Chương 50: Đại Thừa Phật Giáo.

Cực Võ

Chương 50: Đại Thừa Phật Giáo.

Chuyện không ai có thể tưởng tượng được cứ thế diễn ra.


Skanda cùng Ganesha trở về Đại Thiên Thánh Tộc còn Indra thì ở lại chùa Phật Tích.


Indra ở lại làm gì thì cũng chỉ có mình hắn hiểu chứ không ai ở đây có thể hiểu được.


Skanda thì muốn nhanh nhanh trở về Đại Thiên Thánh Tộc, chỉ có hắn tự mình đứng ra giải thích mới có thể bình ổn được phía Tam Toàn Năng hơn nữa chính Skanda cũng phải trở về lấy lại những gì thuộc về mình.


Ganesha thì không yên lòng để Indra ở đây nhưng hắn cũng không biết làm gì lại thêm Đại Thừa Phật Giáo là việc trọng đại, hắn cũng phải chờ về nhận mệnh một chuyến.


Về phần Cơ Vô Song, nếu Indra ở lại nàng liền để hắn phụ trách xây lại toàn bộ ngoại viện chùa Phật Tích dù sao cũng đã bị chính hắn phá tan hoang.


Cơ Vô Song cũng không sợ Indra dở trò gì, nàng càng hy vọng hắn dở trò mới đúng nhưng mà trong quãng thời gian tiếp theo... Indra lại phá lệ ngoan ngoãn.


Hắn căn bản không gây chuyện cũng không bước vào cửa chùa một bước, về phần ngoại vi của chùa bị hắn phá hủy, hắn cũng rất nhanh gọi người đến xây dựng lại.


Không thể không nói, quyền thế của Indra ở Thiên Trúc vẫn là cực lớn, chẳng qua mấy ngày chùa Phật Tích một lần nữa được gây dựng thậm chí gây dựng lại như chưa từng có thiệt hại, giống hệt chùa Phật Tích trước đây.


Đương nhiên đây cũng là việc của mấy ngày sau.


Hiện tại là việc của Đại Thiên Thánh Tộc mới càng quan trọng.


Trở về Đại Thiên Thánh Tộc, Skanda cùng Ganesha lập tức đi gặp Tam Toàn Năng.


Tam Toàn Năng của Đại Thiên Thánh Tộc bao gồm: Brahma – Vishnu – Shiva.


Trong Tam Toàn Năng, Brahma là người già nhất, thậm chí có truyền ngôn Brahma đã trạm đến cảnh giới trường sinh bất lão, trường tồn cùng thiên địa, là cường giả duy nhất sống qua thời kỳ nội chiến của Đại Thiên Thánh Tộc.


Tất nhiên đây chỉ là truyền ngôn, thật sự ra sao không ai biết được.


Vishnu không chạm đến trường sinh bất lão, không chạm đến cảnh giới cuối cùng của sinh mệnh nhưng lại là đấng toàn trí, mở ra cánh cửa tri thức, nắm hết thẩy tri thức của thế gian, trí tuệ của Vishnu có thể soi sáng kim cổ, thứ mị lực từ trí tuệ Vishnu có thể khiến vạn vật cúi đầu, vạn vật triều bái.


Cuối cùng là Shiva, Shiva không chạm đến giới hạn của sinh mệnh, không chạm đến cánh cửa toàn trí nhưng Shiva đại diện cho thiên hạ vô địch, đại diện cho sức mạnh tối chung cực của thế gian.


Brahma thu phục người khác bằng đạo lý của một vị trưởng giả trường tồn cùng thiên địa.

Vishnu thu phục người khác bằng trí tuệ hoàn mỹ, bằng mị lực của trí tuệ làm lòng người hướng về, làm lòng người tin phục.


Shiva thu phục người khác bằng sức mạnh tuyệt đối, thứ sức mạnh bẻ cong tất cả luật lệ trên thế giới này.


Ba người tạo thành Tam Toàn Năng cai trị Đại Thiên Thánh Tộc, thống lĩnh Thiên Trúc đưa Thiên Trúc thành một quốc gia hoàn mỹ, trường tồn cùng kim cổ.


Trong Đại Thiên Thánh Tộc, Ngũ Thần Đế gần Tam Toàn Năng nhất nhưng ngay cả thế... khoảng cách cũng cực kỳ cực kỳ xa.


Skanda cùng Ganesha quỳ ngoài đại điện cầu diện kiến Tam Toàn Năng, một lần quỳ liền quỳ hơn một giờ.


Rốt cuộc ở bên trong cung điện mới có âm thanh vang lên nhưng không phải gọi cả hai vào.


"Ganesha, ngươi vào đi ".


Skanda nghe vậy đầu hơi ngẩng lên nhưng rất nhanh cúi đầu xuống, cũng không dám có ý kiến gì.


Skanda hiện tại cảm thấy khổ không thể tả, có lẽ đây là phận hai mang đi?.


Trước đây, Skanda không còn đường lui, cho dù hận Cơ Vô Song ra sao cũng chỉ có thể lựa chọn nhưng hiện tại khi lấy lại sức mạnh, khi chuẩn bị gặp mặt Tam Toàn Năng, Skanda lại sợ thậm chí còn có hối hận.


Chỉ là hiện tại hắn không dám quay đầu mà cũng chẳng dám tiến lên... khó khăn cực kỳ.


Ganesha thì tiến vào đại điện, đại điện lúc này chỉ có duy nhất mỗi lão nhân nằm trên trường kỷ.


Đại điện có tổng cộng ba chiếc trường kỷ bằng vàng ròng nhưng hai chiếc còn lại đều đang kéo rèm che kín, chỉ có chiếc ngoài cùng bên phải mở ra.


Người duy nhất trong Tam Toàn Năng xuất hiện trước mặt Ganesha chính là Brahma.


Brahma là một lão nhân, lão nhân cực kỳ phúc hậu hơn nữa không phải gầy dơ xương cũng chẳng phải cân đối, thân hình Brahma rất lớn, cao phải đến 2m, cho dù là một lão nhân không biết bao nhiêu tuổ nhưng chỉ cần Brahma nằm đó đã cho người ta cảm giác cực kỳ khổng lồ.


"Hài tử, không cần sợ hãi, ngươi cứ từ từ kể lại mọi việc cho ta nghe ".


Rõ ràng không cần Skanda với Ganesha trở về thì Tam Toàn Năng cũng phải biết cái gì đó nếu không thì... quá tệ.


Genasha cũng không nghĩ gì, ăn ngay nói thật mà trả lời.


Sau đó Brahma lại hỏi, giọng ấm áp vô cùng.


"Vậy ngươi cảm thấy thế nào, hài tử của ta ".


Ganesha suy nghĩ một chút, cung kính đáp.

"Bẩm đấng toàn năng, con cảm thấy nàng quả thật là hậu nhân của di tộc, là truyền nhân của Đại Thừa Phật Giáo ".


"Năm xưa Đại Thừa Phật Giáo phản lại Đại Thiên Thánh Tộc, chịu thất bại mà bị đuổi ra khỏi Thiên Trúc, cũng không ngờ... không ngờ đám người Đại Thừa Phật Giáo đó lại còn tồn tại cường giả như vậy ".


Ganesha rất tự mình biết mình, chỉ một trận chiến kia là đủ, là đủ để Ganesha biết trừ Tam Toàn Năng ra ở Đại Thiên Thánh Tộc đã không có ai thắng được Cơ Vô Song chứ không muốn nói là thảm bại.


Brahma nhẹ gật đầu, lại hỏi tiếp.


"Hài tử của ta, thế theo con, con có chấp nhận vị Bồ Tát kia không, nếu vị Bồ Tát kia muốn trở lại trong tộc con nghĩ thế nào? ".


Ganesha lần này quá sợ hãi vội cúi gập cả người xuống mà đáp.


"Bẩm đáng toàn năng, việc này con nghe đấng toàn năng quyết định ".


Nghe được câu này, Brahma từ trạng thá nửa nằm nửa ngồi khoan thai ngồi dậy, lại vuốt vài sợi râu của mình hài lòng mà nói.


"Ta cảm nhận được tâm linh của con, giờ con có thể lui xuống rồi Ganesha ".


Ganesha lúc này mới hoàn hồn, đứng dậy vái dài một cái, cứ thế bước lui ra khỏi đại điện, đến cả người cũng không dám xoay.


Đợi Ganesha rời đi, ở hai bên trường kỷ khác trong lòng mới có chút động đậy.


"Các ngươi đã nghe thấy rồi chứ, các ngươi cảm thấy giải quyết thế nào "


"Giết là được ".


Đây là một âm thanh băng lãnh, băng lãnh đến cực điểm.


Tuy nhiên lúc này cũng có một âm thanh khác, âm thanh này tương đối bình thản.


"Cho gọi Skanda vào trước đi, lão ẩn mình đi để ta tự mình đi gặp Skanda, muốn xem thương thế của hắn rốt cuộc thế nào ".


Nghe vậy, không gian một lần nữa tiến vào im lặng.


Skanda sau đó cũng được gọi vào... bất quá khi đối diện với con người kia, sống lưng của Skanda trở nên ướt đẫm.


Khuôn mặt người này rất đẹp, vẻ đẹp không giống Skanda... mà càng giống Vô Song khi trước.


Chỉ nhìn dung mạo... nói nam cũng được mà nói nữ cũng được.


Người này khoanh chân ở đó, ánh mắt không có tình cảm, hững hờ cực kỳ nhưng lại như xuyên thủng nội tâm của Skanda.


Đấng toàn trí – Vishnu.


"Thương thế của ngươi sao rồi? ".


Skanda vừa muốn mở miệng đã thấy Vishnu xòe tay ra, trong tay hắn có từng sợi tơ màu đỏ bắn thẳng về phía Skanda.


Skanda thấy vậy cũng không dám tránh, im lặng đứng đó.


Vishnu vậy mà đang cách không bắt mạch cho Skanda sau đó hai hàng lông mày cong cong của Vishnu hơi nhíu lại.


"Skanda, nàng thật sự là ĐaLa Bồ Tát? ".


Skanda đã đi đến bước này, chẳng nhẽ còn có thể làm gì khác thế là kiên định gật đầu.


"Bẩm đáng toàn năng, Skanda không dám nói láo, nàng nói nàng là Bồ Tát Quả Vị nhưng là Bồ Tát nào thì Skanda cũng không rõ ".


"Chỉ là nàng có thể chữa trị thương thế cho Skanda, Skanda cảm thấy... nàng rất có thể là Đala Bồ Tát ".


Vishnu nhẹ gật đầu rồi hỏi.


"Nếu nàng là Đala Bồ Tát, việc nàng trở về trong tộc cũng không phải không được ".


"Trước hết, ngươi kể lại xem ngươi gặp vị Đala Bồ Tát kia như thế nào ".


Skanda nghe vậy bắt đầu mở miệng, thuật lại câu chuyện.


Đợi Skanda rời đi, Vishnu mới nói.


"Ganesha cùng Skanda đều ở đây thế Indra đâu? ".


"Không biết ".


Ở bên tay trái hắn, giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên.


Vishnu lắc đầu, nhìn sang bên tay phải.


"Lão già, ý lão việc này thế nào? ".


Lão già tất nhiên là Brahama.


"Đợi, đợi xem mấy ngày tới nàng định làm gì ".


Vishnu gật đầu, quay đầu về bên trái.


"Ta cũng muốn đợi, di tộc từng đi ra một Thiên Vương, hiện tại có thêm một Đala Bồ Tát cũng không phải không được ".


Ở bên kia liền im lặng, chỉ nghe một tiếng hừ lạnh rồi lại chìm vào yên tĩnh.


Cũng không lâu lắm, toàn bộ đại điện tiến vào trong bóng tối cứ như nơi đây chưa tình tiếp kiến ai, chưa từng xảy ra chuyện gì cũng chưa từng có người sống.