Chương 5: Tỉ võ chiêu thân

Đại Anh Hùng

Chương 5: Tỉ võ chiêu thân

Các thiếu niên của các gia tộc sớm đã biết hôm nay vô cùng náo nhiệt, ai ai cũng thầm tính toán. Cao thủ của các gia tộc hôm nay rất đông, võ công có thể không thua người nào nhưng cũng không có nghĩa là có thể áp đảo mấy ngàn vị cao thủ ở đây, chẳng may bị đánh rớt đài thì vừa mất mặt gia tộc lại vừa mất cơ hội sánh đôi cùng Vân tiểu thư. Ai cũng hiểu cuộc tỷ võ này vốn là xa luân chiến, thượng vị càng sớm bao nhiêu thì càng thiệt thòi bấy nhiêu. Bao nhiêu thanh niên trai tráng dưới ba mươi tuổi tuy háo hức muốn thượng đài nhưng đều nhẫn lại.

Mãi một hồi lâu không ai lên, một vị trưởng lão của Tống gia nói lớn:

– Các vị, hôm nay tỉ võ chiêu thân cũng là cơ hội lớn để thể hiện và chứng tỏ bản lĩnh của mình trong gia tộc, phàm là thiếu niên dưới ba mươi đều có cơ hội thể hiện tài năng của mình trước mặt các gia chủ. Người luyện võ chúng ta há có sợ chi tranh cường đoạt đấu.

Cả đám đông bỗng sôi sục chiến ý, một thanh niên thân hình cao to vạm vỡ phi lên đài chắp tay:

– Các vị, tại hạ là Mạc Thiệu Khiên, vốn ngưỡng mộ Vân tiểu thư đã lâu, nay xin được ứng chiến. Vị nào muốn động thủ với ta, thì xin mời.

Mọi người nghe thấy vậy đều thích thú, cuối cùng cũng có một kẻ ngốc chịu ra mặt.

Một giọng nói vang lên từ phía Tống gia, một thanh niên tướng mạo tuấn tú, mặc y phục màu đen, trên tay cầm một chiếc quạt màu trắng phi thân lên cao đài.

– Tại hạ Tống Vĩnh Nghi, xin được tiếp cao chiêu.

Tống Vĩnh Nghi này khoảng hai mươi năm tuổi, thân là một trong lục đại đệ tử của Tống gia chủ. Y võ nghệ cao siêu, tuổi trẻ mà đạt đến huyền cấp sơ kì, có thể nói là nhân tài mà Tống gia chú trọng bồi dưỡng.

Mạc Thiệu Khiên cũng chẳng buồn nói nhiều, y giơ tay phát ngay một quyền mang theo một kình lực đáng sợ nhắm thẳng gã thanh niên kia mà đánh tới. Mạc Thiệu Thiên tuy mới chỉ Hoàng cấp viên mãn, chưa tấn Huyền cấp nhưng nội lực rất hùng hậu, một quyền của y cũng đủ đánh sập một tảng đá lớn.

Quả nhiên Tống Vĩnh Nghi cũng chẳng dám khinh thường, y thi triển bách bộ kinh phong, tuyệt học của tống gia. Thoáng cái đã né được một quyền của Mạc Thiệu Khiên, rồi đạp nhẹ người bay lộn một vòng trên không trung ra phía sau của Mạc Thiệu Khiên. Mạc Thiệu Thiên biết mình sơ hở vội vàng xoay người ôm chặt hai tay trước ngực. Quả nhiên Tống Vĩnh Nghi đã tung một quyền cước đạp cho Mạc Thiệu THiên lăn xa cả mấy thước, suýt nữa thì rơi ra ngoài võ đài.

Mọi việc xảy ra quả thực quá nhanh. Lúc này cả hai đều bất động, mỗi người đều có tuyệt học và sở trường riêng. Phía dưới là tiếng reo hò cổ vũ của hàng ngàn nhân sĩ của các gia tộc.

Mạc Thiệu Khiên ánh mắt cương nghị, y vốn biết mình không thể tranh đoạt người đẹp, sở dĩ y muốn khiêu chiến cũng chỉ vì lấy danh tiếng cho gia tộc với học hỏi kinh nghiệm từ thực chiến. Không chút chần chừ, y gồng nội lực vào đôi bàn tay,một tay đưa phía trước, một tay giấu sau lưng, chân trái tiến lên trước, chân phải thối lui. Đây chính là sở học của y, Mạc Công Ma quyền do chính tổ sư của Mạc gia sáng chế ra, chiêu thức tốc độ biến ảo khó lường cộng thêm nội lực thâm hậu. Phát nào đánh ra là có thể vượt cấp mà đả thương địch thủ.

– Ồ, thật không ngờ y lại luyện được Mạc Công Ma quyền, quả là đáng sợ

– Đúng vậy, nghe nói chiêu số này có thể vượt cấp mà giết chết đối thủ…

– Ngươi nói vậy không phải quá ghê gớm sao?. Vậy nếu hắn đạt đến Địa cấp viên mãn, không cần tấn thiên cấp thì cũng là võ lâm chí tôn rồi ư.

– Ngươi thật không chút hiểu biết a. Tuy Mạc Công Ma Quyền lợi hại nhưng lại tiêu hao rất nhiều thể lực, nếu thời gian ngắn không hạ gục được đối thủ thì nó chính là con dao hai lưỡi.

Hết thảy đám thanh niên bàn tán đều ồ cả lên.

Mạc Thiệu Khiên bỗng nhiên tăng tốc vụt tới tung quyền. Chiêu số biến ảo, hai tay y thay đổi chiêu thức liên tục, giống như có thể phát ra hàng vạn cú đấm. Thế nhưng tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên khi thấy Tống Vĩnh Nghi chỉ thoái lui né tránh một cách tài tình. Cả thân hình y nhẹ tựa lông hồng, lách qua lách lại khiến những ma quyền ảo diệu của Mạc Thiệu Khiên như đấm vào không khí. Sau một hồi kiệt sức, chiêu thức của Mạc Thiệu Khiên chậm đi rõ rệt, nhân lúc y không để ý, Tống Vĩnh Nghi thi triển một cước ngay mặt khiến Mạc THiệu Khiên một lần nữa lại bay mấy trượng, biết mình không phải đối thủ Mạc Thiệu Khiên liền chắp tay chủ động lên tiếng thoái lui:

– Tống huynh thân thủ lanh lẹ, họ Mạc ta hoàn toàn không phải đối thủ, tại hạ xin bái phục.

Nói đoạn Mạc Thiệu Khiên bước xuống lôi đài. Y tử nhủ với lòng rằng công phu của mình còn quá thấp, phải kiên trì luyện tập hơn nữa.

Lúc này ở một căn biệt viện không xa gần đó, có ba tiểu hài tử đang cố gắng leo lên nóc nhà để xem cho rõ đại hội.

– Hạ Băng, muội ở phía dưới để ta và A Nô lên trước sau đó sẽ kéo muội lên sau.

Hạo nhiên buộc dây quanh người rồi phóng đầu dây bên kia qua một cái cây cao sau đó hạ lệnh cho A nô kéo. Vốn luyện võ từ nhỏ nên Vân Hạo Nhiên rất khỏe, tiểu thiếu gia này chỉ cần đạp vài cái bật tường đã leo lên được nóc nhà cao tít tắp. Y kéo A nô Hạ Băng lên sau. Cả ba đứa trẻ này đều phải òa lên khi nhìn thấy phong cảnh đẹp ngút trời. Từng hàng cây anh đào trải dài tít tắp cho đến ngọn núi phía sau gia trang, xa xa là con suối mà ngày nào A Nô cũng lội đi lấy nước, gần đó là khung cảnh náo nhiệt của đại hội. A Nô ngồi xem một cách chăm chú, thậm chí nó ghi nhớ được hết tất cả những chiêu thức của các cao thủ trong đầu, từng biến chiêu, chưởng pháp đều in sau vào trong trí nhớ của nó. Khác với A Nô, Hạo Nhiên thì lại hí hứng hò hét cổ vũ, cứ mỗi lần người của Dương gia lên khiêu chiến là y lại gào thét cổ vũ càng nhiệt tình hơn. Cũng có lẽ một phần vì Dương Chí Bảo là người của Dương gia.

Sau cái ngày ước hẹn bảy năm, Dương Chí Bảo có ở lại Vân Gia một thời gian và được ông cụ Vân Tự Đức truyền lại một số công pháp và chiêu thức tuyệt học. Ngoài thời gian rảnh, Dương Chí Bảo rất hay chơi đùa cùng hai huynh muội Hạo Nhiên và Hạ Băng nên được hai đứa hài tử này yêu mến. Có lần hai đứa còn vô tình gọi Dương Chí Bảo là tỷ phu trước mặt Vân Tử Y khiến nàng thẹn thùng đỏ mặt mất mấy ngày. Dương Chí Bảo và Vân Tử Y đều được Vân Tự Đức đích thân truyền võ nghệ nên thời gian hai người bên nhau cũng không ít. Nếu nói không có tình cảm thì thật không đúng. Người xưa có câu, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Quả thật như vậy, trong lòng Vân Tử Y không biết từ lúc nào đã có chút ít vị trí dành cho Dương Chí Bảo.

Hạ Băng vốn tính tình hiền lành, không thích tranh cường đấu đá, suốt quãng thời gian đó cô nàng chỉ ngồi phía sau hai người phác họa lại toàn bộ phong cảnh hữu tình xung quanh sau đó mệt quá dựa vào lưng A Nô ngủ lúc nào không hay.

Lúc này trên đài thi đấu càng trở lên gay gấn hơn bao giờ hết, đã quá nửa số thiếu niên bỏ cuộc, một phần vì các cao thủ của các đại gia tộc quá lợi hại, một phần vì họ biết họ có lên đài cũng chỉ làm con tốt thí, thậm chí chưa ra được chiêu đã bị đánh cho rớt đài, như vậy khác nào làm nhục gia tộc. Thế nên các tiểu thiếu gia thực lực không cao dưới huyền cấp trung kì đều không ai lên cả, họ chỉ cố nán lại xem ai ai mới thật sự là hào kiệt, nhân trung chi long xứng với Vân tiểu thư.