CHƯƠNG 13: NGƯỜI NÔNG DÂN CẦM SÚNG

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 13: NGƯỜI NÔNG DÂN CẦM SÚNG

Nơi nào mà thiếu kẻ gian ác. Luật nào chẳng có lỗ hổng.

Hơn 5 giờ, nắng cũng sắp tắt. Sử nói sơ cho bọn con gái tình hình và dự định tối nay. Xong rồi, Sử nghiêm trang nhìn mọi người bảo:

" Bây giờ tôi có đề nghị với mọi người. Hoàn cảnh khó khăn hiện tại thì tôi không cần nói, mọi người đều biết. Tôi muốn thành lập một tiểu đội, mời mọi người tham gia. Tôi sẽ tạm thời làm đội trưởng. Sau này mọi người thấy tôi làm không được thì đề cử người khác, bỏ phiếu, hoặc mọi người có thể rời đội, nhưng giờ nếu muốn đi cùng thì phải vào đội. Chúng ta giúp nhau chiến đấu. Chiến lợi phẩm toàn bộ thống nhất bán và chia tiền theo tỷ lệ quân công cao thấp trong đội. Một khi đồng ý gia nhập, từ đây về sau, bất cứ ai bán một món đồ gì, tiền nhận được đều sẽ chuyển vào tài khoản chung toàn đội, rồi chia lại cho mọi người theo quân công cao thấp. Cho dù đó là do ai nhặt được bảo bối gì bán cũng bị chia. Tạm thời quy định như vậy, sau này có thể thay đổi tùy hoàn cảnh. Chủ yếu là mọi người đoàn kết giúp nhau. mọi người có ý kiến gì?"

Cả bọn lắc đầu, lúc này Bé Ba với Út Điệu cũng đi ra rồi, thấy vậy Sử tiếp:

" Vậy bây giờ tôi đăng ký với hệ thống. Tên đội là…" – Sử ấp úng.

" Nữ hiệp đi." – Tám mập hô.

"Mỹ Nhân." – Út Điệu la.

" Út Thắng." – Út Lé chen vô, nó tên Thắng.

" Tiểu đội Ô Môn." – Bé Xinh giành.

" Ô Môn, Việt Nam, Địa Cầu … đều có người đăng ký hết rồi." – Sử tra trên đồng hồ trí năng rồi trả lời – " Ài, mất thời gian quá, gọi Người Nông Dân Cầm Súng đi."

" Phản đối." – Sáu đứa còn lại đồng thanh.

" Không có thời gian, mai mốt nghĩ ra tên khác đổi lại. Nãy giờ trùng hết tên, đăng ký chưa được nè. xong."

" Bây giờ mọi người xác nhận gia nhập." – Sử đăng ký luôn tên, không cho bọn nó kịp phản đối nữa – " Xong. Bây giờ chúng ta có bốn cái lều, bình thường muốn làm sao thì làm, nhưng khi chiến đấu chúng ta chỉ dùng lều của tôi với Út Lé, ý lộn, Út Thắng. Tôi với Bé Ba, Út Ngọc chung một căn. Còn lại bốn người vào một căn. Bây giờ dọn dẹp lên đường."

Cả bọn đi trên bờ ruộng, hai bên đều là lúa non mới sạ giờ thành rậm rạp. Cây lúa to khỏe, cao gần thước. Hiện tại là giữa tháng 8, nên nông dân ở đây bắt đầu làm vụ Thu Đông. Đi đoạn đường hơn ba cây số, Tiểu đội chiến đấu thu hoạch được 30 con cua to như cái chậu giặt đồ, 2 con lươn khủng 15- 20 kg. Út Lé, Bé Đẹp bị thương nhẹ. Hai đứa nó đều bị cua chém, quẹt rách đùi, may là không bị kẹp, chứ không đứt chân tay cũng có thể. Đồ phòng hộ cũng rách dưới những cái càng sắc bén của bọn cua.

"Chừa lại 10 con cua với 2 con lươn, còn lại bán hết. Bé Tám, chút em làm bữa cơm cho mọi người nhe."

Sử cho tiểu đội dừng lại cách cái Cổng không gian 200m, dựng hai lều trên bờ ruộng, đối diện cổng. Cổng rộng, cao khoảng 30m. Nó như làm bằng nguyên khối đá đen, hoa văn ngoằn ngòeo khắp đầy thân, năng lượng chảy dọc theo hoa văn óng ánh. Bên trên Cổng là vòm cung tròn có hiện giờ đếm ngược. Sử nhìn chăm chú theo các hoa văn một lúc thấy đầu choáng, mắt hoa. Hắn vội nhắm mắt không dám nhìn tiếp. Trong lòng Cổng là màn năng lượng ngăn cách hai phía, năng lượng chuyển động xoay tròn tạo thành vòng xoáy hướng từ tâm ra ngoài như sắp phun ra thứ gì nằm phía trong nó.

"Không biết trên thế giới hiện giờ có bao nhiêu Cổng không gian như vầy nữa?"- Sử nghĩ bụng.

" Chúng ta bây giờ tranh thủ dọn dẹp quái vật xung quanh đây, rồi nghỉ ngơi. Tất cả tiền kiếm được không chia, để mua năng lượng và đạn. Tối nay chúng ta tập trung vào bọn quái sẽ đi ra từ cái cổng đằng kia." – Sử nói với mọi người.

Gọi là dọn dẹp, càn quét, chứ thật ra tiểu đội Nông dân đều chui vào hai cái lều, đưa súng ra ngoài bắn. Quái thú xung quanh nghe tiếng súng, chúng mò đến.

" Tiết kiệm đạn." - Sử nói với hai đứa trong lều, bên lều Út Lé bên kia cũng nghe thấy. Khi hai căn lều trong khoảng cách nhất định, chủ lều đồng ý kết nối liên lạc thì có thể nói chuyện với nhau. Thậm chí khi dựa sát vào, hai lều có thể mở cửa sổ thông qua, cái này Sử mới biết.

Dĩ nhiên, hiện tại hắn đã tắt Tụ linh trận, ngụy trang Vườn sinh vật như cái tủ tường bình thường, và kết nối với lều của Út Lé.

Bọn quái cũng đông, chủ yếu là cua, lươn, ếch, rắn, chim. Cua rất khó chơi, mai cua cứng như đá dầy 1-2cm. Bị trúng đạn, chúng chỉ văng ra, vỏ nó bung tróc, phải trúng nhiều phát mới dập, thủng. Nếu bị bắn trúng bụng hoặc miệng thì chúng nó chết nhanh hơn. Còn rắn, Sử phải dùng Súng bắn tỉa, vì đạn súng trường bắn lên thân chúng bị trượt, không phá được lớp vảy.

Ngoài ra Sử còn tốn cả hai viên đạn xuyên giáp quý giá, diệt hai con rùa to như cái máy giặt.

7 giờ đêm, làn sóng quái thú mới bị tiêu diệt hết. Cả tiểu đội bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Đặc sản Miền Tây, Sử đều gom mỗi thứ một ít để dành ăn, còn lại bán cả. Tài khoản tiểu đội có 18k. Hắn mua 2 viên năng lượng cấp 5 cho hai lều. Hắn phân cho mỗi người 1k, kêu năm đứa kia tranh thủ học bắn súng sơ cấp, tiền còn lại 100 trái lựu đạn, cùng 40 thùng đạn phân cho hai lều.

Dùng ít tiền mua đèn pha, Sử gắn nó trên đỉnh lều, điều chỉnh nó tập trung chiếu về Cổng không gian. Quãng đường từ lều đến Cổng sáng rực ánh đèn. Lều cũng tỏa ra ánh sáng nhạt đủ thấy 20m xung quanh. Út Lé cũng bắt chước làm theo.

Xong việc cũng đã 9 giờ đêm, mọi người đều mệt và đói. Toàn tiểu đội, bảy người chen chút trong căn lều của Sử ăn Lươn um rau ngổ và cua luộc chấm muối tiêu chanh. Tay nghề nấu nướng của Tám Mập quả là có đẳng cấp quán cơm chợ xã. Đừng nghĩ ở chợ xã vùng quê là người ta nấu không bằng nhà hàng thành phố nhé. Mấy bà buôn bán ở chợ quê rất biết ăn, kén chọn. Ai mở tiệm mà nấu nướng thường thường thì đừng mong bán được ở chợ này.

Thú cấp1 thịt ngon và bổ, nhưng gia vị thì vẫn là loại thường bán trong cửa hàng. Sử mới nói:

"Từ nay chúng ta để ý thu thập thêm rau, các loại gia vị bên ngoài, để làm cơm ngon bổ hơn. Anh quyết định Bé Tám sẽ làm Chị Nuôi cho tiểu đội. Ngoài chia tiền theo quân công, sẽ trích 5% công quỷ để đền bù cho Bé Tám, mọi người thấy sao?"

"Tao phụ bếp có lương không?" – Út Lé hỏi.

"Không, mày xin Bé Tám, cho mày nhiêu thì cho." – Sử trả lời nó.

"Bây giờ ăn xong mọi người thay nhau học kỹ năng súng ống và nghỉ ngơi. 11h30’, phải tập hợp chuẩn bị chiến đấu."

Sử kêu Bé Tám chừa cho hắn hai cái càng cua lớn, một khoanh to Lươn um. Hai món đựng vào hai cái dĩa sành to trang trí đẹp mắt. Chờ mọi người tản đi, chỉ còn hắn với Bé Ba, hắn kết nối với Mỹ Nữ.

Mỹ Nữ không trả lời, Sử nhắn tin cho cô nàng:

"Tôi có món đặc sản quê hương gởi biếu Mỹ Nữ."

" Ok, gửi đi." – Mỹ Nữ hồi âm.

Sử bỏ hai món ăn vào kho, nó biến mất. Hắn ngồi chờ.

Một lúc lâu, khi tâm tình hắn từ mong đợi đã chuyển thành thất vọng, thì Mỹ Nữ cũng xuất hiện. Miệng chép chép, gật gù, Cô nàng ngồi xuống bàn, nói:

" Món ăn của Sử khá lắm, thịt thơm ngọt, nấu nướng rất ngon miệng. Chị rất vừa ý."

Sử cười tươi, Mỹ Nữ tiếp:

"Nhưng mà thịt thú cấp quá thấp. Chị chỉ ăn cho vui chứ không có giá trị gì."

Sử thất vọng tiếp, Mỹ Nữ chầm chậm nói:

" Đối với chị thì thịt từ cấp 10 trở lên mới có giá trị dinh dưỡng. Chứ ăn đồ cấp thấp xong, chị phải nuốt viên dinh dưỡng nữa. Nhưng Chị chấm là chấm hương vị với cách nấu nướng. Mấy con thịt như vừa nãy tiềm năng phát triển đa phần cấp 5 tới cấp 10, nên hương vị về sau sẽ càng ngon, có một ít đột phá cao hơn càng tốt. Chị nhắc là thịt như vừa nãy nhe, chứ như con chuột xạ nó tới cấp 50 thịt nó cũng ăn không ra gì.

Bây giờ như vầy, ngày ba bữa, em cứ làm cơm cho chị. cấp thấp chị trả cho 1 bữa 1k, cấp 5 trở lên cho 5k, cấp 10 cho 10k, còn sau đó tính sau. Nhưng phải nhớ là ngon lạ nhe, chất lượng kém chị cắt hợp đồng à. Sao chịu hông?"

Sử buồn buồn gật đầu, thấy vậy Mỹ Nữ nói:

" Nè, thái độ gì? một bữa cơm trả như vậy mà còn chưa vừa lòng hả?"

" Đâu có, đâu có." – Sử vội chối.

" Nói cho cưng biết nghe, chị ăn được, chị mua cho bạn bè ăn, có khi đãi tiệc 1000 phần ăn. Cưng làm nổi không?"

"Hả!?" – Sử giật mình, vội vàng – " Phải, phải … đúng, đúng."

" Được rồi, 7 giờ sáng, 12giờ trưa, 5 giờ chiều, theo giờ của cưng, phải có cơm nước đầy đủ cho chị. Tiền bạc cứ ghi vào trí năng, chị nhận hàng là tự động có."

Nói rồi con nhỏ biến mất. Sử nhận được 1k.

………………..

Ở một tinh cầu âm u xa xôi trong vũ trụ. Nơi đó, màu đen chủ đạo, có một khoảng trống trong một rừng cây trụi lá khắp nơi là màu đen, một chiếc phi thuyền rất lớn, ngang dọc vài chục cây số, nằm trơ vơ cô độc. Mỹ Nữ tóc đuôi gà ngồi trong phòng chỉ huy trung tâm, nàng bưng trên tay cái dĩa sứ mà liếm láp, lầu bầu:

" Ngon, ngon…híc, ngon!!"

"Mắc kẹt ở cái xứ quỷ quái này 10 năm rồi, một năm nay toàn phải ăn thuốc dinh dưỡng, ài."