CHƯƠNG 29: SÀN ĐẤU TỰ DO

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 29: SÀN ĐẤU TỰ DO

Sử ngồi nhìn ra đại lộ dài tít tắp, bên kia hình như cũng có quảng trường khác. Từ quảng trường này có bốn đại lộ như thế. Hắn mở bản đồ xem thì thấy quảng trường nhiều lắm, nối nhau chằng chịt như mạng lưới. Xung quanh mỗi cái đều có các công trình công cộng như Đấu Trường và nhà Đấu giá, Sòng bạc… Thực chất chúng là thống nhất, vào ở đâu cũng như nhau. Chỉ có trên các con đường có người khác nhau bán hàng rong khác nhau. Dọc theo đường có các cửa hàng to nhỏ khác nhau.

Thằng Út khều Sử nói nhỏ:

"Ê, có con nít nữa mậy."

Sử buột miệng nói:

" Người lùn đó Pa ơi."

Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại thì đúng không phải người lùn, là con nít thiệt, mà cũng đâu có ít. Chúng có đi theo người lớn, có đi một mình, có tụ năm tụ ba chơi đùa trong công viên. Ở phía xa trên Đại lộ trước một cửa hàng lớn có bảng hiệu Thế Giới Đồ Chơi, con nít tụ tập rất nhiều, ra vào tấp nập.

Sử hỏi đồng hồ hướng dẫn thì được trả lời là: Các căn cứ khác hình thành lâu đời, không có quy định Hạ Sĩ như địa cầu mới được vào Mạng. Những nơi đó đời sống ổn định, phát triển cao hơn. Mọi người giàu có, khoẻ mạnh hơn và họ có đủ nghề nghiệp khác nhau, không phải ai cũng là Quân Nhân. Nên quy định khác Địa Cầu. Thậm chí trẻ em cũng hiểu biết, mạnh mẽ hơn người Địa Cầu nhiều. Chúng còn có thể tham gia Đấu Trường nữa kìa.

"Ủa, còn có lò dạy võ nữa kìa." – Sử ngạc nhiên. Có hiệu buôn nguyên liệu, hiệu thuốc, tiệm vũ khí,… thì hắn không thấy lạ, chứ mà có Lò Võ, Võ Quán, Võ Đường,… chẳng phải học võ ở Cửa Hàng là xong sao!?"

Đáp án là các thứ học trong Cửa Hàng đều được các võ sư biên soạn chương trình và bán. Cùng một loại võ, kỹ năng, công pháp, võ sư khác sẽ dạy khác. Các học phần đều là cơ bản và khá máy móc. Nên khi ngươi muốn chuyên sâu tinh thông hơn cần cần cù huấn luyện thêm nhiều hơn. Nếu ai tự tìm hiểu và thực chiến nhiều thì giỏi hơn người khác. Nhưng nếu có thầy hướng dẫn thì lại càng tốt. Nên mới có các Lò Võ, tới nơi đó học thêm sẽ tiến bộ nhanh hơn là tự huấn luyện. Rồi mỗi Lò Võ đều có các môn Tuyệt Kỹ chuyên môn khác nữa.

Ngồi thêm một lúc mới quen với hoàn cảnh mới, hai thằng dẫn nhau về Đấu Trường tham quan.

Sảnh Đấu Trường, người ra vào nhộn nhịp, nhưng ít có ai dừng lại, mọi người thường đi vào thẳng một trong tám cái cổng khác nhau là của bảy hạng Đấu Sĩ và còn một cửa là thách đấu tự do. Trong sảnh chỉ có bảy bức tượng to gấp ba người thường là hình tượng của bảy vị Đương Kim Vô Địch bảy hạng Đấu Trường. Sử thấy Bức tượng của Vô Địch hạng ruồi là hình một thằng nhóc nhìn khoảng mười ba mười bốn tuổi, làm hắn phải chắc lưỡi thầm hô vũ trụ rộng lớn, thiên tài như sao.

Vào cửa hạng ruồi, Sử lại tới một Sảnh khác. Ở giữa Sảnh có một đài cao mấy chục mét hình chóp trên đỉnh lại là tượng thằng nhóc kia, trên thân hình chóp từ cao xuống thấp theo hình xoắn ốc có các bậc thang, mỗi bậc có một tượng người. Tất cả 100 bức, mà toàn là trẻ em!! Nhìn xung quanh cũng toàn trẻ em. Hai thằng giật mình tưởng vào nhầm Cung Thiếu Nhi rồi.

Lúc này, đồng hồ trên tay Sử kêu ‘tít, tít", báo tín hiệu. Hắn bật màn hình xem thì nó hỏi: có báo danh vào Đấu Trường Khu Vực hạng Ruồi không? Hắn xác nhận báo danh, rồi nhận được tin tức hắn xếp hạng 800.000.001, bên kia Út Lé cũng có hạng 800.000.002.

Luật thi đấu có vài điểm chú ý:

• Mỗi đấu Sĩ phải thi đấu ít nhất 10 trận mỗi tháng (một tháng đây có 24 ngày, một ngày có 24 giờ: nên một tháng tương đương một này hiện thực của Sử), nhiều nhất không hạn chế.

• Được bảo lưu thứ hạng không cần tiếp chiến 24 tháng, nếu có lý do được đấu trường chấp nhân, ví dụ: phải ra chiến trường.

• Chỉ được khiêu chiến Đấu sĩ trên mình nhiều nhất 100 hạng.

• Phải chấp nhận kiêu chiến ít nhất 5 người phía dưới mỗi tháng.

• Khi khiêu chiến thắng người hạng cao hơn thì dành được thứ hạng của người đó.

• Khiêu chiến thua thì trong tháng không được khiêu chiến Đấu Sĩ đó nữa.

Về thông tin các Đấu Sĩ, Đấu trường có ghi thứ hạng, cấp, số trận thắng thua và ghi hình các trận đấu có thể trả phí xem được.

Sử lại chuyển sang xem lịch thi đấu, thì thôi mù mắt. Lịch xếp trong một tháng có vài tỷ trận. Mỗi giờ không biết có bao nhiêu trận đang diễn ra. Mỗi trận đều có tỷ lệ cá cược và bán vé xem trực tiếp. Giá vé từ 50 đồng cho đến 100 ngàn đồng đều có. Mà bán vé không phải chỉ cho Đấu Sĩ mà là cho toàn bộ mọi người vào Mạng.

Hai thằng rủ nhau coi một trận giá 1000 đồng, hai Đấu Sĩ hạng ruồi xếp thứ 10.000 và thứ 10.010. Hai thằng bị chuyển vào một Sân Đấu. Khán đài rất cao có thể nhìn rõ toàn bộ Sàn Đấu. Còn 5 phút trận đấu bắt đầu, trên khán đài có thể chứa 500 ngàn người, lúc này chỉ thưa thớt khoảng chục ngàn.

Sàn đấu là sân kim loại phẳng, không có địa hình gì đặc biệt. Hai Đấu Sĩ cũng đã ra sân, là một bé gái khoảng 10 tuổi cao khoảng 1m2, da xanh lam nhợt, tai nhọn và một cậu bé hơn 15 tuổi, da nâu, hai tay dài lực lưỡng. Cô bé cấp 9, còn cậu bé thì cấp 10.

Trận đấu bắt đầu, thì nhóc tay dài rống to một tiếng cầm hai cây chuỳ kim loại múa tít, tiến tới áp sát Bé gái. Mà Bé gái lùi thật nhanh, thân thể đung đưa nhẹ nhàng như không trọng lượng, vòng quanh sân đấu, tay thì múa múa một thanh kiếm ngắn màu bạc, linh khí vờn quanh. Thằng nhóc tăng tốc xoay vòng theo, tay múa chuỳ xé gió, ảnh chuỳ bay đầy mấy mét xung quanh nó, rồi từ đó ào ào phóng ra từng luồng năng lượng hình chuỳ màu nâu vàng bắn về Bé gái. Con nhóc lắc người né tránh, nhưng đạn chuỳ càng ngày càng nhiều, không gian né tranh càng ít. Nó bị dồn về góc. Tình thế vô cùng nguy kịch, chợt thân hình nó phóng lên xẹt qua đầu thằng nhóc, vọt ra xa hơn 20m. Nó xoay người, vung ra thanh kiếm. Một luồng năng lượng xanh hình trăng khuyết xẹt ra cực nhanh chém về thằng nhóc. Mà Thằng Nhóc lúc này vừa xoay thân lại, thấy thế, hốt hoảng chỉ kịp đưa hai cây chuỳ lên chắn. Nguyệt Nhận đánh bật hai tay cầm chuỳ, thằng bé cũng văng ngửa ra sau. Con Bé nhanh chóng bồi thêm một phát Nguyệt Nhận, nhưng đối thủ kia dù thất thế cũng lắt mình né được khỏi kết quả bị cắt đầu, chỉ để rớt mất một cánh tay.

Nó gầm lên không cam lòng, ngồi dưới đất, tay còn lại vận sức cùng năng lượng phóng luôn quả chuỳ còn lại về phía Con bé. Quả chuỳ sáng lên ánh nâu vàng bay như đạn pháo chạm vào luồng Nguyệt Nhận thứ ba cách ở khoảng giữa hai đứa rồi nổ tung. Tiếng ầm ầm vang vọng khán đài.

Sau đó thì không còn gì đáng kể, thằng bé bị nổ lại tung, bay ra thêm vài mét, ngồi dậy không nỗi. Con kia chạy lại bồi một dao, cầm chiến thắng.

Khán giả ào ào bàn luận. Chỉ có hai thằng Đấu Sĩ Trái Đất là im lặng, mặt mày hơi thất lạc.

Thấy bên cạnh có anh chàng chừng hai mấy tuổi đang reo hò hớn hở, Sử cười làm quen:

"Huynh cũng là Đấu Sĩ hạng ruồi hả?"

Anh ta trợn mắt:

" Ta là vào cá độ, ở đây ai không vậy, bộ anh bạn vào làm Đấu Sĩ à?"

Sử lắc đầu nguây nguẩy:

"Lẽ nào lại thế, tui vào cá độ."

Anh bạn kia nhìn nhìn rồi nói:

"Ờ, chứ có ai hơn hai mươi tuổi chưa qua cấp mười đi đăng ký làm Đấu Sĩ Khu Vực chi cho mang nhục!"

…………..

Bị truyền tống về Sảnh đợi, Sử với Út Lé lại giở danh sách Đấu Sĩ ra nghiên cứu. Toàn là cấp 10 cả, rất ít cấp 9. Thằng Út chép miệng lắc đầu:

"Điệu này hay quên Vụ Đấu Sĩ đi mày ơi."

Sử không cam tâm, chẳng qua là mình xuất phát quá chậm thôi. Hắn chợt nhớ còn có mục Thách Đấu Tự Do nữa. Sử kéo Út Lé, hai đứa tất tả chạy qua bên cửa Đấu Trường Tư Do. Vào tới sảnh đường hắn tra thông tin, có tới vài trăm tỷ người đăng ký, mà online cũng có vài tỷ người. Võ Sĩ có thông tin trên mạng, ai thích thì cứ thách đấu, mà người bị thách đấu thích thì nhận không thích thì thôi. Người thắng có ba điểm, hoà một điểm, thua thì không điểm. Tích lũy lâu dài, người điểm cao cũng rất có danh tiếng, khi chiến đấu sẽ có nhiều người mua vé xem và cá cược, sẽ kiếm được nhiều tiền.

Sử sáng mắt, lựa chọn một hồi, chọn được một thằng nhóc mập, chừng 8 tuổi, mới cấp 5, mà lại toàn thua 20 trận:

" Đành xin lỗi các em thiếu nhi thôi, coi như các em làm kế hoạch nhỏ cống hiến, giúp cho các Chiến Sĩ nghèo nơi tiền tuyến."

Hắn giấu luôn Avata, nhắn tin khiêu khích:

"Mập địt, ra cho anh làm thịt."

Thằng nhóc chấp nhận khiêu chiến ngay. Sử đòi cá 2 ngàn, nó chịu luôn.

Vèo, Sử bị đưa vào sân đấu, thằng Út mua vé hết 50 đồng, nhào theo. Trước khi vào sàn đấu, Sử lựa một cây búa, pháp khí một sao, giấu sau lưng.

Ra sân, Sử thấy thằng nhóc đang đứng đằng trước. Nó mặt mày giận dỗi, còn cầm cây kem mút dở. Sử cười cười chắp tay sau đít, chầm chầm đi tới. Thằng nhỏ ngạc nhiên hỏi:

"Chú là ai, chú là Trọng tài hả? Thằng khiêu chiến đâu?"

Sử cười tươi, lại gần nói với nó:

"Ờ, Bé chờ một chút, chú tới báo là nó đau bụng đi toilet, một chút nó ra."

Khoảng cách hai người còn 2m, Sử rút cây búa sau lưng, tung nhanh một đòn Lôi Kích. Thằng nhỏ hứng trọn, rồi bị bồi thêm một búa, vỡ thành ánh sáng biến mất.(với nhi đồng dưới 12, nhận đau đớn nhận được chỉ có 10%)

Sử cũng trở về Sảnh đường, mà ở đây không có thằng nhóc kia, chắc nó trong quảng trường khác. Cũng nhanh đồng hồ báo tin, Sử xem thấy ngoài một đống người thách đấu, còn có thằng nhóc nhắn tin chưởi, hẹn tháng sau tái đấu.

"Khà, khà. Tháng sau nhớ chuẩn bị tiền. Muốn đấu với ta phải có 50k." – Sử nhắn nó.

Nó nhắn lại: "Ngươi chờ đó."