CHƯƠNG 9: TÀN SÁT BẦY ÁC ĐIỂU

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 9: TÀN SÁT BẦY ÁC ĐIỂU

Bên ngoài mặt trời lên đã lên cao.

Sử và Bé Ba, hai đứa ngồi tại bàn chống cằm suy tư, tiêu hóa bài học. Vậy là, trước mắt công pháp không thể có. Sử hiện tại cấp 2, cho dù không có công pháp, hắn có thể cảm nhận nhờ linh khí nồng đậm trong phòng và tác dụng của hai trái ổi đang tiêu hóa, hiện tại cơ thể hắn cũng đang chầm chậm thay đổi mạnh mẽ hơn. Mỗi tế bào da thịt, xương tủy, tim gan… còn đang biến hóa và tăng trưởng thêm mạnh mẽ, chúng sinh sôi, sắp xếp càng chặt chẽ hơn. Cột exp: cũng đang tăng, đến khi cơ thể ngừng mạnh lên, đó là lúc cần đột phá một bước, để tiến hóa. "Lúc đó mình phải có công pháp. Công pháp không chỉ giúp hấp thu nhanh linh khí, đẩy nhanh quá trình tiến hóa, mà nó còn giúp đột phá lên các tầng thứ cao hơn." –Sử nghĩ.

Lốc xoáy linh khí tụ tập cũng đã ngưng, chỉ còn lại gió nhè nhẹ, linh khí tạo thành sương mù nhàn nhạt quanh lều, càng xa lều càng nhạt.Tiếng lạo xạo, rào rào, chíu chít phía ngoài căn lều cắt đứt dòng suy nghĩ, kéo hai người về thực tại. Đây là tiếng của bọn côn trùng di chuyển trong cỏ, còn lại là của bầy gà, vịt, chim chóc.

Bầy chim sẻ và gia cầm vừa mổ nuốt côn trùng vừa chăm chăm ngó vào nhà. Cửa nhà ngang 3 m, ba con gà với một con vịt đã vào. Chúng dùng chân cào cấu, dùng mỏ mổ liên tiếp vào thành lều tạo ra âm thanh bùm bùm, rét rét. Tia lửa bắn tung tóe. Cái con gà trống thân to như thùng phuy, móng, mỏ nó sắc nhọn phản chiếu ánh sáng cứ như kim loại. Trên nóc nhà, ngói bắt đầu rơi xuống ào ào, mấy con chim sẻ to như gà mái đang nhộn nhịp lật ngói.

" Mấy con này là gà vịt nhà em." – Con Bé Ba la lớn.

" Nhà em nuôi bao nhiêu con, sao nhiều zậy? " – Sử thấy phía trước nhà thôi đã có khoảng 20 chục con gà vịt rồi. Bên hông, sau nhà còn nhốn nháo, inh ỏi.

" Dạ có một bầy gà 12 con hà, với 8 con vịt xiêm, còn… còn…." – Thấy con nhỏ ấp úng, Sử hối:

" Còn gì nói mau đi!"

"Còn con chó mực nữa!" – Nó méo mặt lí nhí.

" Má ơi!"

" Mà…mà… nhà em nghèo nuôi ít. Bên nhà ông Tư Xạo mới nhiều kìa." – Nó nói.

" Nhiều là bao nhiêu?" –Sử mồ hôi đầy đầu rồi.

" Ổng nuôi chừng 200 – 300 con vịt, với còn có 2 con chó dữ."

"Hả!?"

Giờ Sử mới nhớ, nhà Ông Tư Xạo cách nhà hắn chừng trăm mét. Nhà ổng làm ruộng, nuôi vịt.

Con cái Ổng ra riêng hết rồi. Còn thằng Út ở với ổng. Nó cỡ tuổi Sử, chưa vợ, đi chăn vịt, rình gái khắp làng trên xóm dưới. Chiến tích nó cũng nổi khắp trong vùng, biệt danh Út Lé.

"Cái thằng ôn dịch, nó trốn đi đâu, để đám vịt phá làng phá xóm nè."

Giờ chưa thấy bóng dáng mấy con chó, nhưng chắc chúng cũng không xa đây đâu.

" Bây giờ mạnh ai nấy bắn thôi. Em lấy đạn hết đi, anh không cần. Anh có băng đạn vô hạn rồi." – Nói rồi Sử cũng không quên vào cửa hàng mua thêm một cục năng lương cấp 1 nạp vào lều. Giờ chỉ đủ tiền vậy thôi. Chợt nhớ, hắn hỏi trí năng:

"Có thể dùng đèn dịch chuyển tụi quái vào kho không? Vào đó thì nó chết rồi."

" Không được, Đèn chiếu này không thể dịch chuyển vật sống." – Trí năng trả lời.

" Vậy có đèn dịch chuyển vật sống được hả?"

"Có, nhưng vật sống phải có ý thức không chống lại sự dịch chuyển." – Trí năng nói.

" Ồ!"

Tháo cái ống giảm thanh ra, vì ống giảm thanh sẽ làm hạn chế uy lực đạn. Sử cầm lên băng đạn vô hạn, trí năng giải thích: Băng đạn cũng không phải từ hư không tạo ra được viên đạn, thực ra nó là hộp tiếp nối với kho đạn khổng lồ ở một nơi nào đó. Nó cần một ít năng lương để làm việc.

Không chần chờ nữa, Sử chọn con gà trống, khởi công. Khoét vách phòng, Sử kê ngay ngực con gà bóp cò.

"pằng… pằng … pằng …"

Lông gà bay tung tóe, phải mất chục phát, đạn mới vào da thịt con gà trống. Da nó dai như da trâu cũng không chống lại được uy lực súng trường kề sát bên. Cuối cùng nó lăn ra giãy dụa rồi chết tốt.

Bọn gia cầm nổi điên, kêu quang quát, cạp cạp, muốn nhức óc. Chúng không biết sợ, nhưng cũng biết tránh đi họng súng mà càng tung vào cào cấu vách lều hung hăng hơn. Nhưng chúng nó thân thể quá to, mục tiêu quá lớn, nên vẫn hết con này đến con khác nhào đến rối bị đạn bắn văng ra, thương tích đầy mình, phần chết đi không thiếu.

Tiếp tục đổi lỗ châu mai cao lên, Sử lại xả đạn như mưa không tiếc tiền. Phải nói thêm, dù là đạn rất rẻ, năng lượng cho băng đạn tiêu hao ít, nhưng không phải là không tiêu hao, bắn nhiều không trúng có khi lỗ vốn. Còn Bé Ba, nó tiết kiệm hơn nhưng cũng bắn liên thanh, không bắn từng phát, chốc chốc lại dừng lại nạp đạn.

Rất nhanh, cửa nhà đã chất đầy xác gà vịt. Mà ở trên nóc bọn chim sẻ cũng chui xuống được rồi, chúng bao vây tấn công khắp lều. Bọn gà vịt, một số chui qua cửa sổ, số còn lại đang phá tường. Cả hai lại tiếp tục. Rồi đạn của bé Ba cũng hết, tường nhà cũng sập, mái nhà cũng sập luôn. Nhà sập phần vì tường nhà cũ, phần vì đạn lạc bắn chằng chịt, mà chủ yếu bọn quái phá quá dữ.

Hiện trường đúng là cảnh chiến tranh. Gạch ngói đổ nát, xác chết khắp nơi, máu me lênh láng. Mà bọn quái điểu, chúng chết mới chỉ có 50 - 60 mươi con. Xung quanh còn nhiều lắm, bọn ngu còn sống tiếp tục bươi móc đống xác, tường ngói, để lộ ra khoảng trống mà tấn công.

Ba con chó cũng xuất hiện, chúng như những con trâu mộng, mắt đỏ lòm, miệng máu me nhồm nhoàm nhai gà vịt. Chúng nhìn đăm đăm về phía căn lều như có điều suy nghĩ.

Sử nhìn cột năng lượng trên bàn đang giật xuống theo nhịp điệu tấn công của bọn gia cầm. Vậy là năng lượng dự trữ cũng hết rồi. Nếu không có bị tấn công, một cột này cũng duy trì được 24h, mà một cục năng lượng cấp 1 hồi nãy nạp cho phép chạy sinh hoạt được 10 ngày liên tục.

"Chắc cầm cự chưa được 5 phút nữa à." – Sử vội lắm – " Giờ mà mình mở cửa, mấy con chó không tha mình rồi, làm sao bây giờ!".

Bỗng từ phía sau, nghe "phịch" một tiếng, Sử giật thót người nhìn lại. Xác một con chim sẻ to như xô nước nằm trên sàn, mà con Bé Ba đang vội vàng đóng cái lỗ châu mai lại.

" Oh, yeah " – Sử la lên – " tiếp tục, tiếp tục…"

Trên nóc lều vươn vải cây gỗ, gạch ngói, có đến hơn chục xác chim. Nhưng xung quanh cũng còn đầy bọn còn sống, làm không cẩn thận bị thương như chơi. Dù vậy, Bé Ba cũng thành công lấy hết xác chim, mà chỉ có một lần bị một con chim nhanh chân nhào qua, nhưng bị Bé Ba thủ sẵn dao đâm chết. Trong lúc này Sử cũng bán hết đám chim, đa số là cấp một, bán cả tinh hạch được 215 đồng. Hắn mua liền 2 pin năng lượng cấp 2 thêm 4 thùng đạn cho Bé Ba. Tiền cũng hết.

Sau khi Sử nạp năng lượng vào ba lô, năng lượng đã ổn. Nếu tình hình như vừa rồi, năng lượng phòng thủ có thể kéo gần 10 tiếng đồng hồ. Nhưng không biết ngoài ba con chó kia, sẽ còn có thứ gì tới nữa. (Giờ chưa thể an tâm đâu). Bé Ba tiếp tục chiến đấu với bầy gia cầm, Sử chọn mục tiêu là một con chó đen cách lều chừng 50 m.

"Con này là con chó của Bé Ba nè. Giờ nó đã là con chó điên rồi." - Sử nghĩ – " Nín thở,… bóp cò".

"Pằng, pằng …."

Một loạt đạn dài, mà chỉ lát đát vài viên là trúng thân con chó. Nó văng té nhào, gầm lên, quay đầu bỏ chạy. Đạn dính lên thân nó tóe máu nhưng cũng không xuyên sâu, không làm nó bị thương nặng lắm. Hai con chó vàng cũng lùi nhanh ra xa trăm mét.

"Sao nó không điên cuồng nhào lại chịu chết như trong truyện ta." – Vừa ngắm chuẩn bắn từng phát, Sử vừa nghĩ. Bắn đuổi ba con chó ra tới 200m, Sử cũng bó tay, bắn hết trúng rồi. Hai con chó vàng chỉ bị thương nhẹ, con mực bị khoảng 6-7 phát, máu rỉ ra nhiều nhưng còn xa mới gọi là thương nặng. Kiểu này, nếu không trúng chỗ hiểm như mắt, mũi, miệng … thì phải dính thân chừng 50 chục phát mới làm nó mất sức chiến đấu.

"Ài, lại giết vịt, từ từ suy nghĩ." – Sử lẩm bẩm, liền quay súng sang tàn sát bầy ác điểu.