Chương 43: Ba Tháng Sau.
Trải qua một đêm suy nghĩ, nàng bỗng nghĩ thông suốt.
Trương Tam Phong là địch hay bạn?.
Đế Thích Thiên là địch hay bạn?.
Khang Hy là địch hay bạn?.
Thiết Mộc Chân là địch hay bạn?.
Còn có vô số câu hỏi dạng như vậy xuất hiện trong đầu nàng, Phạm Gia cũng không hổ là Phạm Gia, chỉ bằng vào lời nói đã có thể đả động đến nàng, cho dù đã rời đi vẫn có thể từ từ thay đổi Cơ Vô Song.
Tiếc là Phạm Gia không hiểu, Phạm Gia không hiểu Cơ Vô Song cùng Vô Song là một.
Hai người... vẫn sẽ mạnh hơn một người nhiều lắm.
Cả nàng cùng Vô Song đều đã quyết định, quyết định tạm thời rơi xa tranh đấu, chỉ chú trọng bản thân mình mạnh lên, một khi mạnh lên rồi, một khi đứng ở trên cao nhìn xuống... có lẽ có thể hiểu rõ càng nhiều việc.
Tất nhiên lời Phạm Gia nói không sai, trên đời này nào có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.
Ví như Trương Tam Phong chẳng hạn, đấy là Trương Tam Phong gặp Vô Song trước, lấy ưu thế vào trước làm chủ.
Giả sử như Đế Thích Thiên hoặc Tây Tử Họa gặp Vô Song trước thì sao?.
Lại giả sử năm đó Thiết Mộc Chân mang mẫu thân của hắn về Bắc Cương, nuôi dưỡng Vô Song như cái cách Hoàn Nhan Hồng Điệp nuôi dưỡng Hoàn Nhan Khang thì sao?.
Chỉ cần một sự việc thay đổi thì sẽ thay đổi rất nhiều sự việc, chỉ cần từ góc độ khác mà nhìn, có thể nhìn thấy rất nhiều mặt khác nhau của cùng một sự việc.
Đương nhiên hiện tại nàng tương đối đau đầu bởi vậy cả nàng cùng Vô Song đều quyết định không quan tâm đến rất nhiều thứ khác, tạm thời... coi như là đi du lịch.
Cứ thế... 3 tháng trôi qua.
_ _ _ _ __
3 tháng là một thời gian không hề dài, nhưng cũng đủ làm một số việc.
Ví dụ như hiện tại, ở một nơi nào đó có hai thân ảnh một đuổi một chạy.
Nữ tử chạy trước mặc một bộ áo đỏ mỹ diễm kinh người.
Nam tử đằng sau thì lại chọn tông màu trắng – đen cũng tương đối nổi bật.
Hai người đuổi nhau rất lâu bất quá nữ tử có vẻ đuối sức hơn trong khi nam tử vẫn khí định thần nhàn.
Rốt cuộc nữ tử cũng không thể chạy được nữa, nàng cắn răng mà nói với cái giọng hờn dỗi.
"Ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta, ngươi bám theo ta làm gì? ".
Nam tử nghe vậy nhoẻn miệng cười.
"Ta xong việc của ta rồi, hiện tại cũng không có quá nhiều thứ để làm, muốn cùng nàng thực hiện lời hứa trên Bồng Lai ".
Nữ tử nghe vậy hơi ngây người, nàng cắn môi một cái, đầu hơi quay đi.
"Lời hứa nào?, ta với ngươi có hứa hẹn gì sao? ".
Nam tử cười cười mà đáp.
"Có, nàng hứa theo ta tới Nam Lĩnh ".
Nữ tử nghe vậy... im lặng một hồi mà nói.
"Không rảnh, ngươi xong việc của ngươi còn ta rất bận, muốn đến Nam Lĩnh ngươi tự đi một mình hoặc gọi nữ nhân của ngươi đi theo, bên người ngươi đâu thiếu nữ nhân ".
Nữ tử vừa dứt lời, nam tử đã xuất hiện cầm lấy tay nàng, tốc độ nam tử rất nhanh, chí ít nhanh hơn nữ tử.
Nữ tử cố gắng phản kháng như vô ích, lập tức lạnh giọng.
"Buông tay, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi ".
Nam tử bật cười, cũng thật sự buông tay nàng ra nhưng động tác tiếp theo càng nhanh, ôm ngang nàng như ôm công chúa, theo tiếng cười dài mà thân ảnh càng ngày chạy càng xa, mục tiêu... cũng là Nam Lĩnh.
_ _ _ _ _ _
Lại có một nơi nào đó tại một quốc gia nào đó.
Quốc gia này rất xa Trung Nguyên nhưng cũng rất giàu có, quốc gia gọi là Thiên Trúc.
Kinh đô của Thiên Trúc gọi là Raigad, là một nơi hội tù toàn bộ sự giàu có của Ấn Độ, nó chẳng khác gì một cung vàng điện bạc, xa hoa đến cực độ.
Đương nhiên một nơi tập trung vô số quý tộc của Thiên Trúc cũng chẳng thể xóa đi sự tồn tại của đám dân đen, ngay trong kinh thành Raigad cũng có một khu ổ chuột thậm chí rất nhiều khu ổ chuột.
Khu ở chuột tên như ý nghĩa, là nơi những con chuột bẩn thỉu sinh sống, dân đen trong mắt rất nhiều người chỉ là những con chuột bẩn thỉu không hơn không kém.
Tất nhiên đây đã không còn là đúng là sai hay sự thương hại, đây đã thành luật pháp, thành thường thức.
Cũng vào thời điểm này, tại ngoại ô kinh thành Raigad chẳng biết từ đâu mọc lên một ngôi chùa.
Ngôi chùa này rất thần kỳ, nghe nói mọc lên trong một đêm.
Chùa cũng không thờ tượng phật, đây chính là đại nghịch bất đạo.
Chùa cũng không có vàng bạc châu báu, ngôi chùa này rất bình thường, vật liệu cũng chỉ được xây bằng gỗ, mái cũng chỉ là mái ngói.
Chùa không lớn, tính đi tính lại diện tích cũng chỉ hơn trăm mét vuông, coi là nhà thì được chứ coi là chùa thì... quá bé.
Tại một quốc gia lấy Phật Giáo làm chủ đạo, ngôi chùa này quá đặc biệt, đặc biệt đến nỗi chẳng ai gọi nó là chùa.
Ngôi chùa này lấy một cái tên... cũng làm người ta không thể không chú ý.
Chùa Phật Tích.
_ _ _ __ _
Đây là lần đầu tiên mình 'time skip' trong cả bộ này, báo hiệu sắp end rồi, chắc mình sẽ nhớ mọi người lắm =)).
Nhân tiện, mùng 2/9 cầu hoaaaaaaaaaaaaaaaaaaa