Chương 7: Cô Nhi

Đại Anh Hùng

Chương 7: Cô Nhi

Ba tháng sau khi đại hội kết thúc, Dương Chí Bảo và Vân Tử Y thành thân. Hôn sự được tổ chức linh đình, thành Hoàng An hôm đấy phi thường náo nhiệt. Khắp nơi trong phủ đều giăng đèn lồng, mọi người thi nhau đến chúc mừng Vân Gia...

Trước ngày đi rước dâu về thành Dương Châu, Vân Tử Y có trao lại một sợi dây mặt ngọc có khắc chữ Dương cho A Nô và dặn rằng đó là vật duy nhất mà người thân của nó để lại. Trong lòng A Nô bỗng dưng cảm thấy buồn hơn bao giờ hết, người cuối cùng thân với nó nhất cũng rời xa nó mà đi.

Một buổi chiều nọ, A Nô ra rừng trúc ở phía bắc Hoàng thành chơi, nó thường đem theo cây sáo tự làm bằng trúc, ngồi trên một tảng đá rồi học cách thổi. Trong khoảng thời gian theo hầu Hạ Băng tiểu thư, nó cũng học lén được không ít âm luật. Cứ mỗi lần âm thanh vang lên là nó lại cảm thấy rất chi thoải mái, quên hết ưu tư, muộn phiền, buồn bã mà lẽ ra một đứa trẻ như nó không nên có.

Có lần thấy thân mẫu của Hạo Nhiên và Hạ Băng ôm hai đứa trong lòng, nó lại buồn hơn bao giờ hết. Phải chi nó cũng có một người mẹ, một người mẹ thật sự, ôm nó vào lòng dù chỉ một lần nó cũng mãn nguyện lắm rồi. Bất giác nó đưa tay vào trong túi, nó thật sự đã quên mất chiếc mặt ngọc. Trên mặt ngọc có chữ Dương, có khi đấy lại là họ của nó. Sau này lớn lên nó sẽ đi tìm hiểu chuyện này. Đang miên man suy nghĩ thì một cơn gió lạnh thổi qua khiến A nô cảm thấy giật mình, nó vội nấp sau một tảng đã lớn.

Phía xa, thấp thoáng bóng dáng hai người. Hai tên này dáng người cao to, toàn thân mặc hắc phục, che kín mặt mũi, sau lưng một tên có dắt thanh đao lớn hình thù kì dị, trên thanh đao có khắc một dấu ấn hình ngọn lửa, chuôi đao màu xanh ngọc biếc.

Lúc này hai tên hắc y nhân quan sát xung quanh cẩn thận rồi mới lên tiếng:

- Theo tiểu nhân biết thì Vân Gia trên dưới có bẩy tên địa cấp tính cả gia chủ Vân Tự Đức, hai mươi tên huyền cấp và một trăm tên hoàng cấp, còn lại là kim cấp.

A nô nấp sau tảng đá không dám thò đầu ra nhìn, nó chỉ dám nín hơi, co cụm vào một góc mà vểnh tai lắng nghe.

Tên hắc y nhân còn lại nói:

- Tốt, về phía Ngô Gia và Trần gia ta đã lo liệu xong, đêm nay canh ba có lệnh lập tức hành động, người ấy hạ lệnh cho ta nhất định phải tìm được vật đó. Còn lại giết hết, chó gà không tha. Tuyệt không được để sót bất kì một ai nhằm đề phòng hậu họa.

Tên kia nghe vậy vội cả kinh, xong y cũng không dám kháng mệnh, chỉ dám chắp tay rồi nói:

- Tiểu nhân tuân lệnh.

Sau đó y rút từ trong túi áo ngực một tấm bản đồ bằng da dê rồi nói:

- Công tử, đây là bản đồ Vân Gia trang, tiểu nhân đã họa lại một cách tỉ mỉ, mong công tử xem qua.

Tên hắc y nhân kia nhận lấy tấm da dê cất vô túi sau đó nói với tên hắc y nhân còn lại:

- Tốt, người ấy chắc chắn sẽ rất hài lòng, đại sự cáo thành thì ngươi cũng không cần ở lại làm gia chủ của đống tro tàn này nữa, người ấy đã sắp xếp một vị trí tốt cho ngươi ở trong triều. Còn đan dược thăng địa cấp thì xong việc ta sẽ ban.

Tên kia vội quỳ xuống rồi nói:

- Đa tạ công tử đã chiếu cố.

Nói đoạn tên hắc y nhân đeo thanh đao cổ quái liền dùng khinh công vụt mất lúc nào không hay.

A nô nấp trong hốc đá đã nghe toàn bộ âm mưu kế hoạch, nó rùng mình sợ hãi, hai chân không tài nào nhúc nhích, một phần vì sợ hai tên hắc y nhân ấy chưa đi hẳn, một phần sợ mình trở lại sẽ không ra khỏi phủ được, lúc đấy thì chỉ có con đường chết.

Trong đầu nó lúc này đang đấu tranh quyết liệt, nó vốn không cha không mẹ, được Vân gia nhận nuôi, tuy chỉ là người ăn kẻ ở trong nhà, phải làm việc để sống thế nhưng mọi người đối xử với nó rất tốt còn Hạo Nhiên với Hạ Băng nữa. Nghĩ đến đây nó không chần chừ một chút nào, không thể để hai tiểu bằng hữu tốt của nó bị giết hại được, phải nghĩ cách mới được. Vừa định phóng về Vân gia trang thì nó bỗng nhớ ra một viêc.

Rõ ràng là hồi nãy nó nghe được một trong hai tên bẩm báo tình hình Vân Gia. Thậm chí chúng còn có bản đồ Vân Gia, chứng tỏ có gian tế, mà chưa chắc đã là một tên, tên này có khi còn là cao tầng trong Vân Gia. Chỉ cần mình mở mồm tiết lộ thì sẽ đánh rắn động cỏ, bọn chúng hoãn kế hoạch lại rồi diệt khẩu mình cũng nên.

Tốt nhất là phải suy nghĩ kĩ trước khi hành động, không mọi chuyện hỏng bét. Nó lục soát trí nhớ về mọi thành viên trong gia tộc, xem người nào nó có thể tin tưởng. Vân Gia chủ hiện đang bế quan trong mật thất, muốn gặp được ông còn khó hơn lên trời, chỉ còn lại ba người con trai.

Trong đầu nó hiện lên một kế hoạch, trước tiên nó phải chạy thật nhanh về phủ cái đã.

Đi được một đoạn thì bất chợt nó gặp bọn tiểu thiếu gia họ Ngô và họ Tống. Một tên nhận ra nó là người của Vân Gia vội chặn đường.

- A, thì ra là tên không cha không mẹ, cẩu nô tài của Vân gia. Haha.

Mặt A nô lúc này đỏ bừng, nó hận không thể đánh cho tên này một bài học. Nó làm gì còn tâm trí mà đôi co với bọn tiểu thiếu gia này. Thấy chúng người đông thế mạnh, nó đành cúi đầu rồi nói:

- Nhị vị thiếu gia, tiểu nô chỉ là một nô tài nho nhỏ, không biết đã đắc tội với nhị vị thiếu gia lúc nào, nếu có mong các vị thiếu gia rộng lượng mà bỏ qua.

Tên thiếu gia họ Ngô cười hắc hắc rồi nói:

- Đúng là mi không đắc tội với ta, nhưng Vân gia lại đắc tội với Ngô gia ta, thế nên ngươi cũng đừng trách ta. Haha.

Tên tiểu thiếu gia họ Tống lúc đạp cho A nô một cái khiến nó phải quỳ xuống rồi diễu cợt:

- Ta nghe nói ngươi mồ côi cha me, còn nghe nói mẹ ngươi vốn là gái lầu xanh, còn cha ngươi là một tay làng chơi. Không biết có thật thế không?. Nói ta nghe, tiểu tử.

A nô nắm chặt nắm đấm, cả người nó như lửa đốt, có người dám nói cha mẹ nó như vậy. Mất hết lý trí, nó lao vào đấm cho tên tiểu thiếu gia họ Tống kia một phát chảy máu mũi

Tên thiếu gia họ Tống kia không kịp phản ưng liền bị một đấm làm cho gẫy mất một cái răng. Hắn điên tiết lên kêu gào bọn đệ tử đập chết A nô.

A nô bị bọn chúng bâu vào đập thừa sống thiếu chết, máu khắp người be bét, lúc này ý nghĩ duy nhất trong đầu nó là cuộc sống của nó có lẽ đến đây kết thúc, Vân gia cũng vậy. Thế giới này là một thế giới thật tàn khốc, tranh cường đoạt đấu, coi mạng sống như rẻ rách, có lẽ chết là sự giải thoát cho nó. Nó đau quá đến mức ngất đi, trông vô thức nó chỉ kịp nghe tiếng của Hạo Nhiên với Vân Băng gọi tên nó.

Không xa là Hạo nhiên đang lao tới, y cầm một thanh đoản kiếm, phía sau lưng y là Hạ Băng.

Y hùng hồn thách thức:

- Tụi bay mau cút hết, đứa nào dám lại gần đừng trách ta không khách khí.

Tất cả đều không dám đến gần nữa vì chẳng ai trong chúng mang theo vũ khí cả, vả lại Hạo Nhiên cũng vốn nổi tiếng giỏi võ nhất trong đám tiểu thiếu gia. Thấy vậy hai tên thiếu gia họ Ngô và Tống chửi rủa:

- Được lắm Hạo Nhiên, ngươi cứ đợi đấy, lần này ta tha cho ngươi.

Nói đoạn y cùng đồng bọn phủi đít ra về.

Hạ Băng nước mắt ứa trào, tiểu nữ tử này vừa gọi tên vừa lay lay A Nô, khiến Hạo Nhiên phải dỗ dành, xong y lại cõng A Nô trên lưng rồi đi về hướng Vân gia. Suốt cả đoạn đường cả ba không nói lời nào, khoảng cách giữa thân phận càng rút ngắn dần, vô thức cả Hạo Nhiên và Hạ Băng đều coi A Nô như người thân lúc nào không hay.