Chương 47: Phật Động Sơn Hà.
Cơ Vô Song... liễu yếu đào tơ, ít nhất là trong mắt Indra.
Ở trong mắt hắn, Cơ Vô Song còn yếu hơn Tô Thuyên.
Trong cái chùa Phật Tích này chắc chắn có cao nhân, người viết cái bảng hiệu của chùa chính là cao nhân, dạng người này Indra không muốc chọc nhất là tại thời điểm nhạy cảm này nhưng với Indra mà nói vượt qua 'Mỹ Nhân Kiếp' mới là ưu tiên hàng đầu.
Trong đầu hắn chỉ có một tâm niệm, tâm niệm đánh chết nữ nhân trước mặt sau đó làm gì thì làm, cho dù cao thủ kia có xuất hiện Indra cũng sẵn sàng hứng chịu lửa giận của đối phương.
Kim Cương Xử của hắn tuyệt đối không phải là ăn chay hơn nữa đây là Thiên Trúc.
Tất cả suy nghĩ lần hành động của Indra chỉ diễn ra trong một sát na cũng quyết tuyệt cực kỳ.
Kim Cương Xử đập xuống, Indra thậm chí còn bắt đầu quan sát một phương hướng khác, tập trung cho một trận đại chiến khác.
Lúc này, Cơ Vô Song cũng động.
Kim Cương Xử đập xuống, chỉ thấy nàng mở lòng bàn tay ra, dùng năm ngón tay kháng lại Kim Cương Xử.
Indra ban đầu thậm chí còn không có cảm giác, mãi đến khi Kim Cương Xử bị Cơ Vô Song chặn lại, Indra mới cảm thấy không ổn.
Hắn vội rút Kim Cương Xử về nhưng mà cánh tay mềm mại của Cơ Vô Song chẳng biết từ đâu có sức lực lớn vô cùng, lớn đến mức Indra không thể tưởng tượng nổi.
Cơ Vô Song đang ngồi còn Indra lại đứng, về mặt chiến đấu tất nhiên Cơ Vô Song bất lợi hơn nhưng trong cơ thể 'liễu yếu đào tơ' của nàng sinh ra một luồng sức mạnh làm Indra sợ hãi.
Cơ Vô Song vốn thích có qua có lại, nàng chỉ xoay cổ tay một cái, cánh tay nàng xoay dọc ra, cả người Indra như bị một cơn bạo phong quét qua, hắn như cây cổ thụ bị đánh bật cả rễ vậy.
Indra cực kỳ quyết đoán mà buông Kim Cương Xử ra, theo đó hắn bị quán tính hất bay ra ngoài nhưng ít nhất còn an toàn hơn là ở ngay trước mặt luồng sức mạnh kinh khủng kia.
Cơ Vô Song cũng động, nàng nắm lấy Kim Cương Xử của Indra, thân hình vút lao ra ngoài đuổi theo đối phương.
Nếu Cơ Vô Song chỉ là thiếu nữ liễu yếu đào tơ, một chiêu kia nàng chết chắc.
Hiện tại, nếu Indra không làm ra thủ đoạn ứng đối thích hợp, Thần Lực của Kim Ngưu Tinh cùng với Kim Cương Xử đập xuống, Indra chết chắc.
Indra cũng không hổ là kẻ có thể so sánh cùng Skanda, sau khi lăn vài vòng trên mặt đất, Indra lập tức có thể bình ổn thân thể, lập tức có thể đứng lên.
Vừa đứng lên, Indra không lựa chọn bỏ chạy hoặc phòng ngự mà là nhắm mắt niệm chú ngữ.
Theo động tác này của hắn, Kim Cương Xử trong tay Cơ Vô Song rung lên liên hồi, Kim Cương Xử như muốn thoát khỏi tay nàng mà chạy ra ngoài.
Cơ Vô Song thấy vậy hơi nhíu mày thậm chí vì thế tốc độ tấn công của nàng vẫn cứ chậm lại.
"Cái này, thú vị ".
Nắm lấy Kim Cương Xử trong tay, Kim Cương Xử càng rung càng mạnh nhưng mà mức độ này thì sao thoát được khỏi tay nàng.
Cho dù không cần Thần Uy mà chỉ cần sức mạnh cơ thể của nàng, nàng áp chế Kim Cương Xử cũng không khó.
Thấy Cơ Vô Song bất động đồng thời đầy hứng thú đánh giá mình... Indra cảm thấy rất khó thở.
Đây không phải Indra sợ hãi mà là vì hắn bị điên, bị ám ảnh bởi một thứ Cơ Vô Song không thể nào hiểu được.
Indra một đời rất ít gần nữ sắc, nữ sắc với hắn chỉ là dụng cụ tiết dục chứ không thể say đắm trong nó bởi hắn sợ nhất dính "Mỹ Nhân Kiếp ".
Theo truyền thuyết Thiên Trúc, thần Indra là vị thần sấm sét với thứ quyền lực cùng sức mạnh vô biên, là vị thần đại diện cho chiến tranh được khắp thế nhân tôn sùng nhưng ngay cả thể vị thần hùng mạnh Indra vẫn say trong lưới tình, say trong cái vẻ đẹp chết người mà hoàn mỹ của Ahalia, người con gái đại diện cho tất cả các mỹ từ đẹp nhất của văn hóa Thiên Trúc.
Bởi vậy khi đối mặt với Cơ Vô Song, Indra rất khó thở.
Indra thậm chí còn chẳng có chiến ý nhưng mà... cũng bởi Indra là kẻ điên, đầu óc không giống người bình thường, càng mê đắm trong cái sắc đẹp kia hắn càng muốn hủy diệt nó.
Chỉ có hủy diệt sắc đẹp kia hắn mới thoát khỏi ma chướng, thoát khỏi nàng Ahalia của hắn, chỉ có như vậy hắn mới có thể tiến thêm một bước, vượt qua cả chính đấng Indra trong truyền thuyết.
Kim Cương Xử bị giữ trong tay Cơ Vô Song bắt đầu sáng lên, thứ ánh sáng này, Cơ Vô Song không lạ gì.
Ánh sáng này là ánh sáng của phật quang, trong miệng Indra bắt đầu niệm phật kinh.
Sau đó... lần đầu tiên Cơ Vô Song được nhìn thấy một thức Như Lai Thần Chưởng.
Chỉ thấy sau lưng Indra xuất hiện một tôn cự phật, một tôn cự phật đang ngồi trên đài sen.
"Như Lai Thần Chưởng – Phật Động Sơn Hà ".
Indra đánh ra một chưởng này, Kim Cương Xử rung lên càng thêm kịch liệt nhưng rất nhanh nó biến thành ảm đạm vô quang.
Indra đánh ra một chưởng này, cự phật sau lưng hắn cũng nhẹ vỗ xuống một chưởng.
Như Lai Thần Chưởng... đã không còn từ nào có thể diễn tả.
Trong phúc chốc, đầu óc của Cơ Vô Song chỉ còn một câu hỏi duy nhất, trên đời há lại cho phép có võ công bậc này tồn tại?.
Một thức Như Lai Thần Chưởng, một chiêu Phật Động Sơn Hà.
Thế nào là Phật Động Sơn Hà?, nghĩa là dưới một chiêu này, sơn hà cũng băng toái.
Cánh tay của hư ảnh đại phật hóa thành một vật, một loại vũ khí hay cái gì đó đại loại thế mà Cơ Vô Song không biết gọi tên.
Vật này như từ trên trời giáng xuống, không thể đón đỡ, không thể chốn chạy, chỉ có thể bị nó tận diệt.
"Thú vị ".
Cơ Vô Song buông ra Kim Cương Xử, nàng có thể cảm nhận được Kim Cương Xử trong phút chốc mất đi linh tính, một chiêu Phật Động Sơn Hà của Indra chắc chắn đã làm gì đó với Kim Cương Xử khiến nó chịu tổn thương lớn vô cùng.
Cơ Vô Song hít vào một hơi thật sâu, nàng thu về Thần Lực của bản thân, cơ thể nàng cũng lập lòe ánh sáng.
Không còn là Kim Ngưu Tinh mà là Thiên Xứng Tinh.
Tinh thần lực của Cơ Vô Song bỗng chốc như núi lửa phun trào, nàng lúc này không mở mắt nhưng lại có một con mắt bạc khổng lồ được nàng ngưng tụ ra bằng linh hồn lực của chính mình.
Nàng đúng là muốn xem, thứ vũ khí phật Môn kia có thể phá được Thiên Xứng – Thiên Hộ của nàng hay không.
Tinh thần lực khủng bố của Cơ Vô Song chính là dùng để gia tăng Thiên Hộ, mở rộng Thiên Hộ.
Chỉ thấy trước mặt Cơ Vô Song hiện ra hai tấm khiên chắn khổng lồ, hai tấm khiên chắn cổ xưa vô cùng, cổ xưa đến mức đã không cách nào tra ra niên đại của nó.
Đây chính là Thiên Hộ.
Sau đó đến phiên Thiên Xứng – Thiên Hộ va chạm cùng một chiêu Phật Động Sơn Hà.