Chương 6: Tỉ võ chiêu thân (2)

Đại Anh Hùng

Chương 6: Tỉ võ chiêu thân (2)

Đã gần xế chiều trên đài cao đã trải qua mấy chục hiệp, các thiếu niên anh hùng đều tung mọi tuyệt học của mình ra để ứng phó đối phương nhưng chủ yếu cũng chỉ để giúp một chút sức cho gia tộc mình bởi lẽ Vân Tử Y thì chỉ có một. Chắc chắn mỗi gia tộc đều đã sắp xếp để thiếu gia của mình thượng đài cuối cùng sau đó một mình đánh bại quần hùng độc chiếm mĩ nữ.

Ầm một cái, lại một người nữa bị đánh văng, tiếng reo hò ầm ĩ từ phía Trần gia. Phía trên đài là một bạch y thanh niên tóc dài ngang vai, dáng người thanh mảnh, nho nhã, lưng đeo một thanh kiếm có khắc sáu viên bạch ngọc ở chuôi. Người này chính là Trần Ngôn Hy của Trần gia trang, con trai thứ năm của Trần Bá Hiệp.

Phía trên cao đài, chỗ ngồi của năm vị gia chủ.

- Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, tài không đợi tuổi, hiền điệt còn trẻ mà đã võ công siêu quần, đạt đến cảnh giới huyền cấp trung kì viên mãn. Tại hạ xin chúc mừng Trần gia. Haha.

Cao Lỗ Trạc không tiếc lời khen ngợi mặc dù người bị đánh bại vừa rồi là con trai y. Cao Lỗ Trạc vốn tính tình thẳng thắn lại sảng khoái là người biết nhìn xa trông rộng, chính vì vậy mà y được các trưởng bối và trưởng lão hết sức tin tưởng, ủng hộ cho chức vị gia chủ sau khi cha y tạ thế.

Trần Bá Hiệp chắp tay cảm tạ rồi nói:

- Đạ tạ Cao gia chủ đã quá khen, tiểu bối chỉ là may mắn mới chiếm được thượng phong. Haha...

Vân Tự Đức cũng gật đầu tán thưởng, chỉ có điều ông vẫn cảm thấy nếu so Lục Bạch Thần Kiếm với Dương gia Lãng Tử Tam Thập Lục Thương thì vẫn còn kém một chút. Đây cũng là sở học gia truyền của của Dương gia ở thành Dương Châu.

Chỉ có Ngô Thiên Đức là vẻ mặt khinh thường, đoán phỏng trong lòng y cũng chẳng coi Lục Bạch Thần Kiếm ra gì.

Bỗng tất cả mọi người phía dưới ồ lên, thật không ngờ người tiếp theo thượng đài lại là một tên thiếu niên toàn thân mặc hắc phục, có khuôn mặt xấu xí bị cháy xém một nửa, biến dạng nhìn trông rất kinh khủng. Phía sau lưng y là một thanh đao hình thù kì dị.

Y phi thân lên đài mặc cho mọi tiếng cười đùa, giễu cợt.

- Haha, thật là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Hắn tưởng hắn là ai chứ.

một thanh niên trong đám đông hô to.

Thiếu niên kia chẳng buồn để ý, y vẫn hiên ngang, tay rút thanh đao sau lưng ra chuẩn bị tấn công. Trong khi đó thì Trần Ngôn Hy chắp tay chào hỏi:

- Tại hạ Trần Ngôn Hy xin được chỉ giáo.

Nói đoạn không thấy thiếu niên kia trả lời, Trần Ngôn Hy rút luôn thanh kiếm sau lưng phát đòn tấn công. Y thi triển Lục Bạch Thần Kiếm, kiếm tựa như phân thân thành sáu ảo ảnh sáng trói mang theo một luồng nội lực nhắm thẳng mà đánh.

Thiếu niên kia cũng chẳng kém cạnh, tốc độ nhanh như tia chớp đã tung người lên cao né tránh rồi chém một đao kình thẳng hướng Trần Ngôn Hy mà tới. Biết đối phương thân thủ lanh lẹ cũng chẳng kém gì mình, y vội thi triển chiêu thứ ba trong Lục bạch thần kiếm, nhất lộ hoa rơi. Cả người y bỗng phóng tới phía trước xuyên qua đao kình nhẹ tựa một cánh hoa rơi, bỗng chốc đã áp sát được đối phương. Hai người quần đảo, áp sát đấu với nhau hơn ba mươi chiêu, đao kiếm đụng nhau phát ra những âm thanh keng keng trói tai. Trần Ngôn Hy có phần nhỉnh hơn chút, kiếm pháp của Y biến ảo khó lường, mỗi khi phát kiếm lại mang theo vô vàn tàn ảnh khiến đối phương khó lòng mà chống đỡ. Hắc y thanh niên cũng không phải vừa, y vừa đánh vừa lui rồi chộp cơ hội mượn lực đạp kiếm bay ra xa một đoạn.

Thấy đối phương có chỗ sơ hở, Trần Ngôn Hy liền quát to:

- Xem đây!

Chiêu thứ sáu trong lục bạch thần kiếm, lãng tử tam thập lục kiếm. Ba mươi sáu kiếm đánh từ tam phương tứ hướng khiến hắc y nhân phải vừa thối lui vừa phải dùng đao đỡ kiếm khí. Trong khi tất cả tưởng chừng như thắng bại đã rõ thì ngay lập tức hắc y nhân bỗng nhiên xoay người chém một đao mang theo một luồng kình lực vô biên phá tan ba mươi sáu đạo kiếm khí. Một đao này chém thành một đường thẳng hướng tới Trần Ngôn Hy.

Cảm nhận được sức uy hiếp của đao này, Trần Ngôn Hy vội đưa kiếm ra đỡ. Chỉ là nội lực y không đủ do vừa tiêu hao quá nhiều vào ba mươi sáu kiếm. Thế nên kiếm vừa chạm đao khí thì lập tức y bị đánh bay ra khỏi lôi đài rồi phun một ngụm máu tươi dưới đất.

Trần Bá Hiệp thấy cảnh tưởng như vậy thì liền đứng phắt dậy rồi hô lớn.

- Ngươi dám đả thương con trai ta?.

Ngô Thiên Đức ngồi bên cạnh bất giác cười ha hả, y lạnh giọng nói:

- Ha ha, khâm phục, khâm phục. Chẳng lẽ chỉ có con trai Trần gia chủ được đả thương đối phương còn đối phương chỉ được thủ thế không được ra tay đánh trả?. Ta xem hôm nay trước mặt toàn thể anh hùng nơi đây, Trần gia chủ dám làm gì thiếu niên kia.

Trần Bá Hiệp lúc này mặt tức tối, y hận không thể lập tức giết chết tên tiểu tử này.

Vân Tự Đức biết tình thế không tốt liền giải vây:

Trần gia chủ chớ lo lắng, đơn đả độc đấu khó tránh khỏi bị thương, ta xem vừa rồi Hoa Vân nhất lộ đao pháp của tiểu tử kia cũng không mạnh, chỉ làm điệt tôn bị thương nhẹ không đáng kể.

Nói đoạn Trần Bá Hiệp cũng chỉ đành im lặng.

Phía dưới nhao nhác khi Trần Ngôn Hy bị đánh văng khỏi võ đài. Không thể ngờ được một tên xấu xí mà võ công lại cao thâm như vậy. Tất cả đang xì xào bàn tán thì một bạch y thiếu niên khôi ngô tuấn tú, mày dài, mắt sáng, thân hình vạm vỡ, tay cầm một cây thương dài phi thân lên võ đài. Người thanh niên này không ai khác chính là Dương Chí Bảo, con trai Dương Tự Minh.

Dương Chí Bảo chắp tay chào hỏi rồi nói:

- Tại hạ Dương Chí Bảo, thỉnh tôn tính đại danh của các hạ.

Hắc y nhân phất nhẹ thanh đao, giọng trầm trầm nói:

- Chỉ là vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc tới. Tiếp chiêu.

Hắc y nhân vừa nói xong liền phi thẳng tới phát liền mười mấy đao. Từng phát đao mang theo nội lực vô cùng lớn, xé gió mà đi. Đây là chiêu thứ hai trong Hoa Sơn tam đoạn đao thức, một trong bốn tuyệt học của phải Hoa Sơn.

Dương Chí Bảo cũng không dám khinh thường địch thủ, y sử dụng ngay Dương gia Phá Phong Thương, ra đòn liên tục, đập tan từng đạo đao mang đang tiến tới. Sau đó tiếp tục phát ra chiêu Phong thương đấu chuyển, liền lập tức hắc y nhân bị hút lại gần. Không kịp ra lực phá chiêu, hắc y nhân chỉ đành đưa đao ra đón ngọn thương đâm tới. Ầm một tiếng, y bị bắn ra xa vài trượng.

Hai bên giao tranh quyết liệt, đến lúc này thì trên cao đài năm vị gia chủ đều nhận ra hắc y nhân. Nguyên lai hắn là cháu đích tôn Gia chủ Vạn Đao sơn trang trên núi Hoa Sơn. Nghe nói hắn trước đây chỉ vì ngông cuồng khiêu chiến hỏa thương pháp của Dương Kỳ Khôi, anh trai của Dương Chí Bảo nên bị phỏng một bên mặt. Chắc lần này biết Dương gia chắc chắn sẽ tới nên hắn mới đến đây để tái đấu.

Đáng tiếc cho hắn là những năm qua Dương Chí Bảo được Vân Tự Đức chỉ điểm cho không ít. Ngoài ra ông còn truyền lại một bộ Tủy Tâm Kinh khiến nội lực của Dương Chí Bảo càng ngày càng thâm hậu. Mặc dù chỉ là huyền cấp hậu kì nhưng về nội lực rõ ràng đã đạt đến huyền cấp viên mãn.

Sau một hồi giao tranh, hắc y nhân càng ngày càng kinh hãi, y không thể tin được là mọi chiêu thức của y đều bị phá một cách dễ dàng, thậm chí còn bị phản kích. Lúc này, y liền thi triền toàn bộ Hoa Sơn đao pháp. Mười mấy lộ đao khí chém đến người Dương Chí Bảo.

Dương Chí Bảo lùi lại hai bước rồi phát chiêu Phong Thương Vũ Vân, Thương xoay vòng tạo thành lốc xoáy đánh tan từng đạo đao khí nổ ầm ầm khiến khói bụi bay mù mịt. Ngay lúc này hắc y nhân kia liền phóng tới, một tay dùng đao chặn thương, một tay sử dụng đại lực kim cang chưởng đả thương Dương Chí Bảo.

Nhưng y có nằm mơ cũng không thể tin được là Dương Chí Bảo lại dùng tay còn lại để đỡ đại lực kim cang chưởng của y. Quả thật quá ngông cuồng, phải biết rằng đại lực kim cang chưởng tuyệt học của Thiên Long tự, y phải tốn rất nhiều công sức mới trộm được. Một chưởng phát ra với nội lực của huyền cấp hậu kì như y thì cả tảng đá lớn cũng phải vỡ tan nát chứ đừng nói gì đến một Dương Chí Bảo.

Điều kì lạ là sau khi tay chạm tay thì một luồng nội lực khủng khiếp phát nổ khiến cả hai phải bay ra ngoài mấy trượng. Càng ngạc nhiên hơn là y cảm thấy bàn tay mình lạnh dần, tê cóng lại. Y phải hét lên:

- Thật không ngờ tên tiểu tử nhà ngươi lại biết Hàn Băng chưởng.

Dương Chí Bảo lạnh lùng nhổ một ngụm máu tươi rồi nói:

- Ngươi thật là độc ác. Nếu không phải ta có luyện qua Hàn Băng chưởng và Tủy Tâm Kinh thì có lẽ ta đã bị ngươi đánh chết rồi.

Hắc y nhân kia cười lớn:

- Haha, tranh phong há sợ chi sinh tử. Lần này ta nhận thua, lần sau sẽ đấu tiếp. Rồi sẽ có một ngày ta đạp Dương gia các ngươi dưới ba tấc đất.

Nói đoạn y phi mình xuống dưới đài rồi lặn mất trong đám đông.

Phía trên đài cao Trần gia chủ đập bàn tức giận nói.

- Tiểu tử ngông cuồng, không biết trời cao đất dầy.

Ngô gia thì lại cười ha hả nói:

- Ta thì lại khá thích tên tiểu tử đó, cơ trí, có thủ đoạn, tất làm việc lớn. Haha.

Sau khi chiến thắng hắc y nhân, Dương Chí Bảo tiếp tục áp đảo quần hùng, một mình đánh thắng hơn mười mấy hiệp. Tất cả mọi người đều phục, không ai dám thượng đài nữa.

Vân Tự Đức đang định tuyên bố thì một hán tử mặt mày xấu xí thượng đài. Y thân hình mảnh mai, nhưng lại tỏa ra nội lực thâm hậu, chắc chắn là đã đạt huyền cấp. sau lưng y là một thanh đoản kiếm.

Mặc cho Dương Chí Bảo hỏi tôn tính đại danh, y chỉ cười lạnh rồi phát chiêu ngay lập tức. Mỗi chiêu kiếm pháp của y tinh diệu phi thường, vừa thủ vừa công rồi lại né tránh toàn bộ chiêu thức của Dương Chí Bảo cứ như thể y biết trước Dương Chí Bảo sẽ ra chiêu như thế nào vậy. Hai người quần nhau mười mấy hiệp nhưng Dương Chí Bảo vẫn không thể nào nhận ra được lai lịch của đối phương, đây hoàn toàn là biến chiêu, dựa theo công pháp y luyện tập mà đánh.

Chỉ có người ngoài cuộc như Vân Tự Đức mới thấy rõ nhất. Ông lắc lắc đầu rồi gọi một tiểu nha hoàn lại hỏi:

- Tiểu thư đâu rồi, sao không thấy ra đây.

Nha hoàn sợ sệt vội vàng trả lời:

- Dạ thưa lão nhân gia, tiểu thư nói mệt nên nghỉ ở trong phòng a.

Ông lẩm bẩm trong đầu:

- Con tiểu nha đầu ngốc nghếch này lại muốn bày trò, để ta xem xem nó định làm cái gì.

Phía trên đài thi đấu, Dương Chí Bảo cũng phải đồ ngốc, chàng cũng cảm giác được điều gì đó lạ. Y bèn dùng chiêu Phong Thương hành tẩu buộc gã tiểu hán tử kia phải phi người lên không trung mà né tránh, sau đó y lại phát một chiêu hồi mã thương khiến gã hán tử lại phải xoay vài vòng trên không trung. Tên tiểu hán tử kia cũng không phải vừa, y vừa xoay người trên không trung vừa phát một kiếm ngay ngực đối phương mà đâm tới.

Phụt một phát, kiếm của tiểu hán tử kia đâm qua người Dương Chí Bảo. Y lúc này ánh mắt hoảng sợ, vội tức giận quát:

- Sao ngươi không đỡ chiêu của ta. Ngươi... Thật là ngốc mà.

Lúc này nàng mới nhận ra là lớp hóa trang đã bị chiêu hồi mã thương đánh bay từ lúc nào, ngay cả cột tóc cũng bị đứt khiến mái tóc đen tuyền mềm mại của nàng xõa xuống.

- Ta biết đó là nàng mà. Hự...

Ngay khoảnh khắc nhận ra Vân Tử Y, Dương Chí Bảo ngẩn cả người ra quên luôn cả né nhát kiếm của nàng. Cũng may nàng nhẹ tay, vết thương không sâu, không nguy hiểm đến tính mạng.

Mọi người đều chết lặng khi thấy Vân Tử Y, tuy mặc đồ nam nhưng vẫn toát len vẻ thanh thoáng, hấp dẫn lạ thường. Nàng chạy lại ôm lấy Dương Chí Bảo mà khóc. Có lẽ nàng đã thầm yêu trộm nhớ chàng lúc nào mà ngay chính bản thân nàng cũng không biết.

Thấy cặp tình nhân ân ân ái ái như vậy, mọi người đều tự động cáo lui ra về. Dù sao thì Dương Chí Bảo cũng đã áp đảo quần hùng, thật xứng đáng.

Đêm hôm ấy, một cảnh tưởng rực rỡ trên bầu trời thành Hoàng An, hết thẩy mọi người trong thành đều thắp đèn lồng cầu bình an, năm mới tốt lành.

A nô, Hạo Nhiên và Hạ Băng nằm trên gác mái ngủ say lúc nào không hay.