CHƯƠ NG 6: CHUYỆN LẠ

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠ NG 6: CHUYỆN LẠ

Cũng giống Sử, sau khi thức dậy, ăn xong hai trái ổi, Bé Ba tăng lên cấp 2, tinh khí tràn đầy, mặt hồng phơn phớt.


Về phần Sử, thuộc tính đã thành: SM: 21, TC: 19, NN: 21, TT: 14. Có thể nói, hắn bây giờ về thân thể là tổng hợp của vân động viên điền kinh, thể dục thể thao các loại cấp quốc gia. Vấn đề là hắn chưa có kỹ năng chiến đấu nào.


"Em chuẩn bị một chút, 6 giờ mình ra ngoài." - Sử nói với Bé Ba.


Hắn lại muốn vào cửa hàng nghiên cứu, nhưng khi xem nhà kho hắn giật mình.


"Ổi của tao đâu?" - hắn rống lớn.


"Cửa hàng không biết." - Cửa hàng lạnh lùng trả lời.


"Đồ lừa đảo, Ổi của tao đâu? Tao vừa bỏ vào nhà kho, giờ sao không có? " - Sử dằn lại.


"Cửa hàng và nhà kho cá nhân ngươi không có liên quan." - Cửa hàng đáp lại.


"Ngươi …ngươi…" - Hắn đỏ mặt, mếu máo – " Ỷ làm hệ thống ăn hiếp người ta hả?… híc, híc."


Không có tiếng trả lời.


"Sao vậy anh?" - Con Bé Ba chạy lại.


Sử không trả lời nó. Hắn xem lại nhà kho, vẫn trống không. Ổi đã mất thật rồi!


Hắn nhìn tới lui ba lần bốn lượt, chợt " vèo" một tiếng, một mảnh giấy xuất hiện trong nhà kho. Hắn chộp ngay ra xem: (Mua giá cao, 100k/ trái.)


"Oh my thượng đế, đùa gì thế!?" – Mặt Sử đơ ra, miệng lắp bắp – "Cái quái gì vậy trời!?"


Hắn hét vào màn hình:


"Ai? ra đây cho ta!"


Im lặng.


Giận tái mặt rồi, tay run run chỉ vào màn hình, Sử gầm gừ:


" Cái đồ ăn cắp, không dám ra phải không? Vậy mà đòi mua Ổi. Đừng có mơ!"


Chợt "chíu" một phát, cái màn hình lóe sáng, bắn ra hình chiếu 3D một đứa con gái. Một đứa con gái xinh đẹp chừng 16 – 17 tuổi, thân hình thon dài, buộc tóc đuôi gà. Nó trợn mắt băm môi, hai tay chống nạnh, rồi chỉ vào mặt Sử:


"Thằng quỷ nhỏ, ngươi nói ai là đồ ăn cắp hả?"


Sử ngã ngửa trên sàn, lùi nhanh về mép giường, lắp lắp:


" Cô…, cô là ai!?"


Chắc thấy Sử mồ hôi đầy đầu, thân thể run run, con nhỏ cũng dịu giận. Nó chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười ha ha:


"Cái đồ nhà quê, đồ con nít chưa va chạm xã hội!"


"Tui lớn hơn cô à, đừng gọi vậy à." – Sử bất mãn.


" Hừ, còn trả treo hả!? Đúng là nhà quê mà."


" Nói cho ngươi biết, chị đây mặc dù đang thời niên thiếu, rất trẻ, rất xinh đẹp, hàng tỷ người mê. Nhưng mà chị đã sống lâu hơn cưng rất nhiều, rất nhiều, biết chưa!?" – Con nhỏ đắc ý cười khặc, khặc. Chợt hai mắt nó mị mị, ngồi xổm xuống, dịu dàng, ỏn ẻn hỏi Sử:


"Nè, còn cái trái gì đó không!?"


"Đồ nhà quê, trái Ổi. Ô, i, Ôi, hỏi Ổi, vậy mà cũng không biết!" – Con bé Ba nãy giờ ngứa mắt, chõ mồm vào nói mát.


" Ừ, trái Ổi. Còn không?" – Con nhỏ kia cũng không giận, cười hì hì, hỏi.


"Không còn." – Sử dứt khoát nói.


Con nhỏ ‘Tóc đuôi gà’, cười cười, đứng dậy đi vòng vòng căn phòng ngó quanh quất. Một lát rồi nó nhìn ra ngoài cũng thấy được cây Ổi ở xa xa.


" Ha, ha… ha." – Nó cưới lớn.


Mà Sử với Bé Ba mặt buồn hiu, bất đắc dĩ. Cười một hồi, Tóc Đuôi Gà lại ngồi xổm gần Sử, nhỏ nhẹ nói:


" Giờ mình làm quen nhe. Tên chị, nói ra giờ (lúa) như mấy em cũng không biết đâu?"


" Ý lộn, Lính mới như mấy em không biết làm gì. Mà chị là ai, chị làm gì, sau này cấp bậc đủ mấy em sẽ biết. Giờ cứ gọi chị là Thần tiên tỷ tỷ hay Nữ thần Sắc đẹp cũng được."


"Ọe, ọe…" – Bé Ba làm bộ nôn mửa – "Đúng rồi, người già mà. Tụi mình kêu cho người ta vui nhe anh Sử."


" Khoan, nè, nè. Thái độ gì!? Thái độ gì đó hả!? " - Tóc Đuôi Gà nhảy cẩng lên – "Đồ không biết hàng!"


"Thôi, thôi. Giờ kêu Ấy biệt danh là Mỹ Nữ được chưa? Ấy còn trẻ như vậy mà." – Sử nói.


" Hừ, còn tạm được." – Tóc đuôi Gà nói – " Hai ngươi tên gì?"


" Luận Sử."


" Phương Thảo."


" Phương Thảo …., cũng thường thôi." – Mỹ Nữ nói mát – " Được rồi chúng ta làm bạn. "


"Hai người phải biết, các ngươi rất may mắn. Cái Ba lô này của ngươi, trước đó là của ta, hồi ta còn chinh chiến. Ta cố tình để lại cho kẻ nào may mắn, hữu duyên, mà kẻ đó là người rồi."


" Ồ, thì ra là vậy, ta mới nói nó second-hand mà." – Sử bật thốt.


"Ngươi biết cái gì, đồ của chị là đồ xịn nha. Nó là một cái căn cứ, hiểu hông? Không phải Ba lô thường. Chỉ cần đủ năng lượng, ở cái trại huấn luyện này là vô địch nhá. Thêm option vào thì muốn gì có đó, tàn sát tứ phương. Nè, ngươi thấy ta xuất hiện ở đây mà hệ thống nó không hó hé gì không? Tưởng chuyện chơi hả cưng." – Mỹ Nữ dừng lại, giương tự đắc.


"Ớ, đúng rồi, sao vậy?" – Sử cũng thấy thắc mắc.


"Cái ba lô này có kết nối với căn cứ của chị. Mà chị thì… ờ, tóm lại, ngươi chỉ cần biết ở trại huấn luyện này chị muốn làm gì thì làm. Không ai dám nói. Chẳng qua chị ở xa lắm, không tới được."


" Vậy sao cô lấy được Ổi của tui?" – Sử hỏi.


" Kho của ngươi kết nối với kho của chị. Đó là khoa học bậc cao, ngươi không hiểu đâu." – Mỹ Nữ hơi không kiên nhẫn rồi – " Ta rất thích Ổi của ngươi, chỉ có ở vùng hoang dã sơ khai mới có những thứ này. Mà trái này cũng rất đặc biệt."


" Bây giờ ta cho ngươi cơ hội. Tìm kiếm đặc sản ngon lành trao đổi với chị, nhất là Ổi này. Ta cho ngươi tiền, hoặc đổi đồ tốt so với mấy thứ rác rưởi trong Cửa Hàng Tân binh thì hơn trăm ngàn lần.


Sao? ý em sao?" – Mỹ Nữ cười cười khoe hàm răng trắng bóc, còn dính miếng vỏ ổi.


"Rất hân hạnh được phục vụ Mỹ Nữ." – Sử hơi suy nghĩ, rồi cười lấy lòng - " Nhưng có vấn đề hiện tại là ta không thể bảo vệ cái cây Ổi ngoài kia. Ý Mỹ Nữ sao?"


"Chuyện nhỏ thôi, ta cho ngươi ít thứ để lấy nó." – Mỹ Nữ nghiêm túc – " Mà Nói trước, chỉ có lần này coi như chị tặng lần đầu gặp mặt. Mấy thứ này đối với ngươi là bảo bối rồi. Sau này chuyện gì ra chuyện đó nhe, trao đổi sòng phẳng. Có làm mới có ăn, chị cho em nhiều là hại em đó, biết không?"


"Dạ, dạ, cô thật tốt bụng. Hèn chi cô đẹp như vậy! Nhỏ đến lớn sao mình chưa thấy ai đẹp vậy ta, người đâu mà đẹp quá trời!" – Sử trầm trồ nịnh nọt.


" Ha, ha … đâu có, đâu có." – Mỹ Nữ cười toe toét, mắt díp lại, hết thấy đường về.


Một lát sau,


"Được rồi, bây giờ chị thăng. Đồ đạc chị sẽ bỏ vào kho của em, vào kho mà lấy. Mà kho nhỏ quá, khuyến mãi cho em thành 1000 m3 đi, bye." – Mỹ Nữ biến mất.


Bên ngoài trời cũng đã sáng tỏ. Mặt trời ló dạng, ánh nắng sớm xuyên qua kẽ lá rậm rạp, qua làn sương mỏng ánh lên màu vàng cam huyền ảo, vẫn xuống tới mặt cỏ xanh rì trên đất. Nói công bằng, thì cái thế giới mới này đẹp hơn, tràn đầy sức sống hơn thế giới cũ nhiều. Nhưng vài vết máu trên thân cây, trong bụi cỏ bị giẫm nát như nhắc nhở rằng: nơi đây cũng không phải thiên đường để ngắm cảnh và hưởng thụ.


Và hai người tuổi trẻ đang đứng trong lều, thân thể họ thật cân đối tỏa ra sức sống, trên mặt vệt cười đỏ hồng hưng phấn.