Chương 87: Giao Dịch Cùng Hải Băng.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 87: Giao Dịch Cùng Hải Băng.

Qua sự chỉ dẫn của Tóc Tím bọn hắn tránh được rất nhiều xác sống công kích trong thành phố, sau đó ra ngoại ô chạy vòng vèo mấy con đường qua núi đồi rồi đến một thung lũng. Từ trên ngọn núi bên này cũng có thể thấy được ngọn đồi phái xa bên kia toàn là một màu vàng của hoa mai nở rộ.

Bên dưới đó là một khu thành phố nhỏ nói đúng hơn nay nó đã được xây theo thành một căn cứ quân sự rồi, bao quanh toàn là một tường vây khá cao ít cũng có bốn năm mét, bên ngoái tường bao còn có rất nhiều công sự cũng như dây thép gai.

Nhìn cái nơi đó Sơn ước tính cũng có đủ chỗ sinh hoạt cho khoảng bảy tám ban người cũng nên, Sơn tiếp tục lái xe xuống dốc núi rồi tiến lại gần cổng chính của căn cứ Hoa Mai đó. Lính vác súng đứng nườm nượp cách vài mét lại có người đứng canh. trước cửa có khoảng năm sáu trục người đang kiểm tra đoàn người tiến vào.

Thấy đông người Sơn lại nhớ lại cuộc sống ngày trước, khung cảnh bây giờ nó cứ y như là đi qua mấy cái B.O.T vậy. trước xe hắn đang có hai xe ô tô con một chiếc xe tải, trên xe được hàn xì rất nhiều tuýp sắt, máu đen vẫn còn dính trên mấy cái tuýp đó chưng tỏ nó đâm chết không ít xác sống.

Xe hắn to quá nên được chỉ định đi sang một đường khác, có một tên lính mặc quân phục chỉnh tề mặt mày nhỏ thó nhìn bọn hắn chằm chằm nói.

- Các anh là quân nhân sao, yêu cầu các anh xuất trình giấy tờ sau đó cho chúng tôi kiểm tra xe.

Đạt thấy cái thằng đó ra vẻ hống hách thì nói một câu.

- Anh bạn ah là quân nhân với nhau mà sao phải khó khăn với nhau như vậy cho anh em vào bên trong đi thôi. Anh em có bao thuốc này biếu anh, sau này anh em ta còn gặp mặt.
Sơn và Đạt xuống xe thấy thằng này nhanh trí như vậy thì Sơn cũng nói vài câu. Đúng lúc này thì Hải Băng đi ra sau đó nói.

- Cho họ vào đi, họ là người đi theo tôi.

Anh bạn mặt nhỏ thó kia thấy Hải Băng đi ra nói chuyện, nhìn thấy nàng ta hắn như nhận ra gì đó rồi nói.

- Tiểu Thư cô còn sống sao, trả hai vị không biết hai người đi cùng tiểu thư tôi không dám thu đâu, mau mau lái xe vào trong đi.

Nói rồi anh ta đưa lại bao thuốc cho Đạt mời họ đi tiếp, Đạt nhăn nhó quay ra đưa bao thuốc cho Sơn, hắn vừa tiếp được thì Hải Băng đã quay ra nói với Đạt.

- Có thể cho tôi đi với anh ấy được không, cậu sang bên đó đi với họ tôi sẽ ngồi bên này với anh Sơn.

Đạt nghe vậy một nát sau thì hiểu ý nhìn hắn với ánh mắt bỉ ổi, Sơn trừng mắt sau đó sút cho nó một cái để cho nó đi sang bên kia. Sơn đặt lại một bao thuốc vào tay anh ta sau đó nói.

- Anh bạn có bao thuốc chứ có gì đâu mà ngại hút đi coi như anh em mời.

Anh bạn mắt nhỏ thó kia nhìn hắn rồi nhìn Hải Băng vẻ mặt ngượng nghịu thấy nàng ta không nói gì thì cảm ơn hắn rối rít, sau đó quay người đi ra chỗ khác.

Sơn không nói gì nữa mà nên xe tải sau đó lái xe theo chỉ dẫn của mấy anh lính đứng gác mà đi vào sâu bên trong căn cứ. Khung cảnh bên trong lúc hắn đi vào thì vẫn vậy như lúc chưa bị tận thế chẳng qua thi thoảng có thêm mấy người mặc quân phục cầm súng đi trên đường rà soát mà thôi.

Sơn không kiềm được mà nói.

- Ở đay yên bịnh nha, thật là chẳng có tí không khí tạn thế nào cả.

Hải Băng không nói gì rồi nhìn chằm hắn,Sơn biết nàng ta định hỏi gì nhưng giả vờ như không biết nàng ta nhìn mình mà cứ nhìn ra bên ngoài rồi tự lảm nhảm liên thiên, Hải Băng không kìm được mà nữa mà hỏi hắn.

- Có thật anh đã đến cái công viên đó không, chúng tôi đã chết rất nhiều người ở đó, nơi đó theo thăm dò là nơi đầu tiên bùng phát dịch bệnh nếu có thể đến trung tâm nơi đó có thể biết chuyện gì đã xảy ra và tại sao lại bùng phát dịch bệnh. Nếu anh có thể đến đó có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra được không, bọn anh quá mạnh ngay lần đầu gặp nhau anh giết con Tay Đao kia là tôi biết anh khác người thường. Cho nên cái câu nói mà Đạt nói kia chắc tám chín phần mà Đạt nói kia không phải nói đùa, anh đã đến đó và giết được một con sinh vật biến dị nào đó đúng không, và nó đang ở sau thùng xe này.

Sơn nghe nàng ta nói vậy thì hơi xửng sốt về xuy đoán của nàng ta, từ mấy thông tin nàng ta có được ở công viên cũng như câu nói bâng quơ mà có thể đoán gần đúng mọi việc xảy ra. Nhìn nàng ta một nát rồi Sơn nói.

- Nói cho cô thì tôi được cái ích lợi gì, tại sao tôi lại phải nói cho cô biết?

- Nếu anh cho tôi biết tôi sẽ cho các anh đãi ngộ tốt nhất trong căn cứ, với anh cho tôi nghiên cứu sinh vật phía sau tôi có thể đảm bảo anh sẽ được trọng dụng trong quân đội ở căn cứ này.

Sơn cười sau đó châm một điếu thuốc hà khói vào mặt Hải Băng rồi nói.

- Đãi ngộ tốt nhất sao, chúng tôi có đầy vật tư muốn sống ở đây cũng không khó. Với cả cô có chắc rằng tôi muốn ở đây mãi sao, tôi thích đi đây đi đó thì sao. Cho nên những cái đó không có gì làm tôi động tâm cả.

- Vậy là anh đã phủ nhận rằng đằng sau có một con sinh vật biến dị sao, trời ơi anh thật sự đã vào nơi đó sao. Năm mươi người của chúng tôi vào đó mà chưa vào sâu bên trong để lấy mẫu vật mà đã chỉ còn hai người thoát được ra, họ nói động vật trong sở thú đó đã biến dị to lớn hung hãn gấp mấy lần.


Sơn thấy bị nàng ta hỏi vài câu mà mình đã bị nàng ta dắt mũi thì bực bội mà nói.

- Đúng vậy tôi đã vào bên trong nhưng chưa vào được trung tâm chỉ đến tìa ngoài thì bị một con Hổ tập kích, tôi đã giết nó. Sau xe chính là xác của nó.

Rồi hắn phanh hẳn xe lại rồi nhìn chăm chú, tinh thần lực bao quanh trong xe Sơn nói.

- Tôi có thể cho cô nghiên cứu nó nhưng răng và móng nó cô phải để lại cho tôi. Cũng như tất cả nghiên cứu mà cô nghiên cứu được phải cho tôi biết, không được giấu giếm hay nói sai lệch gì. Nếu tôi biết cô chơi tôi thì ở cái chỗ này không ai có thể bảo vệ cô khỏi chết đâu.

Hải Băng bị tinh thần lức hắn áp chế thì như chui vào hầm băng vậy, chân tay nổi đầy gai ốc, nhìn vào ánh mắt sâu hun hút của hắn nàng có cảm giác tất cả điều hắn nói ra đều sẽ thành sự thật nếu nàng trái lời.

Sau khi hắn rút hết tinh thần lực đi, nàng mới cảm thấy như cá vừa được ngoi nên trên mặt nước vậy, thở hổn hển, nàng có cảm giác thật đáng sợ. Nhìn hắn rồi nàng nói.

- Được thành giao. Trước hết các anh hãy đến căn biệt thự của tôi ở tạm sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn.

Sau khi vòng vèo trên mấy cái ngã tư thì hắn cũng đến một căn biệt thự khá to và tách biệt, trước mặt là một cái hồ nước cũng phải rộng vài trục ha. Nước khá sách thi thoảng còn có mấy con cá ngoi nên mặt nước mà ngáp ngáp.

- Đến nơi rồi đây là căn nhà ba ba mua cho tôi nhưng tôi không ở các anh có thể đến đây ở tạm.

Hải Băng xuống mở cửa cho hai xe của bọn hắn chạy vào trong, xe chạy vào trong thì hắn cũng xuống xe quan sát xung quanh, cái nhà đó xây theo kiểu hiện đại cửa kính, ốp gỗ sàn gỗ nhìn rất đẹp. Hai tầng có mái che trên sân thượng, khác sạch sẽ cây cối cũng cắt tỉa rất đẹp có vẻ thưởng xuyên có người đến đây cất dọn.Sân thượng xây quay ra phía hồ để thuận tiện cho việc ngồi trên đó mà ngắm cảnh.

Bọn Cường với Huấn Đạt nhìn ngôi nhà thấy cũng khá ổn nên đều gật đầu khen đẹp, mấy ngươi tham quan một nát thì có một đoàn xe lại gần căn biệt thự đó, sau đó có cả trục người súng đạn đầy đủ đi vào sân, đi đầu là một người ăn mặc áo vét chỉnh tề khi nhìn thấy Hải Băng thì mừng phát khóc nói.

- Tiểu thư là người thật rồi, ta còn tưởng ngươi đã chết rồi chứ, sao người lại dại dột như vậy sao có thể tự mình đến đó chứ. Đêm hôm qua có mấy tên chốn thoát chở về nói mấy người bị xác sống vây cơ hội sống coi như bằng không lão gia đã ngất đi, cô mau về xem ông ấy đi ông ấy rất no cho cô.

Hải Băng nghe vậy thì cũng sửng sốt sau đó mắt hơi hoe đỏ sau đó nói với ông ta.

- Chú Hoàng đợi con một nát, đợi con xử lí xong chuyện ở đây, sau đó con sẽ về bên đó.

Ông ta theo ánh mắt nàng ta nhìn về phía hắn rồi nghi hoặc nhìn nàng, Hải Băng mới chỉ vào hắn rồi nói với ông ta.

- Đây là ân nhân cứu mạng của cháu, anh ấy tên là Sơn. Anh ấy tình cờ ngang qua nên đã cứu giúp, đây là chú Hoàng là quản gia nhà tôi. Chú ấy theo cha tôi từ khi hai người còn bé.

Sơn gật đầu với ông ta sau đó hai người đưa tay bắt tay nhau, qua cái bắt tay đó Sơn cũng hơi nhăn mày. Lão Hoàng này thật không đơn giản nhà đừng chỉ nhìn bề ngoài cái tay này thô giáp như vậy, ngón cái và ngón trỏ là thô giáp nhất xương cốt rất cứng rắn.

Hắn qua cái bắt tay đó cũng có thể biết lão ta chắc chắn là một tên giỏi võ nghệ cũng như thường xuyên xử dựng súng và xử dụng trong thời gian rất dài rồi. Ông ta bắt tay hắn xong thì cũng hơi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó là hai ánh mắt hai người trạm nhau.

- Cám ơn cậu đã cứu tiểu thư, cậu là ân nhân của nhà chúng tôi. Sau này có việc gì thì cứ mở miệng nói với chúng tôi chúng tôi sẽ giúp đỡ cậu nhiệt tình.

- Không có gì chỉ là tiện đường mà cứu được Băng tiểu thư đây mà thôi, cô ấy cũng đã bố trí chỗ ở cho chúng tôi như vậy rồi nên không cần khách khí an huệ gì cả đâu. Chú Hoàng không cần phải như vậy.

Sau khi buông tay ra thì ông ta dặn dò Hải Băng vài câu sau đó bảo đám lính đó chờ ngoài cổng để đưa nàng ta về, hai tên Túc với Nam cũng đi ra ngoài cổng đứng chờ. Sơn đồng ý đến đây là vì bọn hắn đã vất vả mấy ngày rồi cũng muốn xả hơi, với cả đến đây xem căn cứ này tình hình như thế nào.