Chương 40: Im Lặng Cùng Lựa Chọn
_ _ _ _ __ _ _
Cơ Vô Song thực sự rất bội phục Phạm Gia.
Nhà có một lão như thêm một bảo, suốt chặng đường này chẳng nhẽ nàng không có thu hoạch gì sao?, chỉ cần ở bên cạnh Phạm Gia thì thu hoạch cũng vô cùng lớn rồi.
Cũng bởi vậy, Cơ Vô Song cũng học được ở Phạm Gia một số thứ ví dụ như... sự tỉ mỉ chẳng hạn.
Phạm Gia không giống Gia Cát Lượng lắm, Phạm Gia cũng không giống Quách Gia, Phạm Gia càng giống Tư Mã Ý xen lẫn Giả Hủ.
Cảm giác... cái gì cũng không làm nhưng hóa ra lại làm rất nhiều việc.
Không phải tính toán không bỏ sót mà lại là tiến từng chút một, nắm từng việc nhỏ một trong tay sau đó mới bắt đầu hạ cờ.
Cơ Vô Song chắc chắn sẽ không nghĩ Đại Thanh là một quốc gia yêu hòa bình, Khang Hy là một hoàng đế choai choai không hiểu gì cả.
Khang Hy là hoàng đế trị vì lâu nhất lịch sử Trung Quốc, diện tích Đại Thanh dưới thời Khang Hy cũng là lớn nhất trong lịch sử, không có bất cứ hoàng đế Trung Quốc nào có thể so sánh.
Một con người như Khang Hy, một quốc gia như Đại Thanh mãi mãi sẽ không bao giờ chịu thu mình lại, chịu cố thủ một góc chỉ cầu tồn tại.
Khang Hy hiện tại còn nhỏ nhưng cũng... chẳng còn nhỏ bao lâu nữa, Khang Hy sau này nhất định sẽ lớn, khi Khang Hy mọc đủ lông đủ cánh... khi đó Đại Thanh mới là Đại Thanh.
Tất nhiên không ai ngồi đợi Khang Hy đủ lông đủ cánh cả, Đại Nguyên không muốn đợi mà chính Đại Thanh chẳng nhẽ ngồi im không làm gì?.
Trước đây Hoàng Thường là người chủ trì đại cục, nắm mọi việc to nhỏ của Đại Thanh, người được gọi là Hoàng Đạo Sư.
Hoàng Thường chiếm lấy tất cả ánh sáng tại thân trong khi U Minh Tôn Giả lại như cái tên của mình, như u minh ẩn sau chính thứ ánh sáng của Hoàng Thường, mở nhạt trong mắt thế nhân thậm chí biến thành không tồn tại.
U Minh Tôn Giả không thích nắm đại cục, chỉ thích nắm tiểu cục, từng bước một từng bước một, từng tiểu cục một từng tiểu cục một.
Mỗi góc bàn cờ, U Minh Tôn Giả sẽ đặt một quân cờ, nhỏ bé mà yếu ớt.
Sau đó chậm rãi bố cục, chậm rãi phát triển từng quân cờ, thiết kế từng quân cờ để rồi dần dần nối tất cả tiểu cục với nhau, ấy mới là đại cục... thậm chí là đại kết cục.
Một khi tất cả những con cờ kia được nối với nhau... chính Cơ Vô Song cũng không tưởng tượng ra sẽ có chuyện gì.
Cứ ngỡ, Trương Tam Phong đánh cờ với Đế Thích Thiên.
Cứ ngỡ Đế Thích Thiên như trong truyền thuyết, là Đế Thích trong cờ.
Cứ ngỡ phải cần cả Hoàng Thường cùng Trương Tam Phong liên thủ mới có thể đánh một ván cờ với Đế Thích.
Hóa ra... vẫn còn một cái bóng u minh trong tối cũng đang chậm rãi bố một bàn cờ khác, một bàn cờ không mấy ai để ý nhưng nó đang thật sự chuyển động.
Cứ ngỡ Đại Thanh bốn mặt là địch, chỉ cần một yếu tố nào đó ngoài dự liệu, Đại Nguyên tất chiếm tiên cơ mà vào nhưng xem ra Đại Thanh bốn mặt bố cục, một khi không ai nhìn ra bố cục của Đại Thanh vậy đây chính là đại kết cục.
Hoàng Thường ở ngoài sáng che cho U Minh Tôn Giả ẩn trong bóng tối bố cờ, chỉ cần ván cờ này thành, Đế Thích Thiên chưa chắc đã lật lại được.
Đế Thích Thiên ẩn trong bóng tối, Phạm Gia... ẩn trong cái bóng của Hoàng Thường.
So với Đế Thích Thiên, Cơ Vô Song cảm thấy Phạm Gia ẩn càng sâu.
_ _ _ __ _
Tất nhiên có thể Cơ Vô Song nghi oan Phạm Gia nhưng mà nàng.. cũng không cảm thấy vậy.
Mà cho dù nàng nghĩ nhiều, nàng đang dùng 'âm mưu luận' của hậu thế, cho dù nàng không có bằng chứng cho dù nàng không nên kết tội Phạm Gia... vậy thì sao?.
Bao nhiêu cái 'cho dù' kia cũng có thể chứng minh rằng nàng không tin Phạm Gia.
Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.
Nàng hôm nay quyết định thẳng thắn với Phạm Gia còn Phạm Gia quyết định thế nào thì nàng không biết nhưng mà... nếu câu chuyện vẫn cứ theo chiều hướng này tiếp diễn, Cơ Vô Song cùng Phạm Gia cũng đã không thể chung đường.
Đừng nói cùng Phạm Gia mà cho dù cùng Đại Thanh cũng đã không thể chung đường.
Đương nhiên nàng cũng không sợ những người quan trọng với nàng tại Đại Thanh gặp nguy hiểm vì trên thực tế... Đại Thanh càng sợ, càng sợ ném chuột vỡ bình.
Vô Song cùng Cơ Vô Song còn xa mới đủ lực lật đổ Đại Thanh nhưng mà... Đại Thanh không chỉ có một kẻ thù.
_ _ _ _ __
"Tiểu thư... người hôm nay thật sự rất lạ, không biết có chuyện gì xảy ra, không biết tiểu thư đối với lão hủ có gì phật ý? ".
Phạm Gia đương nhiên sẽ không rời đi hoặc chí ít không rời đi theo cách này chỉ là không đợi Phạm Gia nói thêm, Cơ Vô Song đã xua tay.
"Phạm Gia, Vô Song không thích làm con cờ của người khác, ngày hôm nay bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể đúng sai, Vô Song cũng quyết định xong rồi ".
"Hoặc là Phạm Gia ngày hôm nay thẳng thắn hoặc là Phạm Gia ngày hôm nay có thể thử chế ngự Vô Song ".
"Hai con đường này nếu Phạm Gia không thể đi bất cứ con đường nào vậy để Vô Song thay người quyết định, chặng đường quay về Nhạn Môn Quan nhất định sẽ bảo vệ Phạm Gia chủ đáo, tuyệt không để Phạm Gia chịu một chút xíu tổn thương ".
Cơ Vô Song nói liền một mặt là bởi vì nàng không muốn cho Phạm Gia khoảng trống, không muốn nghe thêm những câu nói như vừa rồi của Phạm Gia.
Không khí trong căn lều... một lần nữa trở nên thật yên ắng, yên ắng đến đáng sợ.