Chương 79: Giao Tranh.
Hắn bị chột một mắt nên người ta hay gọi hắn là Hoàng Chột, tên này giải ngũ về thì kiếm việc làm nhưng không ai chịu được tính khí hắn chỉ một thời gian là đuổi hắn đi. Tính khí hắn rất thô bạo rất dễ nổi nóng đánh người khác, có thể một phần do hắn bị mù mắt ảnh hưởng.
Năm hắn ba mươi thì mẹ hắn mất hắn cũng không lấy được vợ do quá nghèo, tiền long chạy vạy đều cho mẹ hắn chữa bệnh,tiền để lấy vợ cũng không có. Khi mẹ hắn mất hắn mới bán hết nhà cửa đi nên thành phố cố buôn bán ý muốn đổi đời.
Số phận không như mơ hắn bị lừa sau đó hết tiền không còn đồng nào nên gia nhập đám du côn thu nợ khắp chỗ, cuối cùng bị bắt ngồi tù vài năm sau khi ra tù thì hắn được một đồng đội cũ ngày xưa xin cho làm bảo an ở một cái siêu thị lớn tiền lương cũng khá.
Thấy mình cũng đã trung niên không như trước nữa nên Hoàng Chột cũng đồng ý với công việc đó, lão cũng thu liễm rất nhiều làm bảo vệ ở đó được vài năm thì lão nên làm đội trưởng ở cái khu siêu thị đó.
Hắn đã thu liễm rất nhiều không còn táo bạo như xưa nữa cũng khóe đưa đẩy nên mọi người ở đó cũng khá thân thiết với hắn. Hôm dịch bệnh bùng phát trong siêu thị có một kẻ tình nghi là khủng bố nên có một đội quân cảnh được cử đến có khoảng mấy trục người.
Đám bảo vệ bọn hắn cũng được lệnh chợ giúp đám đó bắt tên khủng bố kia, nhưng dịch bệnh phát tán xác sống khắp nơi, đám quân cảnh kia vì cứu người dân mà chết gần hết cuối cùng còn vài người chốn nên trên sân thượng của siêu thị đó.
Anh em trong đám bảo vệ của hắn cũng có trục tên thoát được, trong đám của hắn có một tên thanh niên có người yêu cũ từng bỏ hắn mà đi theo tên nhà giàu khác hôm đó lại cũng thế nào đi siêu thị rồi có trên tầng thượng cùng bọn hắn. Người thanh niên đó ban đêm kéo cô gái ra một góc rồi cả hai cãi nhau gì đó hắn đánh cô ta rồi lột đồ nàng ta định cưỡng hiếp.
Lúc này đám quân cảnh kia còn có vài tên thấy cảnh đó thì vây quanh bắt tên thanh niên đó lại, thấy anh em mình bị đánh đập dã man quá cả đám nhân viên bảo vệ trước đó cũng không lương thiện gì rồi mới đi làm bảo vệ, khi làm mới biết hoàn cảnh anh em éo le giang hồ như nhau nên rất thân thiết.
Tên Hoàng chột không kìm được đầu tiên hắn rút cây côn điện sau đó chích một tên quân cảnh, đám đàn em còn lại cũng dùng côn hay súng bắn điện hạ gục ba bốn tên còn lại. Đám quân cảnh đó không nghĩ sẽ bị người phía sau tập kích nên đã bị hạ gục hết.
Biết đã gây ra họa lớn, với lại xác sống đầy đường biết mình chắc gì đã còn được sống xót lâu dài, tích cách cực đoan bao lâu nay chìm trong đáy lòng hắn lại trỗi dậy hắn nói với mấy anh em của hắn rằng.
- Chúng ta đánh quân cảnh là tội lớn, anh em ta muốn sống thì phải khử hết đám đó bịt miệng sau đó ném cho xác sống ăn.
Đám anh em bảo vệ kia của hắn lúc đó cũng đắn đo nhưng đã ném lao phải theo lao nên đã cho mỗi tên quân cảnh một dao, súng đạn của bọn hắn thì giữ lại còn xác bọn hắn thì ném một bên. Đang định giết đám người kia thì hắn thấy mấy cô gái xinh đẹp sắc tâm lại trỗi dậy nên đã bắt đám đàn ông riêng còn đám phụ nữ ra riêng.
Đàn ông thì ai đi theo hắn thì sống ai mà chửi rủa thì bọn hắn giết, đám nữ nhân đó ai có hơn trục người ban đầu cũng phản kháng nhưng cuối cùng bị bọn hắn đánh đập sau đó cưỡng hiếp cũng phục tùng mấy tên đó. Đến sáng hôm sau có mấy xe quân cảnh chạy qua khu đó mấy tên đàn ông cùng đám nữ nhân bị bọn hắn bắt đều lao ra cầu cứ nhưng chớ trêu cho bọn họ thay không ai giúp.
Ban đầu bọn Hoàng Chột thấy vậy thì cũng sợ hãi, nhưng thấy dám đó chỉ liếc qua rồi, lái xe chạy đi mà thôi, sau đám xe quân cảnh đó là một bầy xác sống đông nghịt thấy động tĩnh quá lớn đám xác sống trong siêu thị cũng tràn ra theo đám thi quần kia.
Lão Hoàng Chột thấy cảnh đó thì như thông được cái gì trong đầu, tận thế thật rồi không còn luật pháp che trở gì nữa đám bọn hắn giết người đêm qua ai biết thì có làm sao. Rồi hắn bắn chết mấy kẻ đã lao ra kêu gào cứu mạng kia, xác sống trong siêu thị không còn con nào bọn hắn mừng như điên.
Lão Hoàng Chột chỉ huy đám người sống sót với anh em của mình đóng cử cũng như kê thêm vật chắn cửa bên ngoài lại trước cửa, đi theo hắn có đám huynh đệ hắn và bốn tên nam nhân nữa, nữ nhân thì có hơn trục nàng.
Cả đám nam nhân biết xã hội không còn như trước, có vũ khí súng đạn tâm tình u ám trước đó do lão Hoàng mà bộc phát ra. Đám nữ nhân chịu đủ trò bị đám nam nhân hành hạ, đám nữ nhân thì biết đã không còn đường chống cự nên cố thuận theo chúng còn được sống lâu.
Vài ngày trôi qua rồi cả tháng trôi qua không có ai đến đây giải cứu hay đưa tin gì, lão Hoàng đã hết thấp thỏm, lúc này lão đã là vương ở chỗ đó, gái đẹp đồ ăn đầy đủ súng đạn cũng có do đám quân cảnh kia chết để lại.
Lão đưa người đi khắp các khu đó giả làm quân cảnh giả cứu, nhưng thực chất là tìm phụ nữ, xinh đẹp trẻ trung thì để lại, tên nào tâm tình u ám thuận theo lã cũng giữ lại. Kẻ nào phản kháng cũng như cứng đầu chỉ có bị hành hạ đến chết cũng như làm mồi cho xác sống.
Cứ như vậy đám người của lão cũng nên con số năm mươi, trang bị vũ khí cũng có đến gần bốn mươi, bọn hắn ít đạn nên chủ yếu dùng người sống để dụ xác sống mà thôi. Đám nữ nhân ở đó thì bị coi như nô lệ vậy chơi chán thì chúng mang ra giết, nói chung không có tội ác nào không xảy ra ở cái siêu thị đó nữa.
Bọn hắn phát hiện cái khu chợ An Lĩnh đó có đông người, ban đầu cũng định chiếm nơi đó nhưng vì bên trong quá nhiều súng nên bọn hắn không giám manh động lúc nào cũng cử người quan sát. Đêm hôm qua người của hắn mơi về báo cáo là có người tiến vào khu chợ đó, sáng nay thì có vài tên có vũ trang với năm trục tên đi đâu đó.
Hắn dò xét thì biết bọn người ở khu chợ đó đi kiếm vật tư nên đã mang hết anh em của lão đến đây chờ đám người kia giết xác sống xong thì vào chiếm lấy vật tư, định như ông đắc lợi.
Sơn nghe tin đám nguồi đó đến đây thì nói lớn vào bộ đàm.
- Có địch tập kích có địch tập kích. Hơn ba mươi người có vũ trang súng ống.Chuẩn bị tác chiến. Huấn bên đó phát súng cho anh em, ai biết dùng súng thì phát cho súng trường nên tuyến đầu với anh.
- Đại ca bọn em đều biết bắn súng cả, súng gì bọn em cũng thạo, ngày trước hôm nào chả tập bắn súng đạn bi sắt.
Đám người ở bên này thấy hắn nới vậy thì nói theo, Sơn hơi cau mày nhìn bọn hắn rồi nói.
- Đạn súng thường với súng hơi khác nhau. Mà thôi càng đông người càng tốt mỗi thằng một viên cũng đủ giết đám đó rồi.
Sơn nói rồi dẫn tất cả anh em lấy súng sau đó chia nhau ra chốn ở mấy cái xe cũng như công sự tự nhiên trong khu nhà kho này. Một nát sau thì đám người của lão Hoàng Chột cũng lái xe vào,đi đầu xuống xe là một tên trung liên cắt đầu bằng, mắt trái đeo một cái bịt mắt bằng da trên đó còn vẽ đầu lâu xương chéo màu trắng.
- Mẹ lão này định làm cướp biển sao, nhưng đây là trên cạn hôm nay mày sẽ mắc cạn rồi cái thằng cướp biển chột kia.
- Ba.. hai. một bắn.
Sơn thấy đám đó ra ngoài xe hết rồi, bọn hắn đang định nói gì đó thì Sơn đã nói vào bộ đàm ra lệnh xạ kích, đạn bay vèo vèo như mưa từ năm trục khẩu súng về đám người lão Hoàng, đám đó ngã ra đất như dạ.
Mấy tên phản ứng nhanh thì chốn sau ô tô chắn đạn rồi bắt đầu xạ kích lại, lão Hoàng cũng bị bắn một viên vào chân được đàn em mặc giáp chắn cho kéo lão vào sau một cái xe.
Sơn vừa bắn vừa quan sát thấy đám đó có trục tên mặc giáp không bị làm sao lại còn có vài tên chỉ bị thương nhẹ mà thôi, đang định bắn tiếp thì hắn thấy có một quả tên lửa bắn bazooka thò ra thì hắn giật bắn mình chỉ kịp hô nên.
- Có tên lửa mau nằm xuống.
Chưa hô xong thì cái quả tên nửa đó đã bắn vào một cái xe sau đó là có mấy người ngã văng ra, Đạt đang ôm chân mà kêu, Sơn nhìn qua chỗ Đạt đang ôm thì máu đang gỉ ra theo tay thằng bé, bên kia thấy đã có cơ hội thì lao ra xạ kích lại bên này.
Khiến cho vài người nữa chốn không kĩ bị hạ, Sơn thấy Đạt như vậy thì tức điên người biết không giải quết nhanh thì không xong. Hắn lao ra khỏi công sự chạy lại đám người kia mà xạ kích, đạn bắn thấy hắn lao đến thì liên tục nhắm vào hắn mà bắn.
Từng vết đạn bắn vào người hắn thì văng ra tóe lửa, hắn chỉ thấy hơi đau đau như kiến cắn chứ không thấy gì khác, tự tin hơn hắn xạ kích đám người bên lão Hoàng như bắn bia vậy.
Đám người bên đó thấy bắn mãi hắn không chết thì lùi lại, tên bắn tên lửa lúc nãy đang định lắp thêm bắn một quả nữa vào hắn thì Sơn đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao lại phía hắn sau đó rút một quả lựu đạn nhét vào mồm hắn rồi đấm một nhát khiến hắn nuốt xuống.
- Con mẹ mày dám dùng bazooka bắn huynh đệ tao, cho mày ăn này con.
Đạn đã hết hắn rút Hắc Thiết đao ra chém giết, một tiếng nổ mạnh vang nên máu bay tứ phía, cái ô tô của đám người kia đi đến đây cũng bị nổ văng ra xa. Hắn chạy qua chạy lại trong làn đạn chém chết hết người của đám lão Hoàng Chột, như siêu nhân vậy không kẻ nào có thể thoát đao của hắn chém vào người.
Cuối cùng đạn cũng ngừng hắn xách tên Hoàng Chột đang chảy máu be bét ở chân nên rồi xách về bên đám người bên này. Đám bên này thấy hắn lại thì đều há hốc mồm không ngậm lại được vì ai cũng chứng kiến cảnh lúc nãy.
Sơ ném lão Hoàng đó xuống một chỗ rồi đi lại đám Huấn đang cấp cứu cho Đạt.
- Thằng Đạt có sao không.
- Không anh à, ngực được áo giáp cản được mảnh đạn, chân chỉ bị mảnh đạn nổ vào may không ảnh hưởng nhiều nắm chỉ cần gắp mảnh đạn là xong.