Chương 51: Chùa Phật Tích Hiện Phật Tích.

Cực Võ

Chương 51: Chùa Phật Tích Hiện Phật Tích.

Indra không trở về Đại Thiên Thánh Tộc nhưng mà cũng không ai gán cho hắn tội phản bội cả, ngay cả Tam Toàn Năng đều chỉ muốn quan sát thì ai đi động Indra?.


Thương thế của Indra căn bản cũng không có, hắn chỉ lao lực mà thôi, tĩnh dưỡng nửa ngày lại sinh long hoạt hổ nhưng mà hắn không tiến vào chùa Phật Tích nửa bước.


Indra có thế lực rất lớn, hắn huy động hơn ngàn công tượng lành nghề xây dựng lại chùa Phật Tích.


Chùa Phật Tích hiển nhiên chẳng phải ngôi chùa cổ gì vì vậy muốn xây dựng lại cũng không khó hơn nữa tương đối nhanh.


Sau ba ngày, chùa Phật Tích rốt cuộc lại mở cửa đón khách nhân nhưng mà khác với ba ngày trước, hiện tại rất nhiều người của kinh thành biết đến chùa Phật Tích.


Đầu tiên, chùa Phật Tích hiện phật tích, đây là cái hàng ngàn hàng vạn dân đen đều nhìn thấy, nghe thấy.


Không chỉ có phật quang, phật âm mà còn có phật chuông, tiếng chuông từ trên núi đánh xuông, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.


Thứ hai, chùa Phật Tích lộ ra địa vị làm rung động người khác.


Việc của Skanda thì tạm thời không ai biết nhưng việc của Indra thì khác.


Indra cũng chưa từng cố gắng cho thế nhân biết sự tồn tại của bản thân nhưng mà hắn huy động gần trăm thợ khéo tay khắp kinh thành lên chùa Phật Tích chẳng nhẽ không đủ nói lên cái gì?.


Địa vị của Indra ở đó, địa vị của hắn chỉ dưới Tam Toàn Năng mà thôi, cho dù không ai biết cụ thể chùa Phật Tích làm sao có liên quan đến Indra thì cũng đã có thừa lý do để quý tộc Thiên Trúc cảm thấy chùa Phật Tích có địa vị rất lớn.


Phải biết cho dù các đại chùa trên khắp Thiên Trúc cũng rất khó mời được nhân vật như Indra huống hồ là Indra tự mình đứng ra huy động nhân thủ xây dựng ngôi chùa này?.


Đừng nói đây là chùa mà cho dù là miếu thì người ta cũng chen vỡ đầu chạy tới.


Vào thời điểm chùa Phật Tích sắp mở cửa trở lại thì danh tiếng của nó ở trong phạm vi kinh thành cũng đã lớn lắm rồi nhưng đến ngày thứ ba kể từ khi Indra ở lại ngôi chùa này, chẳng biết ở đâu ra truyền ngôn... truyền ngôn chùa Phật Tích cò Bồ Tát hàng thế.


Bồ Tát cũng có nhiều vị Bồ Tát ví dụ như Địa Tạng Vương Bồ Tát chẳng hạn, nếu nói một ngôi chùa có Địa Tạng Vương Bồ Tát hàng thế... cũng không mấy ai dám đến.


Đương nhiên trong mắt thế nhân thì khi nhắc đến Bồ Tát cũng thường nghĩ đến Quan Thế Âm Bồ Tát, đây là vị Bồ Tát nổi danh nhất của Đại Thừa Phật Giáo.


Bởi vậy, chùa Phật Tích càng thêm nổi danh, ngày chùa Phật Tích mở ra, dưới chân núi đã đứng đầy người nhưng mà cũng không có ai dám lên chùa.


Địa vị phân cấp của Thiên Trúc quá lớn, lớn đến mức dân đen trở nên ti tiện.


Vì phận ti tiện, bọn họ còn không dám hướng lên chùa, một phần vì sợ, một phần vì không có tiền.


Ngày hôm đó dưới chân núi Phật Tích có hàng ngàn người quỳ bái nhưng... cũng không có ai lên núi.


Bọn họ quỳ bái... chỉ là cố gắng hưởng chút ánh sáng nhà Phật mà thôi.


Là một loại sùng bái, một loại tin Phật, chỉ mong hưởng chút ánh sáng chiếu rọi thế gian đầy tăm tối.


Indra từ trên núi nhìn thấy tất cả, cũng không nói gì, hắn đã sớm quen.


Indra hiện tại rơi vào một trạng thái chính hắn cũng không hiểu, bằng lý trí của mình, Indra biết mình phải trở về Đại Thiên Thánh Tộc nhưng mà con tim của hắn thì lại bị giữ ở chùa Phật Tích, hắn không về được.


Thủy chung bị vây ở trạng thái này khiến Indra trở nên cực kỳ trầm mặc, công việc thường ngày của hắn chỉ là khoanh chân luyện Yoga sau đó... suy nghĩ nhân sinh mà thôi.


Indra cũng không ngờ là cửa chùa Phật Tích chậm rãi mở ra, Cơ Vô Song xuất hiện.


Nàng hôm nay vẫn mặc bộ quần áo trắng muốt không nhiễm bụi trần chỉ là dung mạo nàng hoàn toàn bị che đi.


Nàng bước đi, cũng không nhìn Indra, thản nhiên hướng xuống núi, hướng về cả ngàn người đang quỳ bái dưới kia.


Quỳ bái cả ngày là việc không thể nào, bọn họ tín phật nhưng cũng phải có cái bỏ vào mồm, chỉ là sáng sớm cố gắng lê thân mà đến, cố gắng quỳ bái dưới chân núi... chỉ mong phật ở trên cao có thể dang tay cứu khổ cứu nạn thậm chí đưa họ đến miền cực lạc.


Bọn họ không thể quỳ mãi, bọn họ nhất định phải trở về nhà thì lúc này Cơ Vô Song xuất hiện.


Nàng nhẹ bước dưới cái ánh nắng ban mai, nàng lúc này như đang tỏa sáng, thứ ánh sáng che phủ cả vầng thái dương.


Từng bước từng bước đi xuống, không nhiễm bụi trần, không thuộc về nhân thế.


Nàng hiện thân ở đây, thời gian như chết lặng sau đó... những người dân Thiên Trúc dưới núi Phật Tích tự động chia thành hai hàng, không ai bảo ai lễ phép vô cùng.


Thậm chí rất nhiều người sợ sự bẩn thỉu của mình làm ô uế vẻ thánh khiết của nàng, lùi càng xa một chút nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào thân hình nàng, vào mỗi bước nàng đi.


Nàng đi đến đâu, người dân tách ra thành một con đường đến đây, mãi cho đến khi nàng đi đến giữa đoàn người, nàng mới khoanh chân ngồi xuống.


Không cần bồ đoàn cũng chẳng cần đài sen, nàng cứ ngồi xuống đất bằng, khoanh chân mà ngồi.


Đôi mắt nàng thủy chung nhắm lại, nàng cũng không có bồ đoàn, chẳng có phật quang, chẳng có mõ, chẳng có dùi, chẳng mang theo phật kinh cũng chẳng có cà sa.


Nàng cứ thế, niệm kinh phật.


Thế gian lúc này như ngừng chuyển động, thiên địa lấy nàng làm trung tâm.


Nàng hôm nay muốn giảng kinh.

_ _ _ _ _


Nàng giảng là Nghiêm Hoa Kinh, nàng giảng về nỗi khổ chúng sinh.


Nàng giảng kinh không giống với những người khác, âm như tiên âm, tiếng như tiếng trời.


Nàng giảng kinh mang theo một mùi hương nhè nhẹ lan khắp hư không, mùi thơm nhẹ dịu làm lòng người thanh tịnh.


Nàng không có nến, không có trầm hương, nàng cũng chẳng cần nến, chẳng cần trầm hương.


Nàng giảng xong một bản Nghiêm Hoa Kinh, dưới chân nàng chẳng biết từ bao giờ xuất hiện từng đóa hoa sen, từng đóa hoa sen xuyên qua mặt đất cằn cỗi, cắm thẳng vào đại địa.


Nàng bước đi mà người còn chưa tỉnh hồn, nàng đi đến đâu hoa sen mọc đến đấy nhưng cũng theo mỗi bước nàng đi xa từng đóa hoa sen lại tan biến giữa hư không chỉ để lại từng đoàn từng đoàn hương khí nhè nhẹ.


Cơ Vô Song bước đi, nàng bước đi rất chậm nhưng thiên địa như chuyển động cùng nàng, mãi cho đến khi thân hình nàng biến mất khỏi tầm mắt các tín đồ thì bọn họ mới trong cõi tiên cảnh tỉnh lại, ngơ ngơ ngác ngác, mộng mộng mơ mơ, đến khi muốn tìm hình bóng của nàng.. cũng đã không còn.


Chỉ là... có lẽ không ai biết Cơ Vô Song khó chịu, cực kỳ khó chịu.


Phật giáo cũng được, nho giáo cũng được, đạo giáo cũng được mà thiên chúa giáo cũng thế.


Đây không phải vấn đề học thuyết, học thuyết, tín ngưỡng cũng không thể thay đổi số phận của những người cùng khổ.


Nàng có thể niệm kinh, miệng phun chân ngôn, lưỡi nở hoa sen nhưng mà có thể thay đổi cuộc sống của những con người cơ cực kia không?.


Trong một thoáng chốc, trong đầu nàng bị tiêm vào một loại ý niệm, Ý Niệm Đại Đồng.


Bốn chữ này xuất hiện trong đầu Cơ Vô Song khiến nàng dừng lại thật lâu, cứ như vậy đứng giữa sân chùa Phật Tích.


Nàng đứng từ sáng sớm đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, nàng mới nhè nhẹ lắc đầu.


"Thiên Đạo mới, Thiên Đạo cũ, Thiên Đạo nào cũng như nhau ".


Nàng nhếch miệng, lại tiến vào quá trình tiềm tu của chính mình chỉ là nàng biết thêm một việc, biết thêm một chút với những việc xảy ra với phụ thân năm đó.


Ý Niệm Đại Đồng...