Chương 67: Đông Sơn Cổ Trận (3).
Vô Song đối với An Khổng Nhi thực ra cũng không biết nhiều, đặc biệt là thực lực của nàng.
Hắn chỉ biết nữ nhân này rất mạnh, còn mạnh đến nhường nào thì cũng chưa được thấy nàng thật sự ra tay bao giờ.
Tại Nam Lĩnh này, Vô Song hiển nhiên là bên bó tay bó chân nhất.
Hắn đến Nam Lĩnh, ai hắn cũng không muốn ra tay, thậm chí có cảm giác mình bị ném vào giữa hai phe, tiến thoái lưỡng nan.
Hắn không phải người tốt lành gì, vạn người – chục vạn người – trăm vạn người chết bản thân hắn cũng không quá quan tâm, cùng lắm chỉ cảm khái mà thôi nhưng mà Nam Lĩnh này khác.
Nếu đơn giản chỉ đánh một trận cho xong, đánh một trận định thiên hạ, hắn có lẽ cũng không cần ra tay, không cần can thiệp vào vùng đất này, đáng tiếc Nam Lĩnh không tồn tại một mình.
Người Nam Lĩnh rất ít khi đi ra ngoài, làm sao biết Bắc Cương là nơi thế nào?, làm sao biết Trung Nguyên là nơi thế nào?.
Minh ở Nam Lĩnh trong thời gian không dài nhưng cũng đủ để hắn nắm rõ lực lượng ở Nam Lĩnh, Nam Lĩnh chết no cũng chỉ kéo ra được 20 vạn đại quân, không hơn được.
Số lượng như vậy có thể so với Bắc Cương hay Trung Nguyên sao?, tất nhiên Nam Lĩnh chỉ cần mượn ưu thế địa lợi, muốn bảo vệ quốc gia không phải điều không thể, tiền đề là nội bộ Nam Lĩnh thống nhất cùng với Trần Gia và phe Tây Sơn không nổ ra trận chiến cuối cùng kia.
Hai bên đánh một trận, Nam Lĩnh còn bao nhiêu lực?, lại có bao nhiêu người chết?.
Cái thế giới này càng ngày càng loạn, Vô Song chẳng nhẽ không rõ?, hắn có thể nhìn thấy đại thế đang chuyển động, rất nhiều người không nhịn được nữa, rất nhiều thứ phải diễn ra.
Đế Thích Thiên hiện tại thế nào, cái này Vô Song không biết nhưng hắn biết Trương Tam Phong không còn bao nhiêu thời gian.
Thiết Mộc Chân lặn lội từ Bắc Cương xa xôi, bỏ công bỏ sức ra tay với Hoàng Thường há chỉ vì muốn giải quyết Hoàng Thường đơn giản như vậy?.
Thiết Mộc Chân nếu thật sự muốn giết Hoàng Thường thì đã chẳng cần đợi đến mức này, bằng vào hắn cùng Tây Tử Họa, Hoàng Thường chỉ sợ đã sớm không qua được.
Đây cũng không phải nói Hoàng Thường yếu nhưng rõ ràng trận chiến kia Hoàng Thường bị rơi vào bất ngờ, căn bản không kịp chuẩn bị, lại thêm Tây Tử Họa cùng Thiết Mộc Chân đều có chủ bài khóa chặt Hoàng Thường, nếu không có Cơ Vô Song giữa đường chen một tay Hoàng Thường đã sớm không được.
Từ điểm này có thể nhìn ra, nếu Thiết Mộc Chân cùng Tây Tử Họa ra tay sớm hơn, Hoàng Thường y nguyên cũng sẽ không đề phòng, y nguyên vẫn sẽ lành ít giữ nhiều.
Vậy vấn đề là vì sao thời điểm đó Thiết Mộc Chân cùng Tây Tử Họa ra tay?.
Đáp án rất rõ ràng, có ai đó không đợi được nữa, có ai đó sắp đi ra.
Đế Thích Thiên đi ra, hắn sẽ đụng ai trước?.
Minh không cảm thấy Đế Thích Thiên sẽ đụng Trung Nguyên dù sao Trung Nguyên sừng sững ở đó, cũng không phải việc có thể giải quyết một sớm một chiều, mà cũng chưa chắc Đế Thích Thiên đã giải quyết được.
Nếu hắn là đối phương, sau khi đi ra hắn nhất định sẽ chọn quả hồng mềm để bóp.
Bỏ Trung Nguyên ra thì còn những nơi nào?, coi như Thiên Trúc cùng Ba Tư có sức lực bảo vệ bản thân vậy vẫn còn Nam Linh cùng Đông Hải.
Tây Tử Họa đang ở Phù Tang, khả năng Đế Thích Thiên đến Phù Tang cũng không cao lắm nhưng Cao Ly thì sao?, Nam Lĩnh thì sao?.
Theo quỹ tích lịch sử, Bắc Cương cùng Nam Lĩnh nhất định phải đánh một trận... Vô Song lo lắng là lo lắng cái này, hắn có cảm giác Đế Thích Thiên rất có khả năng đi Nam Lĩnh.
Đế Thích Thiên đi Nam Lĩnh làm gì?, ở Nam Lĩnh có thứ gì có thể mang lại lợi ích cho hắn sao?.
Trước Vô Song không dám chắc nhưng hiện tại hắn cảm thấy có, Nam Lĩnh có Đông Sơn Cổ Trận.
Nếu Nguyễn Huệ bằng vào Đông Sơn Cổ Trận mà trở thành Hợp Đạo, vấn đề này liền lớn lắm.
Từ thời điểm biết Đông Sơn Cổ Trận tồn tại, trong đầu Vô Song xuất hiện hai trường hợp.
Trường hợp thứ nhất, Đông Sơn Cổ Trận không có giới hạn, tức là Nguyễn Huệ nhập trận có thể mạnh lên mà Đế Thích Thiên nhập trận cũng có thể mạnh lên... trường hợp này là xấu nhất, Minh không dám nghĩ.
Nguyễn Huệ vào trận còn có thể thành Hợp Đạo, Đế Thích Thiên vào trận khác gì vô địch thiên hạ?, tay đấm Hoàng Thường, chân đá Trương Tam Phong, quơ tay một cái dẹp nửa thiên hạ là thường.
Nếu là trường hợp này, Minh cắn răng cũng phải hủy Đông Sơn Cổ Trận.
Về phần trường hợp thứ hai, Đông Sơn Cổ Trận có giới hạn, tức là Nguyễn Huệ nhập trận có thể thành Hợp Đạo nhưng Đế Thích Thiên nhập trận cũng chỉ là Hợp Đạo, như vậy căn bản không giúp gì cho hắn thậm chí còn bó tay bó chân nhưng mà ở cái thế giới này Hợp Đạo đã không khác gì boom hạt nhân.
Đế vị đỉnh phong ở Bắc Cương có bao nhiêu người?, tìm bừa một người chủ trận, đối phương trở thành Hợp Đạo sau đó cắn răng kéo lấy Hoàng Thường vài trăm chiêu chẳng nhẽ không nổi?, giữ chân được Hoàng Thường, phía Bắc Cương có thể làm càng nhiều việc.
Đông Sơn Cổ Trận... nghĩ đến trận này Minh chỉ có thể thở dài không thôi.
Hắn cầu là cầu cái sau, thậm chí cầu trận này có càng nhiều hạn chế càng tốt bởi chỉ có như thế, sự tồn tại của Nam Lĩnh trong mắt Đế Thích Thiên mới càng nhỏ, Nam Lĩnh mới càng an toàn.
_ _ __ _ _
An Khổng Nhi, nữ nhân này thì khác với Vô Song, căn bản không quan tâm đến vấn đề này, nàng chỉ quan tâm làm sao nhanh chóng chạy đến Thiên Trúc, nhanh chóng cùng Cơ Vô Song hội họp, thậm chí nữ nhân này cũng không tin Nguyễn Huệ mượn Đông Sơn Cổ Trận mà thành Hợp Đạo.
Vấn đề này thật ra rất dễ hiểu, nó nằm ở nhận thức.
Vô Song dù sao cũng là người hai kiếp, kiếp trước của hắn đọc cũng không ít văn học mạng, kỳ hoa bát quái gì chẳng thấy bởi thế tư tưởng của hắn khá mở.
Đừng nói Nguyễn Huệ thành Hợp Đạo mà ngày đẹp trời con chó con mèo thành Hợp Đạo bản thân Vô Song cũng tin tưởng.
An Khổng Nhi thì ngược lại, An Khổng Nhi không tin.
Nguyễn Huệ hiện tại chết no cũng mới là đế vị, so với người bình thường có lẽ còn mạnh nhưng so với An Khổng Nhi thì có là gì?.
Nguyễn Huệ là Thần Võ, chiến lực kinh người, chuyên lấy yếu đánh mạnh nhưng An Khổng Nhi chẳng nhẽ là phế vật?.
Khổng Tước Vương vô địch Tây Vực, đứng đầu Tây Vực bao nhiêu năm qua, nàng có sợ qua ai?.
Đừng nói là Nguyễn Huệ mà bất cứ ai trên đời bao quát Vô Song – Trương Tam Phong hay cả Đế Thích Thiên cũng chẳng có ai lấy yếu mà đánh với An Khổng Nhi mạnh được.
Về cơ bản đã đến trình độ như bọn họ, nào có chuyện yếu đánh mạnh?, yếu thì mãi chỉ là yếu.
Ngay như Hoàng Thường, Hoàng Thường bị Thiết Mộc Chân khắc chế như vậy nhưng Thiết Mộc Chân y nguyên cũng không thể làm gì được Hoàng Thường, nếu không có Tây Tử Họa, Hoàng Thường cho dù không thể thắng nhưng tự lo an nguy bản thân thì thừa sức.
Quay lại với An Khổng Nhi, nàng không tưởng tượng ra được một đế vị dưới trận pháp nào mà có thể thành Hợp Đạo.
Lâu Lan của nàng không có, nàng sao có thể tin được Nam Lĩnh có?.
An Khổng Nhi biết rất nhiều thứ, nàng biết Tang Sơn ở Bắc Cương, nàng biết Đại Thiên Thánh Địa ở Thiên Trúc, nàng cũng biết Lâu Lan nhà mình có thủ đoạn để chống lại Hợp Đạo.
Vấn đề nàng là thực lực gì?, Nguyễn Huệ lại là thực lực gì?.
Lâu Lan Cổ Quốc có thứ giúp An Khổng Nhi chiến Hợp Đạo nhưng chẳng nhẽ Nam Lĩnh lại có thể giúp Nguyễn Huệ chiến Hợp Đạo?, cái này quá vô lý.
Nguyễn Huệ chạm đến đế vị đỉnh phong, có lẽ An Khổng Nhi còn tin nhưng hiện tại nàng không tin.
Sau đó... 7 ngày sau.
Trong 7 ngày này, có hai tin được coi là tốt.
Tin thứ nhất, Vô Song cùng Quỳnh Hương luyện Song Kiếm Hợp Bích càng ngày càng tốt, đã bắt đầu không kém chính bản thân hắn cùng Cơ kết hợp một chỗ, tất nhiên là ở khoản 'tâm ý' chứ thực lực của Quỳnh Hương vẫn không so với Cơ.
Tất nhiên, Quỳnh Hương có thế mạnh của mình, nàng cùng Vô Song đều luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, hai người cùng là Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể lại có 'Mẫu – Tử Cổ' trong người, hai người phối hợp càng thêm thuận lợi, càng thêm dễ dàng, uy lực chưa chắc đã thua Vô Song cùng Cơ Vô Song hợp sức.
Nên biết Cơ Vô Song chung quy chỉ là 'diễn', Vô Song có thể hoàn mỹ sử dụng Trùng Dương Kiếm Pháp nhưng Cơ Vô Song dùng Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp chỉ là diễn, nàng không có nội lực, chỉ có thể mạnh mẽ dùng kiếm chiêu, chẳng qua Cơ quá nghịch thiên mà thôi nhưng không có nội lực vẫn là không có nội lực, chung quy khi hai người sử dụng Song Kiếm Hợp Bích Thuật vẫn sẽ có chút vấn đề.
Uy lực của hai người kết hợp là không cần bàn cãi nhưng mạnh thì có mạnh, hoàn mỹ lại không hoàn mỹ.
Ngược lại hắn với Quỳnh Hương, mạnh thì không mạnh bằng nhưng lại thắng ở hoàn mỹ.
Nói chung mỗi bên đều có lợi thế riêng, khó mà phân cao thấp.
Tin vui thứ hai chính là phía Tây Sơn hệ.
Nguyễn Huệ có thể chấn lấy toàn bộ Tây Sơn hệ, sự việc thế nào Minh không rõ ràng nhưng trong vòng 7 ngày này, Tây Sơn hệ quả thật không động, Tây Sơ không động – Trần gia cũng không động, Nam Lĩnh liền rơi vào một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi.
Thời gian yên bình này tất nhiên cũng sẽ không kéo dài quá lâu bởi vì An Khổng Nhi – Vô Song cùng Quỳnh Hương rốt cuộc theo hẹn mà đến Đền Tổ, theo hẹn mà thấy Nguyễn Huệ.