CHƯƠNG 10: ÚT LÉ

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 10: ÚT LÉ

Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Tiếng súng cũng đã ngừng hẳn. Nhìn từ bên trên xuống, một khoảng đất bán kính trăm mét mà trung tâm là căn nhà sụp, xác gà, vịt, chim chồng chất. Lông vũ tứ tán trê đất tạo ra màu trắng, màu đen bết vào màu đỏ của máu. Đất bị cày xới trộn với lông và máu tươi thành thứ hổn hợp sền sệt. Mùi tanh ngập trời. Ba con chó cũng nhích lại gần 100m, tránh nắng dưới tán cây. Chúng không hề mất kiên nhẫn, vẫn chờ kẻ địch xuất hiện.

Cái lều giờ đã chuyển màu trắng, vàng, xanh, đỏ, lốm đốm. Nhìn kỹ là nó tự thay đổi màu sắc trên thân, cho tiệp với hoàn cảnh xung quanh chứ không phải vì bị vấy bẩn. Xa xa nhìn rất khó phát hiện nó tồn tại.

Hai chiến sĩ lúc này lại thu hoạch chiến lợi phẩm xung quanh lều. Chỉ là xác nằm tựa vào lều thôi, Sử không dám ra ngoài. Xong việc con Bé Ba loay hoay làm thịt một con chim sẻ to như con ngỗng làm món ăn trưa. Sử thì buôn bán kiếm được 850 đồng.

Hắn nghiên cứu mục kỹ năng: võ thuật tay không căn bản:800 đ ; Đao pháp sơ cấp:1000 đ; Súng ống cấp 1: 1000 đ; Hỏa cầu thuật cấp 1: 5000 đ (cần level 5 và linh khí chứa thuộc tính hỏa) …

Thất vọng, chả lẽ học võ tay không, hắn ra đấm quyền anh với ba con chó. Nghèo cũng là cái tội. Chợt Sử ngẩn người rống lớn:

" Móa, Phản đối nhe, hệ thống ta phản đối, không công bằng, phạm quy. Mấy thằng đại gia có vàng, ai đua lại nó!?".

"Ngài bình tĩnh." – trí năng đồng hồ chợt lên tiếng khuyên nhủ - "Theo ta biết, trong các trại huấn luyện, mọi nơi tập trung trên 10 cây vàng đều sẽ bị tịch thu sung công quỹ."

" Ờ, vậy ít ra nhà giàu cũng có 10 cây vàng làm vốn." – Sử vẫn ấm ức – " Ta chỉ có một chỉ."

"Tay cũng có ngón ngắn ngón dài, giàu nghèo cũng có ưu đãi khác." – Trí năng nói.

"Hừ, ngươi an ủi hay nói sốc đây." – Sử bực bội.

Trí năng im lặng.

"Được rồi, giờ chỉ trông cậy vào mớ lựu đạn này." - Hắn mua băng keo các loại, quấn ba trái lựu đạn làm một bó thật chắc. Ngắm nghía ước lượng khoảng cách mấy con chó, suy nghĩ một hồi rồi cũng động.

Mở lỗ châu mai rộng nửa mét, Sử chồm người ra ngoài. Ba con chó đứng bật dậy, lập tức nhe nanh phóng tới. Hắn rút chốt lựu đạn ném ra nhằm vị trí cách 40m bên ngoài. Bọn chó giật mình hơi khựng lại.

"Ầm." - Ba con chó bị hất chổng vó. Con mực xui xẻo, mặt mày nát bét nằm co giật, hai con chó vàng cũng chỉ khá hơn chút, què quặt, thân lốm đốm lỗ máu. Chúng nó lết chạy đi, nhưng tốc độ quá chậm.

" Xung phong." – Sử phóng ra ngoài, ôm AK đuổi theo, lia đạn vào đít chúng. Một con gục xuống, con còn lại nổi điên, quành lại muốn tấn công. Nhưng khoảng cách 20m, bình thương chỉ một giây là nó vượt qua, giờ đây là con đường chết. Đạn đánh lên thân, nó xiu vẹo vượt qua 10m rồi cũng ra đi theo hai đứa bạn. Sử chống súng cúi người thở.

" Coi chừng." – tiếng Bé Ba hét.

Sử giật mình nhìn quanh, Ở xa xa dưới gốc cây, ngóc lên một cái đầu rắn cao như thân người đang trừng nhìn hắn.

Đua, con rắn và con người đua. Sử vượt qua khoảng cách hơn 20m, phóng vào lỗ châu mai, kêu to -"Đóng lại ". Con rắn thua, nó mới vượt qua 70m.

"Vèo" – "Bùm". Lỗ khép chưa kín, con rắn quăng mình nhào tới, đầu đập mạnh vào thành lều, rồi văng ra giãy giụa. Sử còn bò lăn trên sàn chưa hoàn hồn. Bé Ba chớp thời cơ mở cửa tống ra một trái lựu đạn rồi đóng cửa lại.

"Ầm" – con rắn lại bật văng ra 2 -3 m, lại choáng tiếp. Thấy vậy con Bé Ba gan lớn hơn, lại mở cửa quăng tiếp một trái, tránh vào mép cửa.

"Ầm " – Con rắn xui xẻo, văng lên, choáng váng. Rồi một trái, tiếp một trái, sau cùng ăn hết năm trái lưu đạn, nó cũng nằm im, bụng rách vài chỗ cũng không to lắm, chủ yếu là nó bị nổ bầm dập phần đầu thôi.

Con này là con rắn hổ hành, thân nó to như bắp đùi, dài 7 – 8 m, màu đen. Thứ rắn này không có độc, nhưng sau khi biến dị thì không biết được. Giờ nó nằm cách lều hơn 10 m, Sử cẩn thận khoét một lỗ nhỏ, chỉa súng ra nhắm mắt nó bắn. Hắn bắn một tràng, mắt nó tung tóe, vậy mà nó còn giãy, trườn ra hơn 20m mới nằm im. Sử tiếp tục bắn tới khi đầu nó dập nát.

" Đinh, giết rắn cấp 1, nhận được 50 công huân."

" Ha ha, giờ chết thật rồi hả? Mày định lừa tao hả mậy?" – Sử cười đắc chí.

Chiến đấu đã qua, giờ hắn mới nhớ, hắn đã tăng làm binh nhất, công huân: 3260/5000.

" Bé Ba, em công huân bao nhiêu?" – sử hỏi.

" Dạ, 3250/5000." – Con nhỏ trả lời.

"Vậy là mình hơn nó." – Sử tự an ủi.

Công huân sau này có lợi ích gì không biết. Nhưng trước mắt, cần có nó để được quyền mua các thứ cao cấp hơn: từ vũ khí, công pháp, đan dược … quan trọng là cải tạo Lều dã chiến. Về lý thuyết các lều đều có khả năng cải tạo nâng cấp về sức phòng ngự, mở rộng, có thể di chuyển, có thể bay, có thể lắp vũ khí…. Nhưng theo Mỹ Nữ nói lều của hắn đặc biệt hơn có thể nâng cấp và dung hợp càng nhiều thiết bị cao cấp.

Đợi thêm một lát, nồi chim sẻ nấu cháo đậu xanh to cũng chín thơm lừng. Hai đứa ngồi húp cháo. Ngoài trời nắng mà không nóng vì cây to, cây nhỏ che bóng mát, gió nhẹ đưa lá cây xào xạc. Nếu không có đống đổ vỡ máu me quanh lều thì thật lý tưởng để làm một giấc ngủ trưa.

Sử nói với Bé Ba:

" Lát nữa mang con rắn hầm sả, ngoài vườn anh có mấy bụi sả, chút mang vào trồng luôn."

"Vậy mình trồng một vườn rau thơm luôn đi anh. Mai mốt nấu đồ ăn."

" Ừa, được đó. Quế, ngò gai, ớt, hành, chanh là không thiếu được. Lúc này, sao ăn nhiều mà mau đói quá! sau này ăn uống quan trọng lắm à."

"Vậy mình có nuôi con gì không anh?"

" Ờ, để sau này xem tình hình, chứ giờ gặp con gà còn đánh không lại, chạy không kịp, làm sao nuôi!?"

Rào, rào – đang bàn chuyện trồng rau, chợt phía ngoài có tiếng động lạ. Xác con rắn tự nhiên bò lùi vô đám cỏ.

" Gì vậy trời!" -Sử đứng bật dậy, chạy ra ngó kỹ.

" Ế ế. Cái thằng Út Lé, mày làm cái gì?" – Sử thấy Út, mình mẫy, đầu tóc dính một lớp sình đen thui, lưng cắm mớ cỏ, nó làm như đặc công, ninja lấp ló.

Thằng Út Lé trong bụi cỏ, lú đầu lên nhìn. Nó cười ha ha:

" Tao đi kiếm bầy vịt." – Nó định đánh trống lãng, đột nhiên nhảy nhoi nhoi lên, rống lớn:

" Ha, vịt nhà tao ở đây. Thằng kia, mày làm gì giết hết vịt nhà tao. Mày phải đền tiền cho tao liền."

"Mày ở đó ăn vạ đi rồi cho rắn tới đền cho mày, tao vô nhà à." – Sử bực bội. Thực ra thằng Út Lé cũng là bạn hàng xóm với hắn, chơi với nhau từ nhỏ, mấy năm nay hắn đi học xa ít gặp thôi.

"khoan, khoan. Mày chia tao ít vịt nhe Sử. Dù gì tui nó cũng là bầy vịt của tao." – thằng Út năn nỉ.

" Hừ, tao sống chết mới giết được, được rồi, cho mày 20 con làm vốn. Nhớ đó 20 con thôi à."

" Ừ " – thằng Út Lé tiu nghỉu – " Mà tao dựng nhà gần mày nghe."

" Ừ, cách ra 10m đi." – Nói rồi Sử bắt đầu chuyển đám xác vào nhà. Bé Ba lúc này cũng ra dọn tiếp Sử.

Thấy Bé Ba thằng Út la lớn:

" Bé Ba, sao em ở đây? Sao em ở trong phòng thằng Sử? Nó có làm gì em hông? Em đừng sợ, nói thiệt cho anh nghe."

" Dzô Dziên." – Con Bé Ba nghe Út Lé la làng phát quê, trả lời – "Tui ở đâu kệ tui, tui với ông thân lắm hả?"

"Được rồi, bây giờ anh tới rồi, em qua đây ở với anh. Đừng ở bên đó nguy hiểm lắm!"

"Thôi nhe ông dê già, tui gặp là tui mét chị Tám mập, cho ông nát thây với bả à." – Con nhỏ hù thằng Út, vậy mà nó sợ thiệt, không dám lải nhải nữa. Ôm hai chục con vịt vào xong, nó gọi với Sử:

"Mày lấy chi dữ vậy, ăn sao hết. Tao đi tắm rồi làm mồi, chút tao với mày nhậu chơi."

Sử ngớ người, trợn mắt nhìn nó:

" Mày lấy 20 con vịt để dành nhậu hả?"

"Chớ hổng lẽ để bán pa." – Nó lườm Sử nói kháy.

"Mày hổng bán hả?" – Sử hỏi lại.

"Tao bán cho mày hả? Bộ mày hổng biết tình hình thế giới đang căng thẳng sao hả?" – Nó dạy đời.

Bó tay thằng này, vậy mà không biết sao nó còn sống tới giờ.