôi.
Sơn nghe vậy thì cũng gật đầu đi theo lão ta vào bên trong cái nhà hôm qua bọn hắn được chiêu đãi, đồ ăn thức uống đã được xếp đặt đầy đủ tràn đầy một bàn, còn có mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc khiêu gợi đang đứng xung quanh.
- Thế còn anh em bên ngoài thế nào hôm nay bọn hắn cũng vất vả rồi.
- Chú cứ yên tâm anh đã bảo đám nữ nhân bên ngoài phục vụ chu đáo mấy tên đó rồi, gia đình mấy người tử trận anh cũng đến an ủi cũng như đã hứa sau này chiếu cố họ nhiều hơn với phát cho gia đình họ nhiều vật tư hơn anh em khác vài phần.
Nghe thấy vậy Sơn cũng gật đầu sau đó ngồi vào bàn tiệc, đám Đạt cũng vậy theo hắn mà ngồi vào bàn, lão Sáu rồi sau đó là lão Thành cùng Ngọc Trinh bên ngoài cũng đi vào ngồi xuống.
Lão Thành Phệ đầu tiên giơ rượu chúc mừng sau đó cảm tạ bọn hắn đã giúp đỡ họ rồi cả bọn uống cạn, mấy cô gái xinh đẹp cũng ngồi bên cạnh bọn hắn mà tiếp rượu. Ngọc Trinh cũng cảm tạ ba bốn bọn hắn một li đã cứu em cô ta rồi cũng tránh ra ngoài cho bọn hắn được tận hứng.
Thấy cô gái bên người là một cô nàng khác không phải cô gái hôm qua bồi hắn ngủ, nhưng hắn chỉ hơi cau mày rồi cũng đưa đẩy xoa bóp khiến nàng ta run nên từng hồi. Rượu bọn hắn uống từ trưa cho đến xẩm tối thì cả đám mới tan ai về phòng người đó, do đám đó đã xay quá rồi nên Sơn cũng không còn hứng mà uống, do thể chất hắn đã tăng nên rất nhiều từ khi nên hành tinh cấp 1 nên uống rượu bây giờ cũng như hắn uống nước vậy.
Cô gái kia ôm tay hắn mà cạ cạ vào ngực mình, qua quần áo hắn cũng cảm thấy được mềm mại từ đó chuyền lại, nhìn khuôn mặt khát khao đỏ ửng của nàng ta là hắn đã biết nàng ta đã ham muốn nắm rồi nhưng vẫn cố kiềm chế.
Khi về đến cái phòng đó thì hắn cũng không thấy cô nàng kia đâu, Sơn cũng hơi nghi hoặc rồi mặc kệ nột sạch nàng kia ra rồi cả hai vận động thân thể kịch liệt, cô gái kia cũng là xử nữ điều đó khiến hắn hơi bất ngờ nhưng quá hưng phấn nên cũng làm nàng ta không biết mệt. Đến đêm thì nàng ta đã bủn rủn chân tay mà không có khí lực cử động, Sơn gọi cô gái bên dưới lầu cử người nên dọn dẹp sau đó chuẩn bị đi tắm.
Cô gái nên giúp hắn dọn phòng chính là cô gái hôm qua thấy hắn thì chỉ cúi chào rồi mặt mày hơi ủ rũ mà thu dọn đám chiến trường hai bọn hắn tạo ra. Sơn thấy là cô gái hôm qua thì kéo nàng ta lại ôm ngồi trên ghế salon cái vật cứng rắn bên dưới vẫn đội nên lớp váy của nàng ta khiến nàng ta đỏ bừng mặt.
- Sao chiều nay không ra bồi rượu cho ta.
- Là ta rất muốn nhưng mà Trinh tỉ nói là chỉ có người con gái trong sạch nhất mới có thể đi bồi anh uống.
Sơn nghĩ ra thì hiểu ra điều gì đó rồi nói.
- Thế tối nay ở đây bồi ta ngủ được chứ.
Chưa để nàng ta nói xong hắn đã bá đạo mà ôm hôn nàng ta, xoa nắn khiến xuân thủy lai láng, cả đêm hắn mây mưa với cả hai cô gái đến dạng sáng mới ôm hai người đi ngủ. Đến sáng thì hai nàng lại giúp hắn tắm rửa mặc lại quần áo.
- Có thể cho em đi theo anh không, bọn em sẽ chăm sóc anh trên đường.
- Không được đường đi quá nguy hiểm, ta đang có nhiệm vụ trong người hai ngươi hãy ở lại đây mà kiếm nam nhân nào tốt mà gả đi ta sẽ nói với lão Thành Phệ một tiếng.
Hai cô gái đều lắc đầu sau đó nói gì mà chờ đợi hắn, Sơn biết chẳng qua tình một đêm lời lẽ nói ra bây giờ chỉ là súc động nhất thời mà thôi. An ủi hai cô gái xong hắn mới đi xuống hội họp cùng đá bọn Đạt tại con xe S5.
Đám lão Thành Phệ chiều qua đã được bọn hắn nói nhiệm vụ lần này không thể bỏ cũng như không thể ở đây thêm nữa nên đã chuẩn bị cho bọn hắn rất nhiều xăng và đồ ăn … và thứ cần thiết chất nên xe.
Đám người bọn Sơn tạm biệt bọn họ trong niềm tiếc nuối của đám người trong khu chợ đó rồi tiếp tục trên con đường đi tìm cái phi thuyền không gian thứ hai kia.