CHƯƠNG 19: ĐÊM TÂM SỰ

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 19: ĐÊM TÂM SỰ

Thật ra Sử rất muốn sớm bước qua bên kia cánh Cổng không gian để thoả trí tò mò. Bên đó là một thế giới khác, nơi đó có một nền văn minh của loài người, thật làm người ta chờ mong. Nhưng hắn vẫn dằn lại ý nghĩ này vì hắn sợ. Dòng thác lũ Zombie tối hôm đó còn rõ ràng trong đầu, nỗi sợ vẫn ám ảnh. Hiện tại, tiểu đội cần chuẩn bị thêm, cần mạnh hơn.

Buổi tối là thời gian để mọi người giải trí, nghỉ ngơi trong thế giới cũ. Mà hiện tại các đội viên tiểu đội này thì chăm chỉ học tập, luyện công. Sử tốn 20k học kỹ năng võ thuật trung cấp và đao pháp cao cấp. Những kỹ năng này là cơ bản, chỉ vận dụng sức mạnh thân thể, cơ bắp. Nhưng chúng cũng rất quan trọng, người học được huấn luyện cho phản ứng nhanh nhạy, chiêu thức linh hoạt khi chiến đấu.

Về sau, các kỹ năng cao cấp có vận dụng các dạng năng lượng trong cơ thể tạo nên ra sự phá hoại, sát thương lớn. Nhưng khi hai người cùng học đại chiêu ngang nhau, ý thức chiến đấu căn bản vẫn là yếu tố quyết định thắng bại.

Trong Cửa Hàng mọi người còn có thể trả phí thuê giờ vào thế giới ảo luyện tập thêm, có thể chiến đấu với các dạng đối thủ trong các hoàn cảnh giả lập khác nhau. Thuê phòng luyện tập một ngày trong thế giới giả lập tương đương một giờ bên ngoài. Phòng Tân thủ: có thể chọn đối thủ từ cấp 5 trở xuống, một giờ tốn 1 k. Trong đó, Đau đớn khi trúng đòn, khi bị thương là rất thật. Chiến đấu thời gian dài làm tinh thần người ta mệt mỏi, chịu không nổi. Nên dù có tiền thì một buổi tối này Sử chỉ dám luyện thêm một giờ.

Ngoài ra khi nào cấp bậc lên hạ sĩ, mọi người còn có thể vào Đấu trường của thế giới ảo giao lưu chiến đấu với nhau, với những người ở các tinh cầu khác trong khu vực. Ngươi có thể đấu đơn, đấu đôi, hay thi đấu cả tiểu đội. Ngươi chiến đấu có thể nhận thưởng, có thể cá cược. Đây cũng là một con đường kiếm tiền của nhiều người.

"Muốn vào Đấu Trường quá. Mà giờ giết thú ở Trái Đất không còn quân công nữa rồi. Tranh thủ tiến vào chiến trường nhận quân công mới được." – Thóat ra hệ thống, Sử tự nhũ. Hắn ra lệnh cho Trí năng tăng nồng độ linh khí trong phòng lên gấp ba rồi ngồi xuống giường tu luyện. Bé Ba thì bắt đầu học tập. Hai đứa đã hứa cố gắng vươn lên, chuyện này nọ thì chờ ngày tốt.

Thời gian từ khi ‘Đại biến thế giới’ đã qua ba ngày, Sử còn dậm chân ở cấp 2 trung kỳ, hắn ước tính với tốc độ tu luyện, phải hai ngày nữa mới lên tới cấp 3. Một ngày ăn uống đầy đủ, cộng thêm luyện công chỉ tăng 400 exp. Cũng đành chịu, thức ăn còn chưa đủ dinh dưỡng, hắn hy vọng trong thời gian tới, Vườn sinh vật sẽ đẩy nhanh tiến hoá động vật, thực vật, sẽ cung cấp thức ăn chất lượng cao hơn. Lúc đó tiến độ tu luyện sẽ cải thiện.

Còn cây Ổi quý cũng nhanh cho trái chín, nó mới là bảo bối của hắn. Lần trước chỉ ăn được hai trái, mà do nó biến đổi thời gian còn ngắn nên trái cũng chưa thật bổ, ngày sau càng sẽ có Ổi chất lượng hơn. Cây Ổi cũng đang mọc thêm nhiều cành lá, đơm ra nhiều hoa mới, phát triển rất tốt.

……………..

Qua một đêm tu luyện, Buổi Ăn Sáng được chào mừng nhiệt liệt. Hai con cá chép trưng tương đựng trong thau bị chia ăn nhanh chóng. Bé tám nói:

"Tui vừa học thêm kỹ thuật xử lý nguyên liện nấu ăn, sau này có tiền mua thêm dụng cụ nấu nướng, mở một cái nhà bếp lớn nữa nhe mọi người."

"Phải ưu tiên nhà bếp rồi." – Sử đồng ý – "Tương lai chúng ta nằm ở đó đó, Bé Tám với chị em gái cũng nên nghiên cứu càng nhiều hơn chuyên môn nấu nướng."

"Nè Sử, làm lon Bia cao cấp nè." – Út Lé đưa một lon bia cho Sử nó ghi Supper Beer, làm từ lúa mạch thế hệ mới, nhanh thật, mới mấy ngày mà có Linh Bia rồi à, hắn uống thử một ngụm:

"Ái chà, Bia lạnh uống một cái mà nóng người, lâng lâng liền. Thấy thịt cá trong bao tử tiêu nhanh thấy rõ, Cái này tốt cho tiêu hoá à." – Sử gật gù – " Mấy em cũng làm một lon thử đi, Uống ít không say đâu."

Mấy đứa con gái cũng tò mò, mua bia uống thử, tụi nó "khà, khà" gật gù khen ngon. Út Lé định dớt thêm lon thứ ba thì con Tám trừng mắt lườm, nó cũng đành cất lại.

Ăn uống xong, một ngày công tác lại bắt đầu. Để săn thú thì không cần đi đâu xa, Ở tại bãi đầy xác Zombie này, thú các loại tụ tập không ít. Chỉ cần ra khỏi vòng bảo vệ của Cổng, tiểu đội tiến hành đánh bắt chúng, nguy hiểm thì chạy trở về.

Sử lại lên đường, lần này cả con Út Điệu cũng đòi theo, nó nói: Ở lại cũng rảnh, thú ở đây, bốn người dư sức làm thịt rồi. Sử nghĩ: thôi kệ, vài bữa nữa ở chung chắc tui nó cũng biết Vườn của mình thôi, nên cũng đồng ý.

Cả ngày công tác tìm cây, trồng vườn, bắt thú, ráng cho xong khu vườn, đến trời sụp tối cả ba đứa mới hay bị trể. Bây giờ đang ở cách Cổng về 7-8 km, trời lại đổ mưa lớn, Sử đành dựng lều nghỉ lại trong vườn nhà Bé Ba. Hắn gọi điện thoại về báo cho mấy đứa kia là ba người qua đêm bên ngoài.

Sử ngồi kiểm tra tiền hôm nay kiếm được cũng không mấy khả quan. Tổng cộng có 63k, trích quỹ được gần 13k.

"Điệu này, mà muốn đủ tiền nâng cấp ba lô thì cả đám phải cày gần một tháng." – Sử nghĩ – " Không xong rồi, phải nói tụi nó ngưng chia tiền mấy ngày mới được."

Sử liền thông báo tình hình cho toàn tiểu đội xong, phát mỗi đứa một ngàn tiền sinh hoạt. Cả ba đứa tắm rữa, thay đồ, ngồi ăn cơm. Ngoài trời tối đen, mưa gió mù mịt, lâu lâu chớp giật, tiếng sét đinh tai. Hai đứa con gái có vẻ sợ, ăn uống cũng qua loa, rồi lên giường nằm đắp chăn ôm nhau run. Sử cũng không có tâm trạng yên tâm gì để vào hệ thống học tập, hoặc luyện công. Hắn tắt đèn, ngồi bó gối dựa vào giường.

"Con người đúng là quá nhỏ bé yếu ớt trước thiên nhiên. Bảo táp giông gió là có thể giết chết mình, còn nói chi đi du hành trong vũ trụ. Mình cần sức mạnh." – Sử nghĩ miêm man.

"Anh ơi, lên đây đi, đừng ngồi dưới đó." – Bé Ba run run gọi hắn.

" Ờ, Ờ." – Sử mò lên giường, chui vào chăn. Con Út Điệu với con Bé Ba kéo tay ôm hắn. Thành ra hắn trở thành nằm giữa, hai đứa con gái hai bên ôm ghì. Chắc hai đứa nó đều cảm thấy ôm Sử an toàn hơn là ôm nhau. Hạnh phúc đến quá bất ngờ. Sử cứng người nằm im, tim đập như đánh trống. Trong bụng nghĩ lung tung:

"Đây là cơ hội tốt, ngàn năm có một … Không được, mình không thể làm Bé Ba buồn. Mà thôi kệ, nằm im thôi, có làm gì đâu!?"

Một lát khi đã quàng tay qua cho hai đứa gối đầu lên vai, còn Sử nhè nhẹ vuốt lưng như an ủi cả hai, Sử mới nói nhỏ:

"Út à, em ôm vầy anh ngại quá."

"Anh làm ơn cho em ôm đi, em sợ lắm!" – con Út nói như muốn khóc.

"Anh cho Ngọc ôm đi anh, em không buồn đâu. Nhưng mà anh nhớ cưới em nhe anh." – Con Bé Ba nói.

"Trời, con Vợ tui sao nó hiền ghê." – Sử nghĩ bụng. Hắn trấn an nó:

"Ừ, vài bữa cưới. Anh sống với em suốt đời."

Con Út hỏi:

" Hai người định làm đám cưới thiệt hả!?"

" Ừ." – Sử trả lời – " Còn em có bạn trai chưa?"

" Chưa anh, lúc trước nhiều người theo mà em muốn đi học đại học như anh vậy đó, nên không có quen ai hết."

Một tiếng sét nổ đùng như sát bên, làm cả ba giật mình im bặt, ôm nhau thật chặt. Một lúc nghe như con Út thút thít khóc:

"Anh Sử ơi … hay anh cưới em luôn đi anh, anh cưới con Xinh, con Đẹp luôn với. Em biết anh là người tốt mà.Thảo ơi, cho mấy đứa tui cưới với, chứ bây giờ tụi tui sợ lắm, không biết đi đâu!?"

"Em nghĩ gì vậy? Tụi mình quen biết từ nhỏ, mấy đứa em giờ là đồng đội anh. Con người anh không bỏ rơi bạn bè đâu, em đừng lo."

Con Út im lặng xụt xịt, một hồi rồi như lấy quyết tâm, nó nhè nhẹ tâm sự:

" Hôm qua, tụi em nghe anh với Thảo định cưới nhau, Tụi em nói chuyện một đêm luôn. Tụi em hôm trước không phải chỉ chạy về đây tìm anh Út đâu. Ba đứa em là về tìm anh đó. Tui em biết anh từ nhỏ, anh hiền, anh học giỏi. Lúc anh học lớp 11-12, anh có dạy kèm tụi em lớp 5 - lớp 6 đó, anh quên rồi hả!? Lúc đó tụi mình còn nói lớn lên anh cưới ba đưa tụi em làm vợ. Hồi đám ba anh, tụi em cũng có xuống mà chắc anh hông để ý. Em với con Đẹp thi Đại học lên Sài gòn, định đậu rồi kiếm anh. Cũng hông phải là do hứa hẹn hồi nhỏ mà kiếm anh, mà tui em tin tưởng anh. Mấy đứa em quý hay nhắc anh lắm, mà anh đi biệt không có liên lạc gì.

Hôm trước, khi có chuyện xảy ra, người thân mất hết, là tụi em muốn tìm anh liền. Bây giờ tụi em cũng không tin ai. Người tốt người xấu không biết được, mà đàn ông họ có tốt cũng là vì muốn tụi em chiều họ thôi.

Tụi em bàn nhau rồi, sau này đều đi theo anh. Nên còn đàn ông gì nữa mà chọn lựa, hông lẽ sau này theo đàn ông rồi mỗi người đi một ngã.

Trước sau gì cũng hỏi, nên sẵn anh chưa cưới Ngọc, tui em muốn hỏi anh cưới tui em luôn được không? Nếu không được thì cũng không sao, tụi em quyết định (Ở Giá), nhưng anh đừng coi thường tụi em nhe anh."

Sử đứng hình, trong bụng gào thét:

" Trời ơi, cái gì nè trời, tui chết!... Tui mừng muốn chết!"