Chương 98: Doanh Trại Qủy Dị.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 98: Doanh Trại Qủy Dị.

Sau một hồi mấy người quan sát thì mới đều há hốc mồm nhìn nhau, dưới đó vẫn có người đi lại canh gác đầy đủ như không có chuyện gì xảy ra. Sơn quay sang hỏi đám người đi theo.

- Các ngươi có chắc dưới đó là người của các ngươi không, hay nơi đó bị kẻ khác chiếm mất rồi.

- Không thể nào đó là quân phục của chúng tôi, nếu trước đó bị tập kích thì đã có tin báo về bên kia, hai bên có bộ khuếch đại tín hiệu rất lớn có thể trực tiếp trò chuyện với nhau. Không nhẽ bên trong đó bị đột kích mà không có kịp thời gian cứu viện sao, vậy thì kẻ tấn công nơi này lực lượng cũng quá là hùng hậu với kĩ thuật quá tiên tiến đi.


Sơn nghe vạy thì hơi cau mày sau đó quan sát tiếp đám thủ vệ bên dưới, hắn quan sát rất lâu, mắt hắn thị lực đã cải tạo lại nên nhìn xa hơn rất nhiều nên hắn nhìn qua ống nhòm thấy rất rõ đám bên dưới, một nát thì hắn hơi cau mày rồi nói với mọi người.

- Các ngươi có thấy quần áo đám người đó có hơi bạc màu không, với ánh mắt của bọn hắn khá là kì lạ, phải nói thế nào đây, không được minh mẫn cho nắm thì phải.

Đám kia cũng zoom ống nhòm nên sau đó nhìn ngó đám người kia, cả đám chỉ thấy quần áo họ hơi phai màu quá mà thôi còn không có thấy mắt vì quá xa. Cả đám đều nhìn hắn rồi lắc đầu rồi nhìn hắn chờ lệnh.

Sơn đợi một nát thì Tóc Tím cũng quét hết bên dưới rồi nói cho hắn.

- Có khoảng hai ngàn người tập chung chủ yếu ở bên xưởng sản xuất, mật độ tập chung quá đông, như thể họ bị nhốt lại vậy. Máy bay không thể tiến gần, đến gần sẽ bị hạ ngay. Mấy người canh cổng bên ngoài rất lạ, phát hiện bọn hắn thần trí không có được bình thường cho nắm, cử động cũng lặp đi lặp lại hơi máy móc.

- Chỉ có thế thôi sao, không có phát hiện gì ra được thứ khác sao.

- Đúng vậy vị trí quá xa ta cũng chỉ có tìm hiểu được vậy thôi.


Sơn cũng không biết làm gì tiếp theo bây giờ, không nhẽ không biết thực hư ra sao cứ thế mà đi vào bên trong đó để rồi mà nộp mạng.Sơn nghĩ nát óc mà không nghĩ ra được cách gì khác ngoài để hắn một mình vào trong đó quan sát mà thôi.

Quan sát một nát mà không có thêm thông tin gì thì bọn hắn ra ngoài, vừa ra đến nơi thì bọn hắn đã thấy hai đội kia đang đè một người trên mắt đất, mặt mũi anh ta đã chảy đầy máu nhưng vẫn cố giãy giụa đứng nên, mồm vẫn cố gào to.

- Tôi có chuyện muốn báo với với chỉ huy của các anh mau thả tôi ra để tôi gặp anh ta.

Sơn tiến lại thì thấy cảnh đó thì hỏi.

- Có chuyện gì vậy, ngươi là ai muốn gặp ta có chuyện gì.

Anh chàng kia thấy hắn có vẻ là người cầm đầu thì lao lại phía hắn nhưng vẫn bị mấy người kia ngăn cản, miệng anh ta cũng bị nhét một miếng rẻ rồi chân tay cũng bị chói lại.

- Thưa chưởng quan chúng tôi canh gác ở đây thì phát hiện người này tiến lại gần sau đó liên tục muốn nói gặp trưởng quan. Hỏi thì anh ta nói là người trong căn cứ nhưng bảo xuất trình giấy tờ thì lại không có, đang đợi trưởng quan về giải quyết.

Sơn nghe vậy thì đi lại gần anh chàng kia sau đó mới giúp anh ta tháo miếng rẻ trong miệng ra rồi nói.

- Anh ban anh muốn gặp người đứng đầu ở đây sao, là tôi đây anh có gì muốn nói với tôi không.

Anh bạn kia nghe vậy thì nước mắt tuôn ra ào ào, sau đó nhìn hắn mà nói lắp bắp.

- Trưởng quan chết chết …. Chết cả rồi.

Sơn nghe vậy thì hơi nhăn mày sau đó cảm giác anh ta đang trong trạng thái không tốt cho nắm liền thả anh ta ra sau đó châm một điếu thuốc đưa cho anh ta hút. Người đó run rẩy tiếp được rít mấy hơi thuốc sau đó mới tỉnh thần lại sau đó nhìn hắn nói.

- Tôi tôi là Phan Thắng là đội viên đội sản xuất vũ khí trong xưởng vũ khí bên dưới đó … Dưới đó … dưới đó rất nguy hiểm, mọi người ở đó đã chết hết rồi …Bị khống chế hết cả rồi.

Biết anh ta vẫn rất khủng hoảng Sơn mới vỗ vai anh ta rồi an ủi.

- Yên tâm đi anh bạn ở đây đã an toàn rồi không có gì phải sợ, uống ngụm nước lấy lại tinh thần đi.

Anh bạn đó tiếp được một non nước tăng lực của hắn thì uống lấy uống để sau đó nói.

- Tôi … tôi đói quá có thể cho tôi cái gì để ăn không.

Sơn tiếp lấy trong balo phía sau cho anh ta một gói bánh quy và đưa thêm một chai nước lọc, anh ta cầm lấy rồi liên tục đưa vào miệng, hắn phải ngăn cản mấy lần bảo anh ta uống nước thì anh ta mới từ từ ăn xong cái gói bánh quy đó.

Giờ đây hắn mới quan sát kĩ anh bạn đó, mặt mày tóc tai đã bị bẩn bê bết quần áo cũng đã bạc màu rách tả tơi, tay cũng đỡ xây xát rất nhiều, giày tác chiến cũng đã bị rách vài chỗ. Sơn thấy vậy thì hơi cau mày nói.

- Đội y tế đâu mau giúp anh ta đôi chút.

Nghe lệnh hắn thì có ba bốn người đi ra mặc mỗi quân phục thôi cầm theo mấy cái rương, một người lại gần anh ta sau đó khám mạch sau đó khám toàn thân cho anh ta, Phan Thắng thấy vậy cũng hơi sợ co rúm người lại nhưng Sơn động viên mãi anh ta mới thả lỏng để mọi người khám và trợ giúp anh ta.

Sau khi khám thì mấy người đó băng bó lại vết thương trên người anh ta, đa số là do va quệt mà thôi nên vết thương không sâu cho nắm, tiêm cho anh ta vài liều hồi sức cũng như tiếp nước, một nát thì anh ta cũng đã khá hơn và bắt đầu xắp xếp câu chuyện kể cho mọi người nghe.

- Mấy tuần trước vẫn có thể liên lạc được với bên căn cứ Hoa Mai bên đó, khi đó thi thoảng vài ngày lại có một hai người mát tích, thấy đó là việc không lớn nắm nên thủ trưởng bên này cũng không muốn báo cho bên kia nên có cử vài người đi tìm xung quanh đây. Ban đầu nghi ngờ có xác sống lảng vảng quanh đã tấn công họ.


- Rồi tìm mãi mà không có tung tích đến ngày thứ năm thì thủ trưởng Quang đứng đầu ở đây mới thông báo phát hiện họ đã bị xác sống ăn thịt ở hẻm núi bên đối diện, ông ta đã cử người sang đó tiêu diệt rồi. Ai cũng bán tín bán nghi do không biết đám người đó qua bên đó làm gì, nhưng đã biết được lí do nên ai cũng an tâm mà tiếp tục công việc của mình.

- Nhưng chuyện đó vẫn chưa dừng ở đó vài ngày sau thì có lời truyền tai nhau rằng vẫn có người mất tích nhưng không ai thông báo chuyện đó cả, tình hình càng ngày càng căng thẳng cho đến một ngày lượng mất tích trong đó có thể thấy được rõ ràng phân xưởng của tôi cũng mất vài người. Mọi người thống kê với nhau thì đã mất tích đến gần trăm người, ai cũng hoảng sợ sau đó đi chất vấn đám lãnh đạo ở đây.

Chuyện tồi tệ cuối cùng cũng đã xảy ra mấy ngàn người tụ tập lại trước sân huấn luyện đòi ông Quang nói rõ tình hình, ông ta chưa ra thì có một sĩ quan trẻ đang thủ vệ đứng nên nói với chúng tôi vào micro như thế này.

- Mau chạy đi! Quang trung tá và đám thủ hạ của ông ta đã bị điều khiển bởi thứ gì đó người của chúng tôi đang cố gắng liên lạc với bộ chỉ huy ….

Anh ta còn chư nói xong thì đám người của anh ta cũng như anh ta đã bị bắn chết, đám người bên dưới thấy vậy thì hết sức hỗn loạn chạy tứ tán để chốn. Do chúng tôi không được mang súng trong quân doanh nên không ai có thể bắn trả họ được ai chạy là bị bắn chết, cảnh tượng lúc đó thật kinh khủng.

Cuối cùng ông Quang đó cũng ra gặp mọi người rồi nên trên chỗ micro mà nói, thật kinh khủng các người không nhìn thấy mặt ông ta lúc đó đâu, mặt mày đã trắng bệch như tử thi, hai mắt đỏ ngầu, giọng nói thì như sắt va vào nhau vậy, tôi đứng khá gần nên đã thấy cái khuôn mặt đó. Ông ta nói.

- Chúng ta đã khống chế được hơn một ngàn thủ vệ súng ống đầy đủ, hỡi đám nhân loại ngu ngốc các ngươi muốn sống thì đừng có chạy loạn không ta không chắc mạng các ngươi được bảo toàn đâu.

Mọi người nghe vậy thì ai cũng hoảng sợ ngồi co do trên mặt đất lúc này thì đám người vũ trang ông ta nói cũng vây quanh chúng tôi, kẻ nào cũng mặt mày như không có thần trí vậy, nhìn chúng rất giống với mấy con rối gỗ được người khác điều khiển vậy.

Một nát sau thì có một đám thủ vệ vứt gần trục cái xác xuống đất sau đó có một người than tín bên lão Quang kia nói.

- Đó là kết quả của việc chống đối chúng ta, các ngươi yên tâm không ai có thể đến cứu các ngươi được nữa đâu. Chúng ta cần một trăm kẻ theo chủ nhân để đứng ra cai quản đám tù nhân còn lại, ai muốn quy thuận chủ nhân thì hãy bước ra.

Tên đó tôi nhìn thấy hắn không có gì khác lạ so với bình thường cả, hắn nói chuyện vẫn rất tự nhiên và lưu loát không như lão Quang kia. Cuối cùng trong đám chúng tôi cũng có người đứng ra có tầm hơn trăm người, tên kia chọn một trăm người sau đó dẫn họ đi đâu đó một nát sau thì đám đó cung quay lại.

Bọn họ quay lại thì một số người mặt mày tái mét, số còn lại thì rất hưng phấn. Bọn hắn được chia làm vài tiểu đội sau đó chịu trách nhiệm cai quản chúng tôi, bây giờ thì địa ngục mới thực sự bắt đầu.

Chúng tôi có gần bốn ngàn người chia làm hai khu nhà kho lúc nào cũng có đám thủ vệ kia canh gác ngày đêm đám bọn chúng như người máy vậy, không thấy chúng nghỉ ngơi cũng như ăn uống sinh hoạt lúc nào. Lúc đầu ai cũng tưởng chúng là xác sống nhưng không phải chúng linh hoạt hơn xác sống rất nhiều, bắn súng đánh đập lôi kéo không khác người thường.

Ai cố gắng chốn đều bị chúng nhanh chóng bắt lại, đồ ăn chúng tôi do đám Tay Đỏ kia phụ trách, bọn hắn là tụi một trăm người theo tên chủ nhân gì đó kia. Bọn hắn ban đầu còn cố kị về sau coi chúng tôi như gia súc mà đối đãi, chúng hiếp giết người coi chúng tôi như súc vật vậy.

Ai không phục tùng thì chúng giết ngay tại chỗ, điều kinh khủng nhất là cách một ngày thì chúng tôi lại bị bắt đi đâu đó một hai trăm người mà sau đó không thấy tung tích gì nữa. Theo xuy đoán kinh khủng nhất mà chúng tôi xuy đoán là bọn họ đã bị tên chủ nhân gì đó giết hoặc làm gì với họ rồi.