Chương 88: Bán Vật Tư.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 88: Bán Vật Tư.

Sau khi đám người kia ra hết ngoài cổng thì hắn cùng bọn Đạt vận chuyển xác con Hổ vào trong gara xe của ngôi nhà Sơn rút đao Hắc Thiết sau đó bổ từng nhất vào bàn chân con Hổ, hết chân hắn tiếp tục cậy răng nanh của nó ra.

Với sức mạnh hiện tai của hắn thì chặt với cậy răng của nó là điều quá đơn giản sau hơn hai mươi phút thì trên bàn đã chất đống hai mươi cái vuốt Hổ cũng như bốn cái nanh Hổ, Huấn dùng cái vuốt hổ cào nhẹ nên trên cái Đao Xương thì để lại một vệt xước dài, chém thử thì Đao Xương bị mẻ một mảng.

Cả đám đều há hốc mồm nhìn nhau tất cả đều biết cái Đao xương đó khó chế tác như thế nào, phải dùng đao Hắc Thiết của Sơn, hắn dùng hết lực mới đẽo thành một cái đao sau đó là mất công mài rất nhiều nó mới bóng và thành hình sắc bén như vậy.

Vậy mà giờ đây cái móng hổ đó có thể làm mẻ một miếng của Đao xương đủ để thấy nó cứng và sắc bén như thế nào, nhưng nó quá ngắn nên chắc không thể làm dao được.

- Thôi được rồi nghịch sau đi. Mau cất dọn đi.

Sơn nói rồi vác con Hổ ném lại thùng xe cho Hải Băng đem về, nàng ta thấy biểu hiện của bọn hắn như vậy thì cũng nghi hoặc mà thôi, nàng ta không biết cái thứ đó có thể chặt sắt như chặt cành cây không biết khi đó vẻ mặt nàng ta sẽ thế nào.

Sau khi ném con Hổ nên thùng xe rồi đậy lại Sơn gọi nàng ta lại rồi nói.

- Nhớ giao kèo của chúng ta. Với bảo hai tên Tú với Nam ở lại phụ giúp với giúp chúng tôi hiểu thêm tình hình nới này.

Hải Băng nghe vậy thì gật đầu sau đó đi ra ngoài, đám hộ vệ bên ngoài rất chuyên nghiệp không ngó nghiêng hay quan sát để ý gì đến việc bọn hắn đang làm mà chỉ chú ý bảo vệ bên ngoài mà thôi.

Hải Băng nói gì đó với đam lính sau đó hai tên Tú với Nam ở lại còn đám kia lái xe đưa nàng ta chở về cùng với cái xe tải có chứa con Hổ với Tay Đao bên trong.

- Anh Sơn anh muốn hỏi gì chúng em sao. Nghe chị Hải Băng nói em ở lại giúp bọn anh.

- Cái cô Hải Băng đó địa vị thế nào trong cái căn cứ này, mà sao tao đã thấy có ba người gọi cô ta là tiểu thư rồi.

Hai tên liếc nhìn nhau rồi Nam mập mới noi với hắn.

- Chị ấy là con của Tống Tư Lệnh, tên chị ấy là Tống Hải Băng. Bố chị ấy trước tận thế là tư lệnh quân khu, quân đội ở đây đa phần do ba chị ấy quản lí.

- AH.. vậy ra là mới chỉ đa phần thôi đúng không, vậy là ở đây có hai kẻ đứng đầu rồi.


- Đúng vậy ở đây do Tống Tư Lệnh với Thị trưởng Trần quản lí cả hai đều có sức nặng như nhau trong việc bảo vệ nơi này. Chị Hải Băng cũng là một người rát giỏi chị ấy là một trong mấy người đứng đầu về nghiên cứu vi-rut ở đây, trước đó đã học nên tiến sĩ về chuyên ngành này thì phải.

- Nghe nói mẹ chị ấy mất do vi-rut sởi hồi chị ấy còn bé nên chị ấy đã quyết tâm theo học ngành này.

Nghe hai tên đó nói Sơn cũng hiểu phần nào về Hải Băng, rồi lại nghĩ cái nơi này không biết thế nào đây, có hẳn hai lão đại không đồng nhất quán điểm thì họ sẽ làm gì để đưa ra quết định đây, có phải là so quân không nhỉ.

Sơn xuy nghĩ vẩn vơ sau đó nhìn lại hai tên rồi nói với bọn hắn.

- Kiếm cho bọn anh mấy cái ô tô con cũng được mà xe tải cũng được, chứ chạy cái S5 tên đường như vậy dễ gây chú ý với hiểu lầm.

Hai tên gật đầu sau đó chạy biến đi, còn bốn tên bọn hắn. Sơn quay lại cái gara ô tô sau đó xem lại đống chiến lợi phẩm vừa cắt được từ con Hổ trắng, cầm cái nanh Hổ nên nhìn ngó rồi hắn định hình xem nên làm gì với nó bây giờ.

Bọn Huấn cũng lại vậy quanh hắn sau đó cầm cái nanh hổ nên sau đó ngắm nghía, cái nanh hổ đó ít cũng dài hơn trục cm chứ ít gì nhưng nó hơi con nên làm dao thì không ổn. Nhìn lại đám móng hổ hắn cũng thấy hơi tiếc vì nó cũng quá ngắn chỉ có tầm bốn năm cm.

- Anh Sơn hay chúng ta dùng nó làm karambit, còn cái móng hổ dùng làm phần nhọn của phi hổ trảo.

- Cái thằng này được này, có vẻ hợp lí đấy nhỉ.


Cả đám nghe Cường nói vậy thì cũng gật đầu lia lại đồng ý với ý kiến của hắn, đồng ý sẽ xử lí đám chiến lợi phẩm đó như vậy cả đám bàn bạc chia nhau ra mua vật tư đồ dùng để làm vũ khí. Một nát sau thì hai tên Tú với Nam cũng quay lại mỗi tên lái một chiếc xe tải chở hàng cỡ nhỏ, Sơn tặc lưỡi rồi thấy dùng được thì hỏi.

- Hết bao nhiêu, bọn anh sẽ trả cho hai chú. Với cả ở đây dùng tiền thế nào, bọn anh mang một ít vật tư mang đi bán lấy tiền sài một thời gian vậy.

- Thôi anh tiền nong gì.Hai cái xe đó chị Hải Băng bảo đưa cho các anh chạy. Tiền thì ở đây dùng lương phiếu hết rồi anh à, tiền giờ không con giá trị nữa.


Sơn nghe vậy thì cũng không lấy làm lạ nữa, cũng gật đầu sau đó cùng bọn Đạt ra xe S5 lấy mấy cái balo do lão Thành Phệ chuẩn bị cho toàn dược phẩm hạ sốt với kháng sinh. Mấy thứ đó tận thế rất hiếm nên hắn nghĩ sẽ rất đắt nên mang có hơi nhiều, ba bốn balo to, ngó không thấy balo mà Hải Băng đeo nàng ta nói trong đó có mẫu vi-rut thì phải có lẽ đã mang đi từ nãy rồi.

Vứt hai bao thuốc nên thùng xe sau đó phi nên trên ngồi châm thuốc hút.

- Đi thôi hai đứa dẫn anh đi đổi lương phiếu đêm nay đi ăn chơi gái gì cũng được anh bao hai thằng mày hết.

Nghe hắn nói vậy cả hai tên sáng mắt nên sau đó chở bốn bọn hắn đến khu đổi vật tư. Qua khu nhà đó men theo bờ hồ vòng vèo vài ngã tư, xe trên đường cũng rất ít ô tô không có nhiều chủ yếu là xe máy mà thôi. Nghe hai tên đó giải thích thì hắn mới biết xăng dầu khan hiếm niên giá hơi đắt chút nên a cũng chỉ dám chạy xe máy cho đỡ tốn.

Chạy vòng vèo qua vài ngã tư hắn mới đến một cái nhà rất to, bên trên ghi dòng chữ " Quy Đổi Vật Tư ", hắn nhìn qua bên ngoài rồi khẳng định chắc chắn trước đó đây là cái ngân hàng đi, trên cửa vẫn còn vài chỗ có logo của ngân hàng đó kia.

- Anh Sơn đến nơi rồi đó, đợi em một nát bọn em sẽ lấy phiếu cho anh.

- Cái gì đi đổi vật tư mà cũng phải lấy phiếu sao.

Sơn cản bọn hắn lại rồi cả ba tên khoác balo đi vào, cả bốn tên tên nào cũng mồm ngậm thuốc mặc áo đặc cảnh, cúc áo thì phanh ra ba nút, thấy hết cả bộ ngực bên trong. Hắn với hai tên kia thì cơ bắp cũng được còn Đạt hơi gầy thì chả có tí nào,lại còn bọn hắn mặt với tay đen nhẻm do phơi nắng nhiều còn ngực thì trắng bó nhìn như bốn con gốc trúc vậy.

Thấy bốn tên khoác balo nghênh ngang đi vào còn ăn mặc quần áo quân nhân như vậy thì có hai bảo vệ đi nên chặn bọn hắn lại nói.

- Hai đồng chí các người định đi đâu vậy, mọi người phải có vé mới được vào.

- Gọi ông chủ ra đây nói có vụ giao dịch lớn muốn làm ăn.

Hai tên đang định nói thêm gì thì tinh thần lực của Sơn tràn ra bao quanh hai tên đó trong giây nát, nhìn đám người đó khí thế bừng bừng, nhìn vào ánh mắt người đi đầu kia nữa làm bọn họ thấy sởn hết cả gai ốc nên. Lời chưa ra đến miệng thì đã nuốt trở lại vào bụng, tên gầy gầy gò trong hai tên nên tiếng hơi run run nói.

- Các vị đợi một nát chúng tôi sẽ gọi người đến đây để gặp trực tiếp mấy vị.

Sơn gật đầu rồi ngó quanh má hắn thấy có ba bốn tên bảo vệ đang cầm súng trường đi về phía này nữa chứ, định làm gì đây muốn cướp của sao. Đám kia đến gần thì một người trong đó nên tiếng.

- Lão đỗ có người gây rối sao, có cần chúng tôi đuổi họ ra ngoài không.

Lão đỗ mặt chữ điền kia đang lau mồ hôi trên chán thấy người kia hỏi vậy thì lắp bắp mà nói.

- Không.. không phải là họ có vụ làm ăn lớn muốn giao dịch trực tiếp với ông chủ mà thôi, không có chuyện gì đâu.

Mọi người trong đây thấy có động tĩnh như vậy thì đều đồng loạt quay về phía này nhìn đám bọn hắn, đang lúc mấy tên bảo vệ cầm súng kia định nói gì thì bên trong đi ra một tên béo com lê tề chỉnh khuôn mặt phúc hậu cười cười đi ra.

- Là các vị muốn gặp ông chủ của tôi sao, các vị muốn bán gì mời đi theo nối này.

Rồi hắn ta chìa tay mời đám bọn Sơn đi vào trong một căn phòng, mấy tên bảo an cũng lục tục đi theo như thể áp giải bọn hắn vậy.

Vào trong phòng thì tên Mập kia mới rót cho sáu bọn hắn mỗi người một chén trà rồi nói.

- Mấy người anh em muốn bán cái gì có thể bán cho tôi, khi nào giá trị quá lớn thì ông chủ tôi mới trực tiếp gặp các vị.

Sơn nghe vậy thì hơi lắc đầu, bán cho ai mà trả được hắn làm phách như vậy chẳng qua là không muốn đợi lâu mà thôi trời cũng xắp tối đến nơi rồi.

- Không có gì chỉ có mấy thứ lặt vặt muốn bán thôi ý mà. Ông anh xem xong thì định giá cho bọn này là được.

Sơn nói xong thì đổ cái balo hắn mang trên lưng xuống, một đống thuốc vỉ trai lọ rơi trên bàn, BCS cũng có cả trục hộp loại hương nào cũng có. Tên mập nghe hắn nói đồ lặt vặt thì trong lòng thầm chửi một tiếng nhưng hắn được đào tạo rất tốt trên mặt vẫn nở một nụ cười nhưng sau khi hắn thấy đống thuốc sơn đổ ra thì cũng hết hồn.

Phải biết những thứ hắn đổ ra toàn là thứ tiêu hao dùng một lần, dùng hết thì không có mà dùng, mà đao phần kháng sinh và hạ sốt, đông dân cư như vậy thuốc tất nhiên phân phối được rất ít nên giá của chúng khá đắt. Tên mập nhìn sơ sơ tính cái đám trên bàn cũng là một con số lương phiếu quá lớn mà hắn có thể chi trả niền nuốt nước bọt nói.

- Các … các vị chờ một nát tôi sẽ gọi ông chủ của tôi đến. Vật quý trọng như vậy tôi thật sự không.. không quyết định được.