Chương 13: Lưu Như Hoa

Cuộc Sống Mới, Thế Giới Mới

Chương 13: Lưu Như Hoa

Tuấn quay lưng lại nhìn về phía người vừa gọi mình. Đó là một cô gái có khuôn mặt đáng yêu đang nở nụ cười trên môi với chiếc váy ngắn màu xanh cô chạy tới bên cạnh Tuấn.

- Hi... Hi... Chào!!! Lúc nãy ta để ý thấy ngươi đứng ngơ ngác trong sân nhìn xung quanh sau đó bước đi thì lại làm rơi cái này.

Cô gái giơ bàn tay lên xòe ra trước mặt Tuấn. Trong lòng bàn tay cô gái là hai chiếc nhẫn làm bằng kim cương, chúng được buộc chung vào một sợi dây màu đỏ. Trên hai chiếc nhẫn có hình thù của hai con vật là Phượng Hoàng và Rồng chiếc nhỏ có hình con chim Phượng Hoàng còn chiếc lớn hơn có hình con Rồng. Tuấn vừa nhìn là nhận ra luôn đây chính là kỉ vật mà mẹ đã trao lại cho hắn trước lúc hắn lên đường gia nhập quân đội. " khi sưa ta và cha của con yêu nhau, cha con vì để chứng minh tình yêu đó dành cho ta mà đã không tiếc bao nhiêu công sức tự tay làm đôi nhẫn đó và đeo một chiếc có hình con phượng hoàng lên ngón tay của ta, chiếc còn lại ta đeo lên ngón tay cha con. Đôi nhẫn này đã theo ta và cha con bao nhiêu năm cho tới khi cha con mất, ta đã tháo bỏ chiếc nhẫn trên tay mình ra và buộc nó chung lại với chiếc nhẫn của cha con bẳng sợ dây tơ hồng. Ta mong muốn rằng khi con trưởng thành hơn thì ta sẽ trao lại đôi nhẫn này cho con thế nhưng đời không như mong muốn con đã phải xa ta từ bây giờ,ta không biết phải qua bao lâu nữa mới có thể gặp lại con vì vậy bây giờ ta sẽ trao nó cho con. Hãy cất giữ cẩn thận và một ngày nào đó con có gặp một người con yêu và cô gái đó cũng yêu con thật lòng thì hãy lấy chiếc nhẫn này đeo lên ngón tay cô ấy giống như cha con."

-Này... Này... Nãy giờ tôi nói anh không nghe gì hả.?
Cô gái trừng mắt chống hông nhìn chằm chằm vào Tuấn.

- A!!! tôi xin lỗi. Tôi đang mải suy nghĩ linh tinh nên không để ý đến cô. Cảm ơn cô đã nhặt và trả nó cho tôi
Tuấn bối rối không biết làm gì đành Một tay đưa ra lấy lại đôi nhẫn một tay gãi đầu.

- Bây giờ tôi muốn anh trả công cho việc tôi nhặt đưa trả lại anh và cả cho sự xúc phạm khi đã không nghe tôi nói nữa.

- Vậy cô muốn tôi trả bằng gì. Tôi nói trước là tôi không có tiền đâu.

- Biết trước sẽ là như vậy mà. Thôi không sao tôi muốn anh làm một việc khác cho tôi.

- việc gì cô cứ nói.!

- Việc này hơi vô lí một chút nhưng tôi muốn anh trở thành bạn của tôi.

- TÔI??? Sao lại là tôi mà không phải người khác.? (Tuấn chỉ tay vào mặt của mình hắn vô cùng ngạc nhiên ngạc nhiên trước câu nói của cô gái.)

Cô gái đỏ mặt ấp úng nhìn Tuấn:

- bởi vì... Bởi vì.... Ngươi phải trả công ta đã nhặt và trả chiếc nhẫn cho ngươi.

- Nếu muốn là bạn thì cô phải giới thiệu qua về bản thân đi chứ. Đến giờ ta vẫn chưa biết tên của cô đấy.

Cô gái mừng rỡ reo lên:

- Ha.... Ha... Ha... Cuối cùng ta cũng có bạn rồi. Ta xin giới thiệu, ta tên là Lưu Như Hoa, ta năm nay vừa tròn 17 tuổi. Gia đình của ta.... Gia đình...

- Không sao nếu không tiện nói thì thôi. Ta cũng xin giới thiệu, năm nay ta 18 tuổi, tên của ta là... Tên là... " kì lạ rõ ràng kí ức của mình vẫn còn nhưng tại sao riêng ngôn ngữ và tên của mình thì lại không nhớ được, không biết lão già khốn kia đã giở trò gì với mình nữa."

- Đúng là ngốc quá mà đến tên mình còn không nhớ nổi. Do vấn đề tuổi tác nên ta sẽ nhận làm muội muội của huynh. Còn về tên gọi thì ta sẽ gọi huynh là Tên Ngốc.

- Ơ... Cái tên này xấu quá ta không lấy đâu.

- Huynh là bạn của ta vậy muội thích gọi sao cũng được mà. Hihi. Tên Ngốc, Tên Ngốc, huynh là Tên Ngốc....

Tuấn không biết làm thế nào để cãi lại nổi cô gái đang yêu tinh nghịch này nên đành chấp nhận cái tên gọi mới "Tên Ngốc". Hắn quay đầu tiếp tục đi về hướng mình đã chọn mặc kệ cô gái vẫn đang lẩm bẩm một mình.

- Ê huynh đi đâu đó. Ta cũng muốn đi cùng. Đợi ta với....

*****

Chiều xuống trên các đỉnh núi bóng đen đang bắt đầu bao phủ, những đám mây trắng vội vã bay trên bầu trời về một nơi nào đó. Những chú chim mỏi cánh bay về tổ sau một ngày làm việc không ngừng nghỉ. Bên đưới một gốc cây cổ thụ nào đó có một đàn sói rừng. Chúng đang bao quanh gốc cây cổ thụ, khuôn mặt của từng con sói rất dữ tợn, mắt thì đỏ lòm, hàm răng thì sắc nhọn. Chúng đang cùng hướng những cặp mắt đỏ đầy sự thèm khát của mình lên trên tán cây cổ thụ nơi có hai chàng thiếu niên đang bận bịu một tay ôm cành cây, một tay cầm thanh kiếm nhỏ dính đầy những giọt máu đã khô. Họ luôn trong tư thể sẵn sàng đâm kiếm xuống dưới một khi có con sói nào vọt lên trên cây.

Hai người trên cây sắc mặt tiều tụy tỏ ra khá mệt mỏi. Họ bị như vậy một phần vì thời gian họ bị đàn sói bao vây khá lâu thức ăn cũng đã cạn, thứ hai là do luôn phải căng thẳng canh chừng lũ sói. Thật ra trước khi đi vào khu rừng này họ cũng đã được người bản địa cảnh báo rằng trong khu rừng có yêu thú sói sống thành bầy đàn rất hung dữ, nên phải cẩn thận khi đi vào rừng. Mặc dù đã rất cẩn thận nhưng họ vẫn bị đàn sói phát hiện và truy đuổi đến nỗi phải trèo lên cây để trốn.

- Đến khi nào chúng ta mới thoát khỏi cái lũ yêu thú, thú yêu này hả Đức.

- Tôi không biết nữa có khi đến khi ta làm mồi cho chúng thì ta sẽ không còn cảm giác khổ sở này nữa.

- Ngươi đừng có mà bi quan thế chứ chúng ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Cho chúng biết chúng ta không dễ bị hạ hục, rằng thịt chúng ta không dễ xơi vậy đâu. Hừ. Nếu bọn này mà là sói thường giống như ở Trái Đất thì mình tôi có khi chịch được cả lũ luôn. Nhưng tiếc mỗi bọn này giống như người vậy khôn vờ lờ, biết cả chiến thuật đánh mới sợ cơ chứ. Ước gì bây giờ có ông tiên hiện ra giúp đỡ chúng ta. Híc tôi đói quá không nói nữa đâu.

- Ừ uống tạm ngụm nước cho đỡ đói..... Ớ hết rồi, nãy giờ đói nên uống hết nước từ bao giờ rồi còn đâu. Ông tiên ơi nếu ông cos thật thì hiện ra giúp con với. (Đức tay nắm chặt thanh kiếm ngước mắt nhìn lên trời.)

- Ơ... Ảo giác hay thật vậy Đức, anh bạn có nhìn thấy gì không?

- Có tôi cũng đang muốn hỏi anh đây. Điều ước trở thành sự thật sao???