Chương 94: Tình Thế Không Đơn Giản.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 94: Tình Thế Không Đơn Giản.

Lão Tống tư lênh kia đưa tay mời hắn sau đó cầm một chén trà nhấp một ngụm, Hải Băng cũng nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh không còn giở trò nũng nịu nữa. Sơn cũng cầm chén trà của mình nhấp một ngụm hương trà thơm mát uống một ngụm chan chát dư vị vẫn vương trong khoang miệng khi uống, đúng là trà ngon ah.

Đợi một nát thì lão Tống tư lệnh mới nên tiếng.

- Tôi là Tống Hạo là bố của Hải Băng, hôm trước con bé này nó cố tình trốn đi theo đoàn lấy mẫu vật, may mà có cậu cứu giúp. Cảm ơn cậu rất nhiều, hôm nay mời cậu đến đây là để trực tiếp gặp cậu để nói cám ơn.

- Không có gì đâu Tổng tư lệnh đó chẳng qua là đi ngang qua nên giúp nhau mà thôi, chú không cần phải nói như vậy.


- Còn gọi Tổng tư lệnh sao gọi tôi là chú Tống được rồi, cậu là bạn con gái tôi rồi sau này đến đây chơi nhiều hơn với nó.

Sơn nghe vậy thì gật đầu lấy lệ rồi nhìn sang bên Hải Băng thấy nàng ta nghe câu đó của ba mình thì quẫn bách cúi đầu tay ngọc đang xoa vào nhau.

- Trước đó cậu cũng là quân nhân sao, có muốn hia nhập quân đội của chúng tôi không, nghe con bé kể thì thực lực của cậu cung không hải hạng xoàng, có thể giết được con Tay Đao mà chúng tôi cũng phải đau đầu ah.

- Đúng vậy thư chú trước đó cháu cùng đồng đội bị thi triều tập kích nên li tán mỗi người một nơi, lưu lạ khắp chốn rồi dạt đến đây. Cháu cũng chỉ định ở đây một thời gian sau đó nên phương bắc nên xin lỗi bác cháu không thể gia nhập quân đội ở đây được.


Sơn nói tránh cái vấn đề kia sang một bên mà không đả động gì đến, nghe thấy Sơn nói vậy thì Hải Băng mới nên tiếng.

- Anh không ở đây còn đi nên phía bắc làm gì, trên đường bây giờ toàn xác sống, còn một đống thứ khác nữa, bọn anh có bốn người đi như vậy liệu có an toàn không.

- Tôi đi lên phía bắc để tìm đồng đội tôi, lúc li tán đã hẹn nhau như vậy rồi. Một lời hứa của nam nhân đáng giá ngàn vàng, có chết cũng có xá gì chỉ cần cố thực hiện cái ước hẹn đó mà thôi.

Nghe Sơn nói như vậy thì Hải Băng bên kia lắc đầu rồi không nói gì nữa có vẻ hơi ủ rũ, lão Tống bên này thì vỗ tay nói.

- Được nắm anh bạn tính cách này của cậu rất giống tôi. Coi trọng anh em huynh đệ, giữ chữ tín. Nhưng mấy hôm nay ở lại căn cứ có đổi ý thì nhớ tới tìm chú nha, có việc gì không giải quết được cũng đến nói với chú một câu. Con gái chú nó cũng không có bạn bè gì nhiều nên hay đến đây hai đứa có thể đưa nhau đi chơi đây đó.

Nghe ông ta nói vậy thì hắn và Hải Băng đều há hốc mồm nhìn ông ta nhất là Sơn, hắn thừa biết cái ý ở trong câu nói đó là gì. Sơn đang bê li trà uống nghe câu đó thì tí sặc phải dùng tay che mà giả vờ ho khan.

Đúng lúc này thì bên ngoài chú Hoàng quản gia kia đi lại rồi nói.

- Thưa cậu chủ bên ngoài có lão Trần đến chúc mừng ạ.

- Ta có mời lão ta đến đâu nhỉ, sao lão ta đang ở đâu mau ra gặp lão ta.


Lão Tống nghe vậy thì hơi nghi hoặc sau đó nói vậy, đứng dậy sau đó nhìn Sơn rồi chìa tay ra bắt tay hắn rồi vỗ vai hắn nói.

- Hai đứa cứ ngồi chơi nói chuyện giới trẻ đi chú ra ngoài này gặp Trần thị trưởng. Khá nắm anh bạn trẻ.

Ông ta bắt tay thấy tay hắn cũng thô giáp người trong nghề biết nhau bắn súng, giỏi võ hay không chỉ qua cái bắt tay là biết, ông ta còn vỗ bả vai hắn thấy bắp thịt săn chắc thì mới khen một câu.

- Dạ vâng chú có chuyện thì cứ đi đi, hôm nay gặp chú là cháu thấy rất mừng rồi. Gặp mới biết bên ngoài kia người ta tán dương chú đều là sự thật.

Lão Tống nghe hắn nói vậy thì cười với hắn sau đó dặn dò vài câu hắn nhớ đến chơi thường xuyên sau đó theo lão Hoàng ra ngoài, còn lại hắn và Hải Băng ngồi trong đình nghỉ mát.

Hai người ngồi một nát, không ai nói chuyện gì cả chỉ có tiếng Hải Băng xoa tay quẫn bách dưới bàn.

- Có chuyện gì sao mà mặt mày ủ rũ như vậy.

Nghe hắn nói vậy thì nàng ngẩng đầu sau đó lắc đầu quầy quậy nói.

- Không … không có gì.

Thấy không khí có vẻ trầm mặc Sơn mới nói.

- Buổi tiệc bên ngoài kia cô không gia chủ trì với chú Tống sao, hôm nay chú ấy làm bữa tiệc là để tẩy trần cho cô cơ mà.

Nghe vậy thì Hải Băng mới gật đầu sau đó nói.

- Vậy chúng ta ra bên ngoài đó đi, tôi cũng cần tiếp đón đám bạn bè nữa. Cám ơn anh đã đến đây ngày hôm nay.

- Có gì đâu, hôm nay tôi cũng rất vui có thể đến để thấy cô cũng có một mặt xinh đẹp như vậy chứ không phải là cái cô nàng gấu mèo.


Nghe hắn nói như vậy Hải Băng đang cười vui vẻ thì sững lại sau đó đánh hắn mấy cái rồi giảo bước tiến lại phía đại sảnh của ngôi nhà kia. Trên đường cả hai lại trò chuyện vui vẻ xóa tan bầu không khí lúc nãy.

Đến bên trong đại sảnh thì thấy đám khách ở trong đó cũng chia ra làm một nối đi có hai đám người đang đứng chào hỏi nhau, đứng bên này chính là lão Tống còn đứng bên kia là một người mặc một bộ vest trắng tóc tai cũng khá chỉn chu đeo một cặp kính nhìn khá tri thức. Tuy cũng đã già nhưng vẫn rất phong độ mặt mày đang hớn hở mà nói gì đó với lão Tống bên này, đám người xung quanh ai cũng chỉ cầm rượu im nặng không dám nên tiếng để cho hai lão đại nói chuyện.

Sơn quay ra nhìn Hải Băng sau đó hỏi.

- Người đang nói chuyện với ba cô chính là lão Trần thị trưởng đó sao, nhìn cũng phong độ không kém gì ba cô ha.

- Đúng vậy đó là Trần thị trưởng anh đừng có để vẻ ngoài của ông ta đánh lữa nhìn ông ta vậy thôi nhưng ông ta rất tàn độc và khéo đưa đẩy.

Nghe Hải Băng nói vậy rồi không nói gì nữa mà tiến lại chỗ hai người đó, Sơn thì tặc lưỡi xuy nghĩ câu nói của nàng có ẩn ý khác. Tình hình ở đây có vẻ không tốt như bên ngoài người ta thấy ah, tranh giành nội bộ trong cái tòa căn cứ này có vẻ kịch liệt nắm đây.

Đi theo nàng ta đến gần chỗ của lão Tống, gần đến nơi thì Hải Băng đã đổi một bộ mặt mà Sơn cũng phải trố mắt. Nàng ta cười niềm nở sau đó đi nên rồi tiếp lời của lão Tống rồi nói.

- Cám ơn chú Trần hôm nay đã đến đây dự bữa tiệc nhỏ của cháu.

Rồi nàng ta hơi cúi người tỏ vẻ cảm tạ, Lão Trần kia thấy Hải Băng thì trong mắt toàn vẻ cưng chiều mà nói.

- Cái con bé này sao lại nói vậy chú với ba cháu khác gì anh em, chú coi cháu cũng như con cháu trong nhà vậy, cháu gặp nguy hiểm như vậy mà thoát nạn thì phải ăn mừng chú sao có thể không đến được. Chú có món quà mang cho cháu đây.

Nói rồi ông ta tiếp của người phía sau một cái hộp rồi mở ra đưa cho Hải Băng, bên trong là một sợi dây truyền có mặt là một viên ngọc lục bảo màu hồng, vừa mở ra là đã lấp lánh cả một khoảng. Hải Băng tiếp lấy rồi sau đó nói.

- Ôi đẹp quá cháu cảm ơn chú, cháu cũng muốn có một sợi dây truyền như vậy từ lâu nắm rồi. Nó thật đẹp quá đi.

Rồi nàng ta ngắm nghía nó mà không rời mắt, ở bên thì lão Tống chỉ cười rồi hơi lắc đầu rồi nói với lão Trần.

- Anh Trần đến là được rồi cần gì phải quà cáp làm gì chứ, thôi chúng ta hãy đi nơi khác cho bọn trẻ còn vui vẻ với nhau đi thôi.

Hai lão đều cười gật đầu sau đó cười cười nói nói mà sóng vai đi ra ngoài, ai mà không biết nhìn thấy cảnh vừa rồi có thể cảm thấy bọn họ rất chi là thân thiết tình cảm rất là tốt. Sơn từ đầu đến cuối chăm chú quan sát mọi chuyện hắn bao nhiêu năm lăn lộn nhìn quá thôi là cũng thấy cái độ giả rối bên trong từng câu nói đó rồi.

Lúc đám cận vệ của lão Trần đi qua hắn thì có một kẻ cứ nhìn chằm chằm hắn với anh mắt bất thiện, Sơn thấy khó chịu nhìn lạ sau đó dùng tinh thần lực công kích một tia nhỏ vào đầu hắn. Tên kia đang đi thì ah một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất sau đó ôm đầu mà lăn lộn mất vài giây, đám người kia thấy vậy thì dừng cả lại nhìn về tên đang ngã đó.

- A Tài ngươi không sao chứ.

Thấy cảnh đó thì lão Trần quay lại hỏi tên đó, mấy người bên lão đang cố đỡ tên đó dậy, tên đó vừa đứng dậy tỉnh thần lạ sau đó nhìn Sơn với ánh mắt đầy sợ hãi không dám quay mặt nhìn hắn thêm một lần nào nữa.

- Không sao ông chủ tôi chỉ bị không khỏe một chút mà thôi.

- Được rồi không khỏe thì đi về trước đi ở đây là nhà của chú Tống không cần ngươi bảo vệ.

Tên đó hơi chần chừ sau đó cũng nghe lệnh mà đi ra bên ngoài, khi qua chỗ Sơn thì cắm mặt xuống đất mà đi qua, mọi người thấy không có chuyện gì thì lại túm năm tụm ba nói chuyện với nhau. Mấy người mới đến thì lại gần Hải Băng mà chúc rượu, nàng ta cũng rất chuẩn mực cười đùa với họ rất thân thiết.


Sơn đứng một góc cầm một li sâm banh, tay còn lại thì cầm một quả táo vừa gặm vừa uống, có mấy cô gái xih đẹp cũng vậy quanh hắn mà hỏi han nói chuyện. Sơn cũng nói chuyện vui đùa với họ rất vui vẻ, tụ hôi như vậy hơn một năm hắn không đi rồi thấy mấy cô gái xinh đẹp đó liếc mặt đưa tình thì hắn cũng đẩy đưa lại mà thôi.

Thấy mấy nàng ta chủ động như vậy, nên hắn lại giở trò cũ kể mấy câu chuyện cười mặn cho mấy nàng nghe, khiến mấy nàng kêu hắn lưu manh rồi đánh yêu liên tục. Chò truyện xong thì mấy nàng ta đều cho hắn số điện thoại rồi đều đánh mắt tỏ ý hắn nhớ gọi cho các nàng ta.