CHƯƠNG 14: ZOMBIE

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 14: ZOMBIE

Sử giờ đã lên tới Hạ sĩ, lúc đó hệ thống thông báo: hắn đã hoàn thành giai đoạn một của khoá huấn luyện, từ đây công huân nhận được sẽ giảm phân nửa.

Vậy lên tới trung sĩ cần 50k công huân, hắn phải giết 2-3 ngàn con chó cấp 1! hoặc giết trên 1 ngàn con cấp 2. Giờ hắn cũng cấp 2 nhưng vật lộn với con chó cấp 1 thì chết chắc.

Mọi người đừng sợ giết thú kiểu này, nó tuyệt chủng. Với môi trường mới, thú sẽ càng mạnh, sinh sôi càng đông. Người yếu chỉ có bị nó ăn cho tuyệt chủng luôn thì có.

………………..

Nhìn về cánh cổng không gian Sử quyết định hành động thêm một bước. Hắn không muốn lộ các thiết bị của Mỹ Nữ đưa cho, nhưng giờ không dùng không được, không dùng hắn không có ưu thế nào khác cho cuộc chiến sắp tới.

"Thôi kệ, rồi sau tìm cách nào đó giải thích cho qua đi." – Sử nghĩ.

Bắt tay vào, hắn điều chỉnh máy dịch chuyển, lấy gọn khối đất trước Cổng không gian, tạo thành một hào rộng 30m, sâu 5m bao bọc trước cổng (không thể sâu thêm vì tới nước ngầm). Mà cái hào cũng không gần sát cổng, phải cách xa cổng 10m, vì khoảng đất gần cổng được bảo vệ bởi vòng năng lượng. Khoảng giữa con đường dẫn tới lều, hắn lại làm hai hào rộng như thế. Và cuối cùng là một vòng hào bao bọc vòng tròn quanh vị trí cũ dựng lều, tạo thành một khoảng đất trống đường kính 40 m phía trong. Đất đào hào dời vào vòng tròn đắp cao gần 10m, nén chặt.

Tại sao Sử không đào cả một cái ao to dài 200m. Trước tiên là không đủ tiền mua nhiên liệu bỏ vào, thứ hai là khi chiến đấu, phần ao trước cổng bị lấp đầy, phía trước là biển lửa thì quái vật cũng chạy ra hai bên chứ không tiến về trước nữa.

Sau khi dựng lại lều trên đỉnh gò đất, dùng tiền còn lại, Sử mua từng thùng than đá, xen lẩn nhựa đường, dầu lửa 20lít trong cửa hàng, cho bọn Út Lé mang ra đổ vào trong hào, lấp lên chỉ còn 3m sâu.

Thấy còn chưa đủ Sử gom thêm tiền của các chiến sĩ mua 5 viên đạn xuyên giáp và 5 viên đạn nổ mạnh. Phải nói thêm, loại đạn xuyên giáp này, trong vòng 1000m, có thể xuyên thép tấm dày 3cm. Mà đạn nổ mạnh sức công phá gấp 3 lần lựu đạn và nên nhớ là nó nổ trên thân kẻ địch.

Chuẩn bị xong cũng đã 11 giờ 30’. Cả tiểu đội ngồi ăn cua chờ địch, mà kẻ địch ra sao, là thứ quỷ quái gì họ cũng không biết!

Chợt có tiếng sục sịt mũi, rồi tiếng híc híc, hu hu, bắt đầu từ con Út Điệu lây tới mấy đứa con gái, tụi nó khóc ngon lành. Con Út Điệu tru tréo:

" Sao mà khổ quá nè trời!? hu, hu, đang yên đang lành bưng ly cà phê, rồi nó bắt đi lính. Qua giờ mệt thấy bà nội, mà còn chưa được ngủ. Ác gì mà ác dữ vậy nè, trời ơi, hu, hu …"

Con Đẹp nức nở, than thở:

" Hu, hu… chiến sĩ cái gì!? Đang coi phim Hàn Quốc ngon lành, sao không biến tui qua Hàn Quốc chỗ mấy anh đẹp trai, sáu múi. Ở đây với… với… Sao sống đây trời, hú, hú …"

Tụi nó khóc càng ngày càng lớn, Sử cũng không khuyên, mà biết khuyên gì giờ: "Mình cũng khổ thấy tía, sướng vui gì mà khuyên." – hắn cũng híc híc. Nhưng tụi nó khóc dại quá. Con Tám còn ôm thắng Út nói: "qua đêm nay mà còn sống nó cho thằng Út động phòng luôn, giữ với người yêu rồi không biết cúng cho quái thú lúc nào, đáng sao?" Ọe.

" Năm phút nữa tới giờ. Ráng xong đợt này tụi mình ngủ. Kiếm được tiền, mai tui mình đi siêu thị mua quần áo, có nhiều đồ hiệu đẹp lắm, ừ, còn có kem phấn trang điểm nữa, nhiều lắm." – Sử dỗ ngọt tụi con gái, chứ thật ra hắn cũng không chắc quái vật ra từ cánh cổng có dừng lại không, bao lâu dừng lại. Tất cả là từ kinh nghiệm chơi game thôi - " Cùng lắm là lấy vụ " Ổi quý" ra với con Mỹ Nữ, ứng món đồ chạy trốn."

" Ầm, Ầm…" – âm thanh rung động cực lớn từ cách Cổng không gian cắt đứt tiếng khóc trong phòng.

" Về vị trí chiến đấu." – Sử hô, bọn con gái lập tức ngừng khóc, nhanh chóng về chỗ.

Kẻ địch xuất hiện rồi, chúng là xác sống, là Zombie. Chúng nhào ra khỏi cổng không gian, khựng lại ra vẻ khó chịu dưới ánh đèn cường quang, nhưng những con mắt trắng dã có đồng tử nhỏ như đầu đũa của chúng, không khép lại được. Chúng ngóc đầu đánh hơi xung quanh, nhe răng gào hung ác.

Bọn trước bị bọn sau xô đẩy, buột tiến lên. Một dòng lũ của những thân thể trắng bệt, rách rưới, bê bết máu đen, còn khoát từng mảng quần áo rách nát cũng dính toàn là máu, nhanh chóng lấp đầy 10m trước cánh cổng. Chúng chưa tìm được mục tiêu, chưa tìm được con mồi. Nhưng lúc này chúng vẫn bị buột tiến về trước và bắt đầu lần lượt rơi vào trong hố.

" Nổ súng." – Sử hô, các chiến sĩ run rẩy nổ súng. Họ bắn loạn vào thân thể zombie. Sử nhắm vào những can dầu hỏa. Lửa bùng lên, nhanh chóng lan tràn khắp hào đầy nhiên liệu cháy.

" Ngừng bắn." – Sử lại ra lệnh. Tiếng súng im.

Trong hào đất lửa càng ngày càng mạnh, nhiệt độ tăng cao. Zombie rơi vào hố càng càng nhiều, chạy loạn gào thét trong hố. Rồi chúng chen chút đến khi không còn chỗ mà chạy, vùng vẫy, lăn lộn, bốc cháy. Lửa đỏ, khói đen ngùn ngụt.

" Ha, ha… chết cha tụi mày." – Út Lé gào lên.

"Vậy mà làm lo gần chết. Ăn hột dưa hông mấy người?" – Con Xinh ngồi rung đùi cắn hột dưa.

10 phút, hố lửa đã đầy xác, thế lửa không còn lớn, nhưng nó cháy ngầm làm nhiệt độ xung quanh cực cao. Zombie bỏ xác ở hố số 1 cũng lên tới trên 7 ngàn.

Zombie vẫn không ngừng trào ra từ cổng không gian, chúng tiếp tục đạp lên xác chết nhào về trước, một số trào ra hai bên xông vào ruộng lúa.

" Bắn zombie chạy lạc, nhớ nhắm vào đầu nó. Đứng bắn vào hào chứa dầu." - Sử gọi đồng đội. Tiếng súng vang lên, bọn zombie nghe được hướng về lều, nhào qua. Phần lớn lê thân thể cháy, rồi bị gục trên đường. Một phần tới được hố thứ 2, ngã nhào vào trong. Một chốc hố thứ 2 cũng bắt lửa.

Các chiến sĩ cũng chỉ bắn cầm chừng để hướng dẫn Zombie đi đúng hướng mà thôi.

Thực sự, hố 2 và 3 cũng không hiệu quả lắm, chỉ có bọn Zombie bị nóng cháy ở hố trước mới lạng quạng sa chân vào hố sau. Phần lớn chúng chạy hai bên nhào về phía lều rồi sa vào hào cuối.

Lại qua 30 phút, hào cuối, số lượng zombie đã lên tới 10 ngàn, chúng bắt đầu chen chút. Chúng gầm rú rung trời. Lúc này các đội viên xanh mặt rồi. Bọn họ thấy trong bọn Zombie có xen vào một số con đặc biệt. Một số có hình thể to hơn bình thường, rắn chắc, cao 2 m, có con cao 2m5, chúng tiến tới xô dạt bọn ốm yếu tiến lên. Một số con hình thể không to lại linh hoạt hơn, chúng di chuyển rất nhanh, móng vuốt dài sắc bén nhìn đáng sợ. Bọn cao cấp này số lượng đã lên tới 200, đó là mục tiêu ngắm bắn chủ yếu của tiểu đội.

Tổng cộng 50 phút trôi qua, hào bảo vệ cuối cùng được nhóm lửa. Gần 20 ngàn Zombie gào thét trong hố lửa. Bọn to con, trên đường leo lên đồi, bị bắn bật xuống. Chỉ có bọn zombie cấp 3 dạng nhanh nhẹn là thành công tới được lều chiến, 20-30 con nhào lộn né đạn, tấn công lều. Bọn Sử khổ với chúng nó, rất khó bắn trúng. Cuối cùng phải mở rộng lỗ châu mai to bằng đầu người dụ chúng ló vào thì bắn, mới đánh rơi chúng xuống biển lửa.

Zombie vẫn trào ra từ cổng không gian không ngừng nghỉ, chúng chen lấn bao vây hào lửa cuối, mà không dại nhào vào lửa nữa. Dù cả tiểu đội vẫn không ngừng bắn, không ngừng tiêu diệt, nhưng tại vòng vây số lượng zombie vẫn tiếp tục tăng lên.

Tình hình này, họ cạn đạn, lửa tắt thì chỉ ngồi chờ biển Zombie đè chết thôi. Giờ đâu có chiến lợi phẩm gì tiếp tế cho họ.

" Mọi người yên tâm đi, còn 5 phút nữa thôi. Nhìn đồng hồ trên cổng kìa." – Sử nói, lúc này trên cánh cổng không gian nhấp nháy 5 phút đếm ngược.

Rầm, Rầm.

Cả bọn giật mình nhìn, từ màn sáng bất ngờ xuất hiện một con quái hình người to đùng. Nó cao 5 m, thân thịt đỏ lòm, cuồn cuộn, vác trên vai ống sắt to, dài. Bước chân nó làm mặt đất rung rung.

"Chết, chết…" – Cả đám con gái hét ầm lên. Sử đổi khẩu súng ngắm T5000, lầm bầm:

" Nhờ vào mày nhe." – Hắn nhanh chóng lắp đạn nổ, ngắm vào đầu tên khổng lồ bắn.

"Bùm." – Tên to con đổ vật, nửa cái đầu be bét máu. Trông thê thảm vậy, mà nó vẫn bò trở lên, chụp ống thép, chạy rầm rầm về phía lều.

Chỉ cần nó đập một nhát, cả bọn sẽ làm bạn với đám zombie đang chết cháy dưới kia. Cả đám con gái giương súng AK nhả đạn lên thân nó. Dù đạn súng trường bắn vào quái vật chỉ tung đốm máu nhỏ như mụt mụn trên mặt, nhưng cũng cản tốc độ tiến lên của nó. Sử lắp đạn, lại bồi tiếp một phát, nổ cả đầu tên khổng lồ.

Nhận được 1200công huân, Sử mới biết nó là con Zombie Lực Sĩ tinh anh cấp 5.

Tiểu đội, chưa kịp thở ra:

"Bùm." – Một tiếng nổ, Cả lều Sử lung lay, năng lượng bảo vệ chớp tắt.

" Á, á." – thằng Út Lé với ba đứa con gái la hét, hoảng loạn bên ngoài. Lều của nó đã mất. Tụi nó đang đứng trên gò đất.

" Vào nhanh." – Sử mở cửa gọi. Hắn nhìn ra xa, nằm trên đống thây Zombie, là một con quái to như cái xe tăng, hình dạng giống con cá sấu. Miệng nó còn mở lớn bốc khói.

Con quái kêu ‘gừ, gừ’, trong miệng đang hình thành đốm cầu lửa nho nhỏ, dần to lên.

" Được lắm." – Sử gấp gáp tiếp tục dùng đạn nổ bắn một phát vào miệng nó.

Không có bất ngờ, đầu nó nổ tung khi chưa kịp khạc ra cầu lửa.

Một giờ kết thúc. Cổng không gian đã ngừng thả ra zombie. Nhưng trận chiến vẫn còn tiếp diễn.

Zombie cấp 1, cấp 2 còn có 4-5 ngàn con vây quanh hào lửa. Tình hình không còn nguy hiểm. Sử hô:

" Cố lên. Mọi người tiết kiệm đạn, cố bắn chính xác vào đầu. Bọn còn lại không gây sợ được."

Vậy mà cũng mất thêm một giờ mới không còn tiếng zombie gào rú.

…………………………..

Không có ăn mừng thắng lợi, mọi người lăn ra khắp phòng, ngủ rồi. Dù thể chất tăng nhiều, bọn họ cũng đã mệt mỏi quá sức và nhất là tinh thần suy kiệt vì căng thẳng, lo sợ.

Riêng Sử ôm Bé Ba, hắn không ngủ được. Hắn đang rung rung cười thầm, mừng không ngủ được.