CHƯƠNG 12: BỐN NGƯỜI ĐẸP

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 12: BỐN NGƯỜI ĐẸP

Hắn ra ngoài. Út Lé ngồi dựa vào lều của nó, ngủ gật. Trời chiều mát quá mà.

"Không hiểu sao thằng này sống được? Tụi quái thú chắc chê nó xấu, sợ, hổng dám tới gần." – Sử nghĩ trong bụng. Móc cục đất, hắn chọi nó.

" Pằng … pằng…" – Nó bật dậy, lia nguyên băng đạn một vòng 180 độ.

" Bình tĩnh… Tao nè." – Sử nằm sấp trên đất, ôm đầu, hét lớn. Út Lé ngừng bắn, chạy lại.

May mà không trúng đạn, hắn run run ngồi dậy, mặt xanh như tàu lá chuối. Út lé vội hỏi thăm:

" Mày có sao hông, tao xin lỗi, tao tưởng có con gì cắn tao…"

"Tao không sao, mà mày gác kiểu đó hả?" – Sử trách nó, nhưng trong bụng đánh lô tô, nghĩ thầm – " Mai mốt chắc mình chừa tật chơi ngu luôn."

" Bây giờ gần 4 giờ rồi, xếp Ba lô đi. Chuẩn bị lên đường."

4 giờ 30’, tổ ba người, trong đó có hai binh nhất là Sử với Bé Ba và một Binh nhì Út Lé, xuất phát hành quân tiến về mục tiêu là ruộng nhà Út Lé. Quãng đường hành quân ước chừng 7 km đường chim bay. Yêu cầu trong vòng một giờ đồng hồ, tổ phải tới vị trí cái cổng truyền tống.

Các chiến sĩ vai đeo ba lô, trên tay thủ súng gắn ống hãm thanh, cảnh giác cao độ, chầm chậm hành quân. Trên đường ba người cố gắng tránh gây tiếng động, né qua các mảng cây cỏ rậm rạp, vòng qua những mương kinh dẫn nước. Dù vậy vẫn không tránh khỏi bị phục kích lẻ tẻ. Chim, chuột, châu chấu, cào cào… từng đợt, số lượng mỗii đợt 10 -30 con, không nhiều, không gây được nguy hiểm cho ba người. Nếu thực sự có hơn trăm con tấn công một lúc, họ phải dừng lại bung lều. Mà có tới ngàn, thì đó là trận tử chiến rồi.

Tổ chiến sĩ tới nhà Út, đi sâu, băng qua mảnh vườn sau nhà. Nãy giờ đã vượt qua được nửa chặng đường, tới nơi giáp ranh vườn cây và bờ ruộng nhà Út Lé thì Sử nghe có tiếng súng văng vẳng. Rất nhanh, tiếng súng càng rõ hơn. Có người từ hướng chợ đang đến gần nhà thằng Út. Mà không chỉ có một người.

Sử lập tức chỉ đạo dựng lều, cả ba chui vào, cảnh giác quan sát hướng tiếng súng. Dĩ nhiên là Bé Ba ở chung với Sử, Út Lé ở lều của nó.

Xa xa, thân ảnh các đối tượng đã xuất hiện. Tổng cộng có bốn người. Một người trong đó hình như đã bị thương nằm trên lưng một người khác cõng, máu còn chảy từ lưng nhỏ xuống đất, vậy mà vẫn ngoái ra sau dùng súng bắn phá. Hai người còn lại vừa lui nhanh vừa bắn. Đuổi theo họ xa xa là hai con chó, chúng giữ cự ly hơn trăm mét, như chờ bọn họ hết đạn là nhào lên kết thúc.

Sử nhận ra nhóm người mới tới. Bốn đứa con gái tuổi từ 17 tới 20. Con Tám mập, 20 tuổi, cao 1m55 nặng 65kg, thực ra nhìn nó cũng không mập lắm, cũng không xấu xí, vậy mà là bạn gái thằng Út, nhà nó bán cơm ngoài chợ xã.

Con Xinh, con Đẹp là hai chị em, học lớp 11, lớp 12 gì đó, cao 1m6, vừa người, da ngăm mà mượt. Hai đứa xinh đẹp, học giỏi. Nhà bán phân bón, giàu.

Con Út Điệu mới thi Đại học, hổng biết đậu rớt, cao 1m65, gầy gầy, ba vòng chuẩn, trắng. Tóc nâu uốn xù mì tôm. Nó nổi tiếng là nhiều người theo nhất xã. Nhà bán tạp hóa, với quán cà phê.

Nhóm tụi nó chơi thân nhau, Sử biết. Mỗi lần về quê hắn cũng hay ra chợ lê la uống cà phê nhà con Út Điệu. Có khi ngồi đấu thể lực cả ngày trong góc quán để nghía con Út Điệu, còn có hai chị em con Xinh, con Đẹp nhà đối diện quán cà phê. Đúng là một nơi lý tưởng cho thanh niên mê gái cả xã, nên quán lúc nào cũng đông nghẹt khách.

Khi tụi nó nhỏ, Sử lúc đó học cấp 3 có dạy kèm tui nó, còn hứa lớn lên cưới ba đứa làm vợ. Mà lớn lên tụi nó càng ngày càng đẹp, hắn thì tự thấy mình bèo, nhà nghèo nên tránh mặt, chỉ nhìn từ xa.

" Trời giúp ta rồi." - Sử hú lên.

Hắn mở cửa, nhảy ra ngoài. Thằng Út lúc này cũng xông ra.

" Tới đây, tới đây." – Út gào lên, cầm súng chạy về phía tụi con gái.

Sử nào chịu kém, cầm khẩu T5000, nhào theo, đúng ra hắn có thể trong lều ngắm bắn hai con chó rồi. Nhưng hắn làm vậy thì ai thấy cho.

Tui con gái đã nghe được, chạy đến gần. Sử quỳ gối, nâng súng, ngắm. Tư thế thật oai phong. Hắn không cần dùng giá đở súng, vì như vậy phải nằm xấp, tư thế không được đẹp lắm.

"Đoàng." – Sử bóp cò. Cách 200m, đầu một con chó nổ tung. Con còn lại tăng tốc lao nhanh đến.

" Đoàng " – Con chó thứ hai vỡ đầu cách Sử 50m, quán tính làm nó tiếp tục nhào lên thêm một đoạn mới dừng lại nằm im.

Mấy đứa con gái ngồi bệt xuống cỏ thở hào hễn. Con Út Điệu bị thương, máu ướt lưng, mặt trắng bệt. Sử tới đở nó lên lưng:

" Đi, đi lại đằng lều đằng kia cho an toàn." - Sử nói với mấy đứa con gái – " Út, mày lấy mấy con chó về dùm tao."

Con tám với thằng Út cùng nhau đi kéo xác hai con chó. Cả đám đi về lều.

Thấy bốn đứa con gái, chỉ có con Đẹp còn đeo ba lô, Sử hỏi:

" Ủa, còn ba cái ba lô của mấy em đâu."

" Mất hết rồi." – Con Xinh trả lời.

"Mấy em nghỉ chút đi. Anh chữa thương cho Bé Ngọc (Út Điệu), rồi nói chuyện." – Sử nói rồi vác con Út vào lều.

Út Điệu bị chó táp, mất một miếng thịt to, vết thương ra máu nhiều, nhưng cũng không phải nguy cấp lắm. Giờ Sử chẳng có đủ tiền, hắn phải nhờ Bé Ba mua băng cứu thương loại lớn, rồi thuốc hồi phục … cả hơn trăm đồng. Cho nó uống thuốc xong, Sử định băng bó cho con Út. Nhưng cả con Bé Ba với con Út nhìn hắn lom lom, hắn mới nhường lại việc này cho Bé Ba lo, còn mình thì ra ngoài trong nuối tiếc.

" Ài, trong phim không phải vậy đâu." – Sử lầm bầm.

Hắn vác xác một con chó vào lều bán, còn xác một con để lại cho tụi nó tự chia. Cộng thêm trên đường giết lẻ tẻ quái thú, giờ hắn gom trên trăm đồng, mua hết năng lượng cho ba lô. Giờ Sử mới nghỉ đến, cuộc chiến đêm nay sẽ gay cấn, năng lượng cho Ba lô cần chuẩn bị nhiều hơn.

Ba căn lều sắp thành hình tam giác, trong khoảng trống ở giữa, ba đứa con gái với thằng Út ngồi nói chuyện. Lúc Sử đi ra, con tám đang khóc lóc. Sử nói:

" Bé Ngọc không sao, nghỉ vài tiếng là hoạt động được bình thường, vài ngày là khỏi hẳn thôi."

" Mà mấy đứa em gặp chuyện gì? Sao chạy ra tới đây nguy hiểm như vậy!?" – Sử hỏi.

Đoạn đường từ chợ cho tới chỗ này trước đó khoảng 1 km, giờ phải 10 km chứ không ít.

" Em về kiếm anh Út. Tụi em đi từ sáng tới giờ mới tới đó. Đâu biết nguy hiểm dữ vậy đâu. Lỡ đường rồi, không gặp mấy anh chắc chết quá." – Con Tám trả lời.

"Ở trên đó đợi đi, anh đi lên đó kiếm em. Xa vậy xuống đây làm chi, lở không gặp anh rồi sao? " – Thằng Út gắt.

" Anh tưởng tui muốn hả? Ở trên chợ loạn cào cào hết rồi." – Con Tám khóc kể lể.

Theo nó nói Sử biết: Đêm qua sau khi mọi người tỉnh lại, ở chợ thú biến dị quá nhiều. Một phần là thú ở chợ, một phần là ở các trại chăn nuôi xung quanh tập trung về. Gà, heo, bò, dê,… quái thú nó nghe hơi người nhiều, rồi tiếng súng, tiếng nổ, nên tìm tới. Đặc biệt là chuột nhiều vô số. Khu chợ và dân cư xung quanh có mấy ngàn người. Trừ người già trẻ em cũng còn hơn ngàn. Biến cố chưa được 3 giờ đồng hồ chết phải hết 1/3. Tới trời sáng, tiếng súng vẫn chưa dứt.

Bốn đứa con gái nhà gần nhau túm tụm lại chiến, sáng ra chỉ còn sót có một cái lều. Chủ yếu ban đầu bất ngờ mọi người không nghỉ chuyện ở chung phòng. Tới 7 giờ thì bọn thú chết nhiều lắm rồi, bọn còn lại mới từ từ rút lui, bỏ lại xác chết đầy đất, chất cao hơn cả thước. Xác dê, bò nằm trên đất cũng cao hơn đầu người. Dĩ nhiên trong đó cũng có xác người. Xa xa có từng cụm lều nhưng không nhiều, Xung quanh tụi con Tám còn lại bốn năm cái lều chiến.

Tụi nó cũng lên tới Binh nhất hết, nhưng tiền thì không còn. Lúc chiến đấu, lâu lâu liều mạng gom xác thú, mua đạn hết. Giờ tui nó bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm. Ở xung quanh, các lều khác cũng ra gom xác. Nhìn lại có đâu 9 -10 tên đàn ông, chỉ có tụi nó là con gái.

Ban đầu cũng không có gì, mạnh ai nấy khuân. Một lúc sau, Băng ông Hải -Trật tự chợ có ba người gây lộn với băng Thằng Chuột bốc vác, tụi nó có bốn người. Nghe ra, bọn họ giành xác mấy con dê. Cả đám vác súng ghìm nhau, cha Hải nổ súng bắn trước. Hai bên bắn qua lại, mấy lượt có mấy người bị thương. Một đám chạy vào lều chĩa súng ra bắn lộn. Nếu bên nào tiêu hao trước là chết.

Nhưng không biết bên nào kiện cáo lên hệ thống. Tụi con Tám nghe đâu hai bên bị cảnh cáo, rồi bị trừ huân công, trừ tiền, lúc này mới dừng bắn nhau. Thì ra nếu có bằng chứng bị ác ý tấn công thì có thể kiện báo hệ thống. Các ba lô đều có thể tự động ghi hình 100m xung quanh. Vậy thì tốt quá.

Nhưng tụi con Tám lúc này để ý, mới tra thêm thông tin ở trên cái bàn trong lều. Hệ thồng nó nói, trong trại huấn luyện, hệ thống có phủ sóng hết mọi nơi, nhưng nếu sau này ra chiến trường, nơi khác không có hệ thống khắp nơi đâu mà bảo vệ mọi người, mà ngăn chặn kịp thời chuyện giết người, hại người. Nên khi Tân Binh nào lên tới Chuẩn Uý, tức là tốt nghiệp, thì mọi người tự lo, bị giết ráng chịu.

Mà đừng có mừng sớm: mình tốt nghiệp thành sĩ quan. Ai tốt nghiệp xong, thành chính thức quân nhân, trở về hàm Binh Nhì. công huân giết quái nhận sau đó bằng 1/10 bây giờ. Trong trại này chỉ là làm nháp thôi.

Còn chuyện giết người cũng có trừng phạt:

- Khi giết người khác sẽ bị trừ công huân gấp 10 công huân của kẻ bị giết, ngươi hết công huân thì trừ tiền: bằng số công huân thiếu nhân 10. Chịu hạ cấp bậc, đủ tiền, thì cứ giết người.

- Khi âm tiền thì sẽ bị hệ thống truy sát.

- Vậy khi tự vệ thì sao, vậy thì ngươi phải trưng ra bằng chứng tự vệ sẽ không bị trừ điểm.

Còn ở những nơi hệ thống không phủ sóng thì cứ giết người. Nhưng kẻ bị ngươi đánh giết có biện pháp nếu trốn thoát, hoặc chuyển bằng chứng về các căn cứ của Liên minh hoặc có ai khác lấy được bằng chứng về hệ thống. Khi ngươi về xã hội Liên minh, ngươi sẽ bị trừng phạt.

Ngươi sợ thì cứ lang thang nơi hoang dã đi. Mà mọi người đều có thông tin truy nã ngươi để nhận thưởng nữa chứ.

Quay lại ở chợ.

Sau đó, tụi đàn ông lại tranh nhau lượm xác, rồi lại đánh đấm nhau, nhưng không có bị trừng phạt, vì loạn chiến với quái thú trước đó có ai biết chiến lợi phẩm nào là của ai đâu. Đánh đấm què quặt, chưa thương tích tới 30% hệ thống cũng mặc kệ. Với thương tật này, chỉ cần tốn tiền, cửa hàng đều trị khỏi nhanh thôi.

Bọn thằng chuột, khi này đế ý tới mấy con nhỏ con gái. Tụi nó tiếp cận dụ dỗ, muốn sàm sỡ. Bốn đứa chống cự trốn vào lều. Bọn thằng chuột ở ngoài đe dọa, mà bọn đàn ông khác cũng tránh xa không ngăn cản gì.

Tụi con gái sợ, chờ hoài trong lều cũng không được, ra ngoài thì bị bọn thằng Chuột, tụi nó bắt. Nếu bị ‘giở trò’, giày vò thì ‘thương tích’ cũng không cao, nên sẽ bị hệ thống mặc kệ. Bí quá, tụi con Tám chỉa súng ra dọa, nói: dù bị hệ thống giết cũng giết tụi nó trước. Tụi thằng Chuột mới tránh ra.

Bốn đứa cuốn gói, trốn ra xa xa lượm xác, tụi khốn nạn vẫn bám theo, giành không cho lấy. Vừa đe dọa vừa dụ dỗ nói tụi nó sẽ bảo kê cho … Bốn con nhỏ trốn riết, ra khỏi phạm vi chiến trường, tui kia mới dừng lại. Vì tụi nó còn tranh thủ ở lại nhặt xác, chứ không bốn đứa cũng không thoát.

Bốn đứa trốn từ 9 giờ sáng tới giờ. Tới gần nhà Út Lé gặp hai con chó đuổi theo như hồi nãy.

Út Lé nghe tới giờ giận quá chưởi:

" Đừng để tao gặp, tao gặp đập què tụi bây, bỏ cho chó ăn."

Sử cũng nóng rồi, nhưng hỏi:

" Không biết đập nó bỏ xuống sông cho cá ăn có bị tội không ta?"

Con Đẹp nói:

" Có đó, nó bị ăn là anh chết. Khi nào nó cố ý tự vận, thoát được mà không chịu thoát thì anh không sao."

" Hừ, hừ… vô lý." – Sử bực bội, càu nhàu.