CHƯƠNG 5: CỦA GIA TRUYỀN

Chiến Sĩ Tinh Hà

CHƯƠNG 5: CỦA GIA TRUYỀN

2 giờ sáng.

Tại các thành phố lớn trên địa cầu, nơi tập trung dân cư đông đúc, nơi người ta chồng lên nhau mà sống trong các cao ốc, cuộc chiến giữa nhân loại vì biến dị thú đang diễn ra khốc liệt. Tiếng súng, tiếng nổ, lửa cháy khắp nơi. Quái thú thấy người là nhào tới tấn công. Chúng chỉ tấn công nhau khi đói, nhưng khi có nhân loại chúng đoàn kết cùng lên, không sợ chết.

Những kẻ chạy loạn khắp nơi khóc lóc, cầu cứu thì đều làm mồi cho thú. Lều lính khắp nơi nổ bùm bùm, biến mất vì hết năng lượng. Mà các tân Binh trong đó bị đá văng ra rơi giữa bầy thú, chống cự chạy trốn hoặc bị xé tan xác. Một số ít, ẩn núp trong các tầng hầm, một số căn phòng nhà cao tầng hoặc nơi hẻo lánh. các nơi đó số lượng thú ít, họ chống cự còn hiệu quả. Một số kết nhóm kết đoàn, vài người một lều, vài lều một nhóm, vài nhóm thành đoàn chiến đấu quyết liệt. Khắp nơi đang chiến tranh.

Sử đang tiếp tục bẫy côn trùng. Đám kiến con đã thưa đi rất nhiều. Mà tài khoản cũng đã có gần 150 đồng rồi.

Sử cho Bé Ba quyền hạn sử dụng trong lều, nó đang lui cui khoét một lỗ khác cao cao. Thằn lằn, cùng các loại côn trùng bay, có cả muỗi bu đến chen lấn chui vào chỗ vừa khoét, chúng lay hoay chật vật ló đầu vào cái lỗ hẹp liền bị dao găm bửa tới, chết tốt.

"Anh Sử, mấy con bự cho điểm cao hơn đó. Con thằn lằn 2 điểm, con gián này 3 điểm đó." - Con Bé Ba reo lên.

Sử cũng gật gật: "Ờ ờ, chà, xử mấy con chuột kia chắc cao điểm à."

Lại một lát, mấy thứ lặt vặt cũng chết sạch. Tiền cũng có 167 đồng, còn công huân không đáng nhắc tới, exp thì không có, sợ còn kiếm thua con Bé Ba nữa là. Đóng hai cái lỗ trên tường lại, Sử lại đổi một thùng mì gói, một thùng nước suối cho con Bé Ba nấu mì. khi nãy ăn không no. Hình như sức ăn tăng lên thì phải, hắn cứ cảm thấy đói bụng.

Chờ Bé Ba nấu mì, hắn tiếp tục vào mục vũ khí nghiên cứu. Ôi, vũ khí nhiều lắm, nóng, lạnh có đủ. Nhưng chỉ có loại dùng cho đơn binh thôi. Hắn vào là có ý tìm cái nòng giảm thanh cho súng và nó kìa, một cái hết 50 đồng. Sử mua liền hai cái.

Ngồi vào bàn ăn mì gói, sẵn tiện Sử nạp ba viên năng lượng cho cái lều. Sử bỏ viên năng lượng ngay vị trí chỉ định trên mặt bàn, tự nó chìm xuống bàn thôi, mặt bàn vẫn bằng phẳng bóng loáng. Cột năng lượng kéo về 100%, cũng không giãm xuống nữa, năng lượng còn thừa liên tục chờ nạp.

"Bây giờ mình xử lý ba con chuột ngoài đó rồi nghỉ nhé." - Sử đưa Bé Ba cái nòng giảm thanh nói -

" Em gắn vào như vầy, lên đạn.

Rồi bây giờ em tìm chỗ đánh dấu khoét một lỗ trên tường, ngắm vào con bên phải, động tác phải nhẹ nhàng nhe. Khi nào anh hô bắn thì hả bắn."

Sử cũng nhắm một con khác. Còn một con thì tính sau thôi.

Hắn im lặng đợi. Bọn chuột lò dò nhích lại gần, khá thận trọng, chúng có vẻ khôn hơn bọn côn trùng. Khi khoảng cách chỉ còn 3m, hắn quát:

"Bắn."

Phịch.. phịch..phịch… đạn liên thanh vãi như mưa, hai băng đạn 60 viên trút cho bằng hết. Hai con chết ngay tại chổ, con còn lại vội đào tẩu. Nhưng nó không may mắn thoát khỏi mưa đạn lạc, chạy được 20m cũng nằm im bất động, máu thịt be bét.

Ngồi phệt xuống sàn, tim đập thình thịch phải nhanh gấp ba lần bình thường, Sử bần thần mất một lúc. quay nhìn Bé Ba, nó cũng mới hoàn hồn nhìn hắn. Hắn giơ ngón cái với nó:

" Em làm tốt lắm."

…………….

Nguy cơ trước mắt đã giải trừ, Sử đốt một điếu thuốc dựa vào vách tường ngồi hút. Căn phòng trở nên im lặng.

Mọi việc đến quá đột ngột, quá nhanh. lúc này mới có thể ngồi yên, Sử bàng hoàng run rẩy.

"Vậy thế giới kết thúc là sự thật sao? Thế giới cũ đã mất rồi, không còn phải tìm việc làm, cũng không cần làm vườn, chăn heo nữa, sao thấy không quen. Còn may mắn mình là một người cô đơn, chẳng ai nhớ tới cũng chẳng có ai để nhớ. Vậy là bắt đầu lại, không biết có sống sót để nhìn thế giới mới sẽ ra sao không? Tương lai còn có những gì đây? Ta phải sống để nhìn chứ."

Sử cảm thấy mệt mỏi, là tinh thần mệt mỏi …

………………

Giật mình, Sử mở mắt nhìn ra phía ngoài Lều. Trời bây giờ đã mờ mờ sáng. Hắn không biết ngủ quên từ lúc nào. Bé Ba đang nằm trên sàn, người co ro, đầu gối lên đùi hắn. Nó còn đang ngủ, mặt con bé thật đẹp, mà hai chân mày cứ chập chờn nhíu nhíu. "Ài, một giấc ngủ không yên."

Tiếng động, tiếng gào thét bên ngoài cũng đã lắng xuống. Sử nhẹ nhàng, chầm chậm đứng dậy, tránh làm Bé Ba tỉnh giấc.

Tắm nước nóng, người cũng tỉnh táo hơn, ôm Bé Ba lên giường, Sử thận trọng thu gom chiến lợi phẩm, là mấy xác chuột, gián…, còn nằm ở ngoài phòng. Hắn bán cho cửa hàng, lại mua mớ gạo, thịt… xong, tài khoản còn 50 đồng.

Sử không nấu cơm. Khi nãy ra ngoài gom xác, hắn bị mùi thơm từ cây ổi xá lị trước nhà hấp dẫn. Có chừng chục trái vừa chín tới.

Đây là cây ổi kiểng của Cha Sử, tài sản quý nhất của ông, trước nhiều đại gia tới hỏi mua cả mấy trăm triệu ổng cũng không bán. Cha, ổng nói: nó là của gia truyền, nó già lắm rồi, hơn trăm năm trước ông cố mang nó về nó cũng y chang vậy đó. Nó phải năm ba trăm tuổi à, hổng biết phải không!?

Gốc nó to phải gần thước, sần sùi đầy cục u, đầy hang hốc. Gốc cao chừng thước rưởi, từ đó mọc ra năm bảy cành mập mạp, già cổi, uốn lượn. Lại từ cành đâm ra các nhánh nhỏ, mọc lá xanh mượt. Đặc biệt là trái to nhỏ khoảng chừng trăm, to bằng nắm tay người lớn. Sử mấy hôm trước định rào lại, nghiên cứu chăm sóc nó. Khi nào kẹt tiền đem bán, kêu giá chừng một tỷ, đại gia nó trả xuống 800 là gã.

Giờ đây, Cây Ổi vốn ở cách cửa nhà 2 m đã cách xa 20m, to lớn gấp đôi, da dẻ vẫn sần sùi nhưng long lánh đầy sức sống. Trái chín vàng óng cũng không to hơn ra, nhưng nhìn như có tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, có sương khí quấn quanh, thơm lắm. Xa xa hít phải mùi mà người cứ lâng lâng, nước miếng chảy ngay lập tức. Cành ổi cũng không cao, mà các nhánh rủ xuống đất vừa tay người với.

Sử bẻ nhanh 12 quả chín, chạy vào phòng. Để lâu trái càng chín tỏa hương càng thơm càng xa hấp dẩn bọn quái thú đến thì chết. Vào phòng, không chờ được nữa, anh binh nhì Luận Sử tợp liền một phát hết nửa trái ổi chín mọng nước, thật thơm, thật ngọt. Miếng ổi xuống tới dạ dày, làm toàn thân sảng khoái, 30 giây đã hết một trái. Một dòng năng lượng mát mẻ chạy toàn thân Sử. Tế bào da thịt reo hò, tham lam hút lấy chúng.

" Đinh, nhận được 300 exp."

" Đinh, ngươi đã tăng lên cấp 2." - Tiếng máy móc vang lên.

Lại tới một quả, cái gì tăng cấp để sau đi, ăn trước đã. Sử ăn quả thứ hai chậm hơn. Nó rất ngon, lại không có hột, ruột bên trong ngọt lịm mê ly. Tế bào da thịt lúc này mới như bảo hòa năng lượng rồi, chúng chầm chậm biến hóa để càng mạnh mẽ, càng thu được nhiều năng lượng, nhưng quá trình cũng cần thời gian.

"Đinh, nhận được 250 exp "

Sử nhắm mắt lại cảm nhận biến hóa cơ thể. Lên tới cấp 2, cơ thể hắn vẫn đang chầm chậm tiến hoá. Vậy không phải hiệu quả của trái Ổi thứ hai giảm nên chỉ có được 250 exp mà nó đang từ từ được tiêu hóa.

Bây giờ năng lượng thì cơ thể đã hấp thu bảo hòa rồi, lại còn một mớ ổi trong dạ dày. Sử cần tiêu hóa số năng lượng này hoặc khi cơ thể mạnh mẽ hơn thì mới ăn tiếp được. Còn không chỉ lãng phí, có khi bội thực mà chết chứ.

Hắn nhớ hồi học lớp 7, có ông thầy già dạy sinh vật. Thầy nói: "Đố mấy em chứ: con cá Dzồ nó thích anh mập hay anh ốm đi cầu, hí hí."

Hí hí, không thể lãng phí được.

Để dành hai quả cho Bé Ba, Sử cất tám quả còn lại vào kho hàng.

"Cây Ổi này là báu vật, Báu vật gia truyền của mình. Cái gì nhân sâm, linh chi… các loại so với nó là đồ bỏ. Mình phải làm sao giử được nó, bảo vệ nó đây!?" - Hắn chống cằm đăm chiêu.