Chương 68: Núi Tản Viên.

Cực Võ

Chương 68: Núi Tản Viên.

Chương 68: Núi Tản Viên.

Đền Tổ Nam Lĩnh nằm ở núi Ba Vì, ít nhất theo Vô Song cảm giác thì là thế nhưng ở Nam Lĩnh cũng không ai bọi là núi Ba Vì mà gọi là Núi Tản Viên.


Địa thế của núi Tản Viên rất quái dị, đúng hơn là địa mạch nơi này quá dị.


Vô Song ở lĩnh vực này chính là chuyên gia, nhưng hắn lại không nhìn ra địa mạch núi này rốt cuộc như thế nào.


Có lẽ cho Vô Song thời gian thâm nhập, thời gian kiểm tra kỹ càng, hắn có lẽ sẽ nhìn ra bí mật núi Tản Viên nhưng hiện tài thì không thể, có người nào đó dùng 'đại thủ bút' che đi toàn bộ địa mạch núi Tản Viên.


Chưa lên Tản Viên, Vô Song còn chưa thấy gì, lên Tản Viên rồi trong lòng Vô Song cũng có chút cảm giác áp lực.


Cũng không phải hắn sợ mà là địa thế nơi này xác thực cho Minh cảm giác trầm trọng vô cùng, nơi này cũng không hổ Đền Tổ Nam Lĩnh.


Giống như Vô Song, vẻ mặt của An Khổng Nhi cũng trở nên nghiêm túc, không còn cái vẻ nhẹ nhàng như ban đầu, nàng thân là quốc chủ Lâu Lan Cổ Quốc, hiểu biết của nàng chưa chắc đã dưới Vô Song.


Trên đường từ chân núi Tản Viên lên Đền Tổ căn bản không có người nào, đây cứ như một tòa núi hoang vậy, trống vắng cực kỳ, mãi cho đến khi chính thức bước vào khuôn viên Đền Tổ, ba người mới chủ động dừng lại.


Trước mặt ba người là Nguyễn Huệ chỉ là hôm nay Nguyễn Huệ ăn mặc khá kỳ lạ, nửa thân trên toàn bộ để trần đồng thời trên làn da màu cổ đồng của Nguyễn Huệ xuất hiện những hình hình xăm khó hiểu.


Cũng không phải nói Nguyễn Huệ không xăm mình, tại Đại Nam tục xăm mình rất nổi tiếng, cái này cũng không có vấn đề gì chẳng qua theo Vô Song xem, những hình xăm trên người Nguyễn Huệ đều là mới thêm vào hơn nữa cũng không phải xăm mình mà càng giống như vẽ lên.


Giữa vẽ cùng xăm vẫn có khác biệt khá lớn đặc biệt là thời đại này chịu ảnh hưởng của vẫn đề kỹ thuật, muốn nhận ra đúng thật là không khó.


Vô Song với Nguyễn Huệ hiển nhiên tính là bạn bè, thậm chí là bạn bè sinh tử nhưng mà lúc này Vô Song cũng nhìn ra trong ánh mă của Nguyễn Huệ lại không có nửa phần tình cảm.


Sắc mặt như thường thậm chí ánh mắt của Nguyễn Huệ còn đang hừng hực chiến ý, một trận chiến này Nguyễn Huệ chắc chắn không nhường.


"Thiên Vương, Khổng Vương, Quỳnh Hương cô nương, mời ".


Đây là câu nói đầu tiên mà hai nhóm người chạm mặt nhau.


Nguyễn Huệ cùng An Khổng Nhi không quen nhưng đừng quên Trương lão, Trương lão từng có một khoảng thời gian rất dài đi lại ở Tây Vực, từng có một khoảng thời gian vì Thiên Long Giáo hiệu lực, Trương lão nghe danh tiếng An Khổng Nhi là đương nhiên.


Vào thời điểm đó, danh tiếng thịnh nhất hiển nhiên là Thiên Vương – Lệ Thương Thiên nhưng danh tiếng thịnh không có nghĩa là mạnh nhất, năm đó cường giả mạnh nhất Tây Vực vẫn cứ là An Khổng Nhi.


Đương nhiên Vô Song cũng sẽ không trách thậm chí chưa từng nghĩ đến vì cái gì An Khổng Nhi cùng Lâu Lan không giúp cha hắn trong trận Thiên Long Sơn.


Giúp mới là lạ, giúp mới là khó hiểu.


Thiên Long Giáo phát triển, mục đích cuối cùng là muốn lập quốc hơn nữa cũng không phải chỉ là một quốc gia trên danh tiếng mà là hợp nhất Tây Vực, tạo thành một Thế Giới Đại Đồng, chấm dứt hoàn toàn ách loạn lạc nơi Tây Vực, mang lại bình yên cùng hạnh phúc cho toàn bộ người dân nơi đây.


Tây Vực hiển nhiên lớn hơn Nam Lĩnh nhiều lắm, nếu Tây Vực có thể hợp nhất vậy 'Đại Quốc' thứ năm trong thiên hạ tất nhiên sẽ sinh ra đồng thời còn là một 'Đại Quốc' mang theo tư tưởng khủng bố khá nghiêm trọng.


Thế Giới Đại Đồng, há không phải chuẩn bị chém Đại Nguyên, Đại Thanh, Thiên Trúc cùng Ba Tư?.


Hơn nữa tiền đề để Lệ Thương Thiên có thể làm đến Thế Giới Đại Đồng chính là hạ bệ Lâu Lan, kéo Lâu Lan xuống, Lâu Lan không ngã bản thân Thiên Long Giáo sao thống nhất được Tây Vực?.


Bởi vậy mới nói, trận Đồ Long tại Thiên Long Sơn Mạch kia có An Khổng Nhi giúp Lệ Thương Thiên mới là quái, nàng không cường lực tấn công Thiên Long Sơn Mạch cùng Thiên Long Giáo đã là nhân từ.


Hắc Long Giáo khoảng thời gian trước hô mưa gọi gió, uy thế mười phần thật ra cũng là vì An Khổng Nhi nhắm một mắt, mở một mắt.


Hắc Long Giáo là tàn dư của Thiên Long Giáo nhưng mà Thăng Long Hội cũng như vậy.


Với An Khổng Nhi, nàng thích xem trận chiến này, ai thắng ai thua không quan trọng.


Cũng chỉ cần Hắc Long Vương cùng Vô Song không tự nhiên bị điên, không tự nhiên sinh ra ý niệm Thế Giới Đại Đồng, An Khổng Nhi cũng sẽ không chủ động xuất thủ, Lâu Lan cũng sẽ không chủ động ra tay.


Quay lại vấn đề chính, nghe ngữ khí của Nguyễn Huệ lúc này, Vô Song cũng sẽ không lại nói nhiều.


Đứng từ góc độ của hắn, hắn không thoải mái nhưng từ góc độ của đối phương, đối phương sao có thể thoải mái?.


Một trận này vẫn cần phải đánh, đánh xong mới có thể ngồi xuống nói chuyện được.


"Được, mời ".


Vô Song vừa dứt lời đã thấy Nguyễn Huệ động, tất nhiên không phải công kích ba người bọn hắn, Nguyễn Huệ không có khả năng thắng bất cứ ai trong ba người cả.


Nguyễn Huệ chuyển bước chân, bộ pháp vững chắc hơn nữa lại có một loại văn vận rõ ràng, Nguyễn Huệ chuyển động càng ngày càng nhanh cứ như đang khiêu vũ vậy, dần dần khí tức của Nguyễn Huệ bỗng trở nên càng ngày càng mỏng, nếu nhắm mắt lại có khi còn tưởng đối phương biến mất dưới mảnh thiên địa này.


Cũng vào lúc này, Vô Song nhẹ kéo tay Quỳnh Hương, hắn bước lên một bước chắn trước người nàng.


Giờ phút này, Nguyễn Huệ không đúng.


An Khổng Nhi cũng nhíu chặt đôi lông mày, trên người Khổng Tước Vũ Y của nàng không gió mà bay sau đó Khổng Tước Vũ Y như tạo thành một đôi cánh thật dài cho An Khổng Nhi.


Tất nhiên cả An Khổng Nhi cùng Vô Song đều không có ý định ngăn cản bộ pháp của Nguyễn Huệ.


Người tài cao thì gan lớn, gan hai người chưa từng nhỏ.

Đã chấp nhận thử trận này vậy hiển nhiên phải cho Nguyễn Huệ bày xong trận.


Phá được trận, bọn họ hiển nhiên thắng mà phá không được trận chẳng nhẽ còn không thể ra khỏi trận?.


Bằng sức hai người, trong trường hợp bình thường là không có năng lực thắng cao thủ Hợp Đạo.

Vấn đề là thắng không được không có nghĩa chạy không được, mà Nguyễn Huệ cho dù dưới trận pháp cũng không thể nói trở thành cao thủ Hợp Đạo chân chính được.


Nói như thế nào, cao thủ Hợp Đạo cũng cần thiên địa tán đồng, càng là một loại cảnh giới liên quan đến cảm ngộ, trận pháp nghịch thiên nữa chẳng nhẽ nghịch thiên đến mức sinh sinh nhét cảm ngộ vào đầu người khác?, hơn nữa kể cả như thế cũng làm sao được Thiên Đạo thừa nhận?.


Cũng không để hai người đợi quá lâu, khí tức của Nguyễn Huệ rốt cuộc hoàn toàn biến mất, không còn lại chút gì.


Nói đúng hơn, khí tức của Nguyễn Huệ cùng Tổ Đền hoặc rộng hơn là cả núi Tản Viên này trở thành một.


Sau đó, tiếng trống vang lên, tiếng trống như tiếng sét giữa trời quang, như thác nước từ trên chín tầng trời đổ xuống hơn nữa tiếng trông rất huyền ảo, không thể nghe ra nó từ đâu đánh tới, từ phương vị nào, cũng không đo được khoảng cách, tựa như ngay trước mặt lại như xa tận cuối chân trời.

Vô Song biết Đông Sơn Cổ Trận là từ 18 chiếc Đông Sơn Trống tạo thành nhưng ngay cả với âm luật của Vô Song hiện tại hắn cũng không nghe ra rốt cuộc có bao nhiêu tiếng trống xuất hiện, bao nhiêu chiếc Đông Sơn Trống được đánh lên.


Hắn chỉ biết, đại chiến bắt đầu.



Sau lưng Nguyễn Huệ xuất hiện một hình bóng vô hình, sau đó hình bóng này càng ngày càng lớn, lớn đến mức cứ như không có tận cùng, nói là đầu đội trời chân đạp đất chỉ sợ cũng như thế mà thôi.


Hình bóng mơ hồ, không có mặt mũi nhưng khí thế kinh người vô cùng, lập tức làm Vô Song nhớ đến Đại Quốc Chủ thời điểm mượn đại thế của Bồng Lai Tiên Đảo mà đè người, mạnh đến mức Vô Song còn bất ngờ.


Phải nhớ khi đó, Đại Quốc Chủ đánh cho Thiên Thánh không nhận ra trời nam đất bắc.


Đông Sơn Cổ Trận tại Đền Tổ Nam Lĩnh dĩ nhiên không thua kém gì Bồng Lai Tiên Đảo?.


Sau đó chỉ thấy bàn tay kia đè xuống, tất nhiên hình ảnh khổng lồ kia không có chân thân, chỉ là một loại khí thế hiển hóa, bàn tay kia đè xuống cũng không có lực sát thương gì đáng kể chỉ là năm ngón tay lật úp xuống Tản Viên Sơn mà thôi.


Hình ảnh này làm Vô Song bất giác nhớ đến Phật Tổ dùng Ngũ Chỉ Sơn đè người, quả nhiên chỉ như một cái chớp mắt, cả Vô Song – Quỳnh Hương cùng An Khổng Nhi đều hơi khụy gối một cái.


Sức ép vô hình từ trên trời ép xuống, địa mạch Tản Viên Sơn như được kích hoạt tạo thành áp lực từ hai phía trực tiếp khóa chặt ba người.


Cùng thời điểm, An Khổng Nhi lóe lên, Khổng Tước Vũ Y như cắt ngang hư không, nàng thoáng cái đã xuất hiện trên đầu Nguyễn Huệ, một cước đạp xuống.


Ở đây cũng phải nói một chút, An Khổng Nhi là cường giả cước pháp hiếm hoi trong thiên hạ, nói nàng vô địch thiên hạ cũng không quá.


Chỉ tính chiêu thức, chỉ tính cước pháp mà không bàn bất cứ yếu tố nào khác, Cơ Vô Song cũng không bằng An Khổng Nhi chứ đừng nói đến các cao thủ khác.


Một cước này đạp xuống, bình thường Vô Song không tin Nguyễn Huệ đỡ được.


Trước đây, Nguyễn Huệ cùng Kiều Phong có lẽ tương đương, sau sự kiện Phù Tang Đảo cùng khoảng thời gian này ở Nam Lĩnh, thực lực Nguyễn Huệ mạnh hơn nhiều lắm, ít nhất bỏ xa Kiều Phong nhưng cũng không có nghĩa là đỡ được một chân này của An Khổng Nhi.


Nhưng mà hiện tại, Nguyễn Huệ cũng xoay người, đấm ra một quyền.


Một cước một quyền chạm vào nhau, Nguyễn Huệ đứng như cột đình, thân thể chỉ nhẹ rung lên còn An Khổng Nhi vậy mà khẽ rên lên một tiếng, cả người bật ngược về phía sau đồng thời... ngã rầm xuống đất.


Ngã ở đây là thật sự ngã, nàng từ trên cao ngã xuống, lưng đập mạnh vào nền đất phía dưới, điều này... nghe cứ như trò đùa vậy.


Với thực lực An Khổng Nhi, không thể có chuyện nàng tiếp đất không nổi, cho dù quyền kia của Nguyễn Huệ mạnh thế nào cũng không thể chỉ bằng dư chấn lại làm An Khổng Nhi mất hình tượng như thế.


Cái này giống như... Khổng Tước mất cánh vậy.


Tất nhiên, An Khổng Nhi có thể rất nhanh ngồi dậy bất quá không phải đứng bật dậy mà là ngồi dậy, nàng cứ thế ngồi trên mặt đất, cũng không đứng lên, trong mắt có một tia ngưng trọng có điều khóe miệng xuất hiện một nụ cười mê người.


"Trận này không tầm thường, thật sự không tầm thường "


An Khổng Nhi ngồi trên mặt đất, cứ thế mở miệng khen.


Nguyễn Huệ đứng nơi đó, không chủ động xuất kích, cũng theo lễ mà đáp.


"Khổng Tước Vương quá khen, Huệ xin mời Khổng Tước Vương lần nữa phá trận ".


An Khổng Nhi nghe thế, phá lên cười, đại khí bàng bạc.


Trước kia nàng cho Vô Song cảm giác nàng bị điên, mà bản thân bọn hắn đến cái cảnh giới này thật ra đều bị điên cả, đều là loại vô pháp vô thiên, nào có tư cách gì đi nhận xét nhau?.


Chỉ là lúc này, An Khổng Nhi mới giống quốc chủ một nước, không còn là Tây Vực Đệ Nhất – Khổng Tước Vương mà là quốc chủ Lâu Lan Cổ Quốc.


Vô Song một lần nữa chủ động lùi lại, chủ động kéo Quỳnh Hương ra ngoài.


Hắn cảm thấy lúc này rất có ý tứ.


Trận có ý tứ mà người... cũng có ý tứ.