Chương 13: Cơ Vô Song – An Khổng Nhi

Cực Võ

Chương 13: Cơ Vô Song – An Khổng Nhi

"Tiểu thư, đây là Tây Vực sao? ".


Ngồi trong xe ngựa, Tô Thuyên hào hứng nhìn ra ngoài.


Trước khi rơi vào trong tay Hồng An Thông, Tô Thuyên vẫn chỉ là một thiếu nữ hết sức bình thường, đi ít, nhìn ít, hiểu biết cũng ít.


Hầu hết người Trung Nguyên đều giống Tô Thuyên, cả đời không mấy người rời khỏi nơi sinh sống của mình chứ đừng nói đi đến Tây Vực xa xôi, nhìn phong thổ nơi khác.


Cơ Vô Song cũng nhẹ nhìn ra cửa sổ sau đó nhẹ gật đầu.


"Ừ, cũng gần rồi, đây đã là địa phận U Châu ".


Tô Thuyên nghe vậy lại ngoan ngoãn đóng rèm che bất quá vẫn có thể thấy được nét kích động trong đôi mắt của nàng.


Dù sao Tô Thuyên hiện tại cũng mới chỉ 19 -20 tuổi, còn xa xa không phải Tô Thuyên trong nguyên tác, cuộc đời nàng cũng coi là bất hạnh nhưng cũng không trải qua quá trình thăng trầm lắng đọng như trong nguyên tác, vẫn có thể bảo trì một phần tính trẻ con cũng không lạ.


Ở niên đại này 19-20 tuổi tất nhiên đã qua tuổi cập quan tính là nữ nhân trưởng thành thậm chí có nhiều nữ nhân ngay từ năm 16 tuổi đã tay bồng tay bế bất quá nếu chuyển về thời hậu thế Tô Thuyên cũng chỉ như sinh viên năm nhất mà thôi, có bao nhiêu trưởng thành?.


Tô Thuyên trong nguyên tác ít nhất cũng phải tính là sinh viên đại học đã tốt nghiệp sau đó lại ra ngoài xã hội lăn lộn một quãng thời gian tương đối, đủ để biết nhân tình thế thái.


Tô Thuyên lúc này không thể so với chính nàng trong nguyên tác nhưng cũng có lợi thế của nàng, ví dụ như tuổi nhỏ dễ dạy, dễ đào tạo chẳng hạn.


Tô Thuyên sau một thoáng nhìn ra ngoài cũng đè lại tâm tình kích động của mình, nàng chuyển thân ra gần Vô Song, có chút bén lẽn, ánh mắt lại đảo qua Vô Song một chút, sắc mặt đỏ lên sau đó cũng học Vô Song, bắt đầu chăm chú đọc sách.


Vô Song hiện tại cũng đang đọc sách, một quyển sách không tên bất quá để cầm được quyển sách này trên tay... Vô Song cũng không vui vẻ gì, đến cả tâm tình đánh Nhạc Phi cũng sinh ra.


Nhạc Phi quả thật keo kiệt một cách quá đáng, đành rằng nàng cũng muốn hố đối phương nhưng đối phương cũng không cần như vậy chứ?.


Thái Tổ Trường Quyền là do nàng sáng tạo ra, tuy là dị bản nhưng không khác gì trân bảo đương thế, nàng thậm chí còn chép cẩn thận trên một quyển cổ thư, về mặt hình thức trình bày đã không thể chê.


Đổi lại Thái Tổ Trường Quyền của nàng, Nhạc Phi cũng chấp nhận dâng ra Vũ Mục Di Thư nhưng mà... dĩ nhiên lại bắt nàng đi chép tay, một bên cầm nguyên bản một bên chép lại.


Phải biết vì bản sách không tên này mà đêm qua nàng gần như trắng đêm không ngủ, chép đến ngay cả nàng cũng thấy đau tay.


Vô Song đã đọc qua là không quên được bất quá nàng hiển nhiên vẫn lựa chọn chép sách hẳn hoi.


Trí nhớ của nàng là cho chính nàng, chẳng nhẽ còn có thể truyền trí nhớ cho người khác?, chép sách tuy vất vả nhưng lại có thể truyền thừa.


Nghĩ đến chuyến đi ở Nhạn Môn Quan chính nàng cũng phải tự khen mình dù sao tính cả hôm đầu tiên tới đây đến lúc nàng chép xong một bản Vũ Mục Di Thư cũng vèn vẹn hai ngày một đêm mà thôi, đến rạng sáng ngày thứ ba nàng cùng đoàn xe đã rời khỏi Nhạn Môn Quan, trải qua một ngày rốt cuộc đến U Châu, lại qua nửa ngày nữa cũng sắp ra khỏi địa phận ranh giới U Châu.


Lúc này đoàn xe của Vô Song cũng thay đổi, nó không đơn thuần chỉ là hai chiếc xe mà là cả đội xe.


Theo lời Phạm Gia nói, Phạm Gia ở Nhạn Môn Quan có người.


Đại khái có thể hiểu là tại Nhạn Môn Quan bản thân Phạm Gia có một bộ hạ cũ.


Bộ hạ của Phạm Gia tuy không thể coi là khai quốc công thần nhưng hiển nhiên trong quá trình khai quốc cũng lập qua công tích hơn nữa công tích không nhẹ, sau khi Đại Thanh nhập Trung Nguyên, Thuận Trị xây đàn tế trời ban thưởng cho công thần danh tướng.


Viên bộ hạ của Phạm Gia cũng được liệt vào hàng tam đẳng, đây đã là rất không tệ đáng tiếc người này tựa hồ cảm thấy mệt mỏi liền quyết định xuất ngũ từ quan, vài năm sau xây dựng gia thất, nhà gái là một nữ nhân theo nghiệp thương gia.


Lại qua mấy năm, bộ hạ của Phạm Gia cũng theo đường thương nghiệp cũng dần dần chuyển địa điểm kinh doanh tới Nhạn Môn Quan.


Nhạn Môn Quan là đất nhà binh, bộ hạ cũ của Phạm Gia tới đây chẳng khác gì như cá gặp nước bởi vì ngay cả trong Dương gia thì đối phương cũng quen không ít người, làm ăn có thể nói là càng ngày càng lớn, càng ngày càng thông thuận.


Hiện tại thương đội người này gọi là Thiên Phong Thương Hội, một trong sáu thương hội lớn nhất tại Nhạn Môn Quan hiện tại.


Chuyện xưa của một nhân vật truyền kỳ tại khu vực Nhạn Môn Quan cũng có thể coi là khép lại ở đây, hiện tại Phạm Gia đi một chuyến, nói vài câu liền mượn một nhánh thương đội ra ngoài thế là nhóm Vô Song từ hai chiếc xe ngựa biến thành một đoàn xe dài, có đến 20 thớt ngựa cùng 12 xe ngựa nối đuôi nhau mà đi.


Vô Song có tính toán của mình, Phạm Gia đương nhiên cũng có sắp xếp của Phạm Gia đồng thời người vui vẻ nhất của việc này chính là Viêm Đế, chí ít Viêm Đế không cần đánh xe ngựa nữa.


Quay lại vấn đề chính, từ vài chiếc xe biến thành một đoàn xe, tốc độ cũng chậm hơn không ít nhưng mà sinh hoạt nhẹ nhàng hơn rất nhiều, càng thêm phần hưởng thụ nhưng mà cái sự hưởng thụ này Vô Song cũng không thể cảm nhận được quá lâu.


Đêm về khuya, Phạm Gia tiến tới xe ngựa của Vô Song, Tô Thuyên biết ý liền ngoan ngoãn đi ra ngoài trước để lại không gian cho hai người.


Phạm Gia lúc này chậm rãi lên xe, vừa lên xe liền hỏi.


"Tiểu thư, lão nô nghe tiểu Thuyên nói tiểu thư muốn đi Lâu Lan? ".


Cơ Vô Song gật đầu, cái này nàng nói với Tô Thuyên, Tô Thuyên lại nói với Phạm Gia, chẳng có gì là lạ.


"Phạm lão, ta thật sự muốn tới Lâu Lan một chuyến, có vài thứ muốn xác định, có vài việc muốn tìm hiểu ".


Phạm Gia cũng không cảm thấy Cơ Vô Song sẽ gặp nguy hiểm chỉ là Phạm Gia không ngờ nàng lại đột nhiên muốn tới Lâu Lan mà thôi.


Lâu Lan Cổ Quốc là một nơi rất thần bí, thần bí đến nỗi năm xưa Phạm Gia thuộc phái chủ hòa, hòa với Lâu Lan, không cổ động Đại Thanh dụng binh với Lâu Lan mà càng nên tồn tại dưới dạng liên minh hơn.


Không thể không nói quan hệ của Lâu Lan cùng Đại Thanh vẫn tính là tương đối tốt chí ít nếu sứ giả của Thanh triều đi tới Lâu Lan mượn binh... đại khái An Khổng Nhi sẽ gật đầu.


"Tiểu thư, thứ cho lão nô lắm lời, người có biết sở thích của Khổng Tước Vương không? ".


Nghe đến đây hai hàng lông mày của Vô Song hơi nhíu, nàng cảm thấy bất đắc dĩ không thôi.


An Khổng Nhi thích nữ nhân mà thôi, cũng có gì thần thần bí bí?, nàng cũng thích nữ nhân không phải sao?.


Càng quá đáng là nghe giọng điệu của Phạm Gia càng giống như muốn nàng dùng mỹ nhân kế với An Khổng Nhi vậy.


Lúc trước thì mỹ nhân kế với Đại Thiên Thánh Tộc, nay lại mỹ nhân kế với Lâu Lan Cổ Quốc, cũng chẳng rõ tại sao Phạm Gia lại chấp nhất với mỹ nhân kế như vậy.


"Phạm lão, chúng ta đổi chủ đề đi thôi ".


Phạm Gia nghe vậy cũng biết Vô Song hiểu ý mình cũng cười trừ một cái nhưng không quên nói.


"Tiểu thư, lão nô là thật lòng vì người suy nghĩ, thiên phú của người thiên hạ vô địch, thiên phú như vậy không đi sử dụng há không phải phí phạm hay sao? ".


Nói xong câu này, Phạm Gia cũng không để Vô Song nói tiếp mà bắt đầu chuyển chủ đề.


Hai người bắt đầu nói về Lâu Lan, nói qua về tình hình Tây Vực bất quá hai người... không ai nhắc đến Chiêm Tinh Sư.


Cơ Vô Song là thuần túy không biết, Phạm Gia thì lại không nghĩ đi kể với Vô Song làm gì.


Không phải Phạm Gia muốn che đậy mà Chiêm Tinh Sư ngay từ thời Minh đã biến mất, Phạm Gia chỉ đọc qua trong sách sao biết rõ nó lợi hại thế nào, Chiêm Tinh Sư càng giống một loại truyền kỳ không rõ thật giả.


Lùi một vạn bước mà nói Phạm Gia đúng là coi thường Chiêm Tinh Sư.


Chiêm Tinh Sư kể cả có cường đại như trong sách viết đi nữa thì sao?, Phạm Gia kể cả biết cũng không sẽ không kể với Vô Song bởi nó không cần thiết, nó tương đối lông gà vỏ tỏi chí ít là với Cơ Vô Song.


Trong mắt Phạm Gia, Chiêm Tinh Sư luyện đến tận cùng có thể Hợp Đạo nhưng mà Hợp Đạo tính cái gì?, có biết Cơ Vô Song đến tận cùng lại thành gì không?.


Nếu Chiêm Tinh Sư là một loại chức nghiệp thì Phạm Gia cũng cảm thấy Cơ Vô Song cũng có chức nghiệp, chức nghiệp của nàng là Mị Hoặc Sư.


Tên gọi có lẽ chưa chính xác nhưng mà Phạm Gia dám lấy mạng ra cược, Chiêm Tinh Sư cường đại hơn nữa cũng xách dép cho Mị Hoặc Sư như Cơ Vô Song, nếu đã vậy lại kể làm gì?.


_ _ _ _ __ _


Sáng hôm sau, đoàn xe rốt cuộc lại khởi hành đồng thời đi khỏi U Châu.


Rời khỏi U Châu mục tiêu kế tiếp đương nhiên là Tây Hạ hoặc chí ít phải đi qua Tây Hạ.


Cơ Vô Song dêm qua cũng hướng Phạm Gia nhờ hai việc.


Thứ nhất là nhờ Phạm Gia để ý Tô Thuyên, cũng không thể để Viêm Đế hay Huệ Sư đi dạy dỗ Tô Thuyên, căn bản không thích hợp.


Thứ hai là để Phạm Gia để ý một người, một người đang đến đầu quân cho Vô Song.


Kẻ này tính ra cũng có thể nói là quen thuộc, hắn là một trong Thất Phúc Thần của Phù Tang – Bì Sa Môn Thiên.


Bì Sa Môn Thiên theo Vô Song đến Trung Nguyên sau đó Vô Song nhận được tin tức của Niệm Từ, Vô Song liền đi Tây Hạ.


Bì Sa Môn Thiên tới Đông Độ Khẩu cùng Vô Song, được Diêm gia sắp xếp nghỉ lại vài ngày sau đó dưới sự sắp xếp của Vô Song hắn hướng về Yến Kinh, Bì Sa Môn Thiên tới gặp Cơ Vô Song, đương nhiên lúc đó hắn cũng không rõ mình đến Yến Kinh làm gì dù sao hắn nghe Vô Song là được.


Bì Sa Môn Thiên hiển nhiên không trung thành với Vô Song nhưng mà... đây là lời Biện Tài Thiên phân phó, Bì Sa Môn Thiên vẫn tương đối coi trọng, vẫn tương đối hợp tác.


Đen đủi cho Bì Sa Môn Thiên là Niệm Từ xảy ra việc, Cơ Vô Song lập tức rời khỏi Yến Kinh, không mất bao lâu liền chạy tới Tung Sơn, thời điểm này Bì Sa Môn Thiên còn cách Yến Kinh khá xa, thời đại này lại không có điện thoại, cũng chẳng biết liên lạc như thế nào, cũng chỉ có thể để lại người truyền tin.


Một bước chậm, từng bước chậm, Bì Sa Môn Thiên cơ hồ bị quay mòng mòng, chạy đến Tung Sơn xong thì Vô Song đã nam tiến, hắn lại theo bước chân của nàng nam tiến.


Đừng nghĩ Bì Sa Môn Thiên chỉ có một mình mà nghĩ hắn đi nhanh dù sao hắn không có giấy thông hành, cơ hồ để an toàn đều chọn đường vòng mà đi lại thêm 'mù đường' dẫn đến tốn rất nhiều thời gian.


Mãi đến hiện tại Cơ Vô Song mới lại nhận được tin tức của đối phương, đại khái Bì Sa Môn Thiên cũng đã tới Nhạn Môn Quan, chậm hơn nhóm người Vô Song khoảng hai ngày nhưng đã đến Nhạn Môn Quan thì lại không khó đuổi theo lộ tuyến của mọi người.


Khép lại việc của Bì Sa Môn Thiên, Cơ Vô Song bắt đầu tách đoàn mà đi.


Đoàn xe tiến về Tây Hạ còn nàng lại đến Lâu Lan.


Khác với Tô Châu cùng Nhạn Môn Quan, Cơ Vô Song đều có mục tiêu, đều có mục đích.


Lần ghé qua Lâu Lan này nàng cũng không xác định được mục đích của mình bất quá kể cả không thu hoạch được gì nhưng gặp qua An Khổng Nhi cũng coi như không tệ.


Cho dù Cơ Vô Song không đồng ý với thuyết pháp của Phạm Gia nhưng không thể không nói nếu có An Khổng Nhi làm đồng đội... đến cả Cơ Vô Song cũng thấy an tâm.


Nữ nhân này... mạnh đến mức hơi quá đáng.