Chương 25: Cộng hưởng

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 25: Cộng hưởng

Chương 25: Cộng hưởng

Vụ nổ không chỉ khiến Hắc Hùng Vương và tên Chấp Sự bị thương, xa xa phía trước, Thiết Cốt cũng không tránh được tai bay vạ gió, ảnh hưởng của sóng xung kích khiến một thân cây mục nát đổ trúng người, cho tới giờ Thiết Cốt vẫn đang loay hoay chưa thể thoát khỏi tình thế này.

Để tránh cho thân cây trực tiếp đè lên ngực mình, Thiết Cốt đã dùng cánh tay phải để chống đỡ, do tay trái thì vô lực nên tư thế này khiến hắn rất khó để cử động mà không gây nguy hiểm cho đứa bé trong ngực, thậm chí viên thuốc cất trong tay áo cũng không lấy được.

Lúc này, hoặc là đứa bé có thể tự bò ra khỏi người Thiết Cốt để hắn có dư khoảng trống dùng lực đẩy bay thân cây mục nát phía trên, hoặc có ai đi ngang qua, thiện chí giúp hắn, chỉ là cả hai điều đều khiến hắn cảm thấy nực cười, mong chờ một đứa trẻ một tuần tuổi có thể biết bò sao?

Hay mong chờ kẻ thù đuổi kịp?

Thiết Cốt có chút tuyệt vọng, trong một giây, hắn đã nghĩ mặc kệ đứa bé này, cứ hạ thân cây đó xuống, cân nặng của thân cây này không thể đè chết hắn được, khi đó sẽ dễ dàng thoát thân, thậm chí khi không có đứa bé làm gánh nặng, an toàn rời khỏi khu rừng này là chuyện quá đơn giản.

Ngay từ đầu kế hoạch này đã là bất khả thi rồi, chẳng ai trong đội có niềm tin rằng nó sẽ thành công, đêm trước khi thực hiện kế hoạch, lão đại cũng đã nói: "Tính mạng của các thành viên tham gia mới là quan trọng nhất, tới bước đường cùng, cho phép các ngươi từ bỏ nhiệm vụ."

Thiết Cốt nghĩ lại liền bật cười, hắn đang nghĩ linh tinh gì thế này.

- Thiết Cốt ta cả đời sống không thẹn với lòng, chẳng lẽ cuối cùng lại vì tham sống mà giết chết một đứa trẻ sơ sinh sao?

Thiết Cốt nhe răng cười, chết thì chết, tốt nhất là có địch nhân tới đây, chết trong một trận chiến vẫn vui hơn bị chôn sống dưới này, Thiết Cốt nhìn xuống ngực mình nói:

- Này nhóc con, tính ra là ngươi nợ ta nhiều lắm đấy, một ngày kia nếu ngươi có thể mạnh khỏe lớn lên, nhớ là có một người Thiết Cốt đã từng cứu mạng ngươi đấy.

Trần Định vẫn luôn tỉnh táo, cậu thấy thích người đàn ông tên Thiết Cốt này, bề ngoài thì hắn có vẻ hung tợn với vết sẹo dài trên mặt, giọng nói cũng ồm ồm khiến người ta sợ hãi nhưng từ hành động trong những ngày qua, cậu biết hắn là người tốt, người như vậy không nên chết như thế này.

---

Hắc Hùng Vương đã tìm thấy tên nhân loại tấn công nó, hắn đang đứng yên, im lặng, ngửa mặt lên trời, đôi mắt thì nhắm nghiền, cầu nguyện sao?

Mặc kệ hắn đang làm gì, nó gầm lên, lao đến tấn công, khoảng cách ba mươi mét, nó nhe những chiếc răng nanh sắc lẹm.

Tên nhân loại vẫn yên lặng đứng đó.

Hai mươi mét, Hắc Hùng Vương tăng tốc, nó muốn tốc chiến tốc thắng.

Tên nhân loại vẫn không hề cử động, cứ như hắn đã chết đứng ở nơi đó.

Năm mét, Hắc Hùng Vương há miệng, ý định nhai nát tên nhân loại ngu ngốc này.

Trong khoảnh khắc cái miệng to lớn đỏ lòm của Hắc Hùng Vương gần chạm tới tên Chấp Sự, nó chợt rùng mình, cảm giác lạnh như băng bao trùm cả cơ thể, bản năng của nó đang phát tín hiệu nguy hiểm, Hắc Hùng Vương lập tức quyết đoán rút lui, thân hình to lớn của nó nhanh nhẹn lùi lại.

Cả quá trình đó, tên Chấp Sự vẫn chưa hề động đậy, ngay cả khi hàm răng của Hắc Hùng Vương chỉ còn cách hắn một gang tay.

Hắc Hùng Vương lùi tới khoảng cách an toàn, nó nhấc đầu lên ngửi ngửi, rõ ràng là tên nhân loại này vẫn còn sống, thậm chí nhịp tim còn trở nên mạnh mẽ hơn trước nhiều, nhưng hắn lại đứng yên như người chết.

Tuy nhiên, Hắc Hùng Vương không dễ dàng bỏ cuộc chỉ vì bản năng mách bảo, nó tiến đến một thân cây có chu vi to lớn không kém gì nó, chỉ một cái quạt tay, thân cây liền rách cả một mảng to, quay ra nhìn thì thấy tên nhân loại vẫn ở đó, Hắc Hùng Vương liền quạt tay thêm vài lần nữa, quá nửa thân cây đã bị xé nát.

Hắc Hùng Vương dùng sức, húc thật mạnh, thân cây không chịu nổi, vang lên vài tiếng răng rắc rồi đổ xuống, hướng nó đổ chính là nơi tên Chấp Sự đang đứng, nếu không né tránh, hắn chắc chắn sẽ bị đè bẹp.

Nó cũng tích sức chờ đợi, chỉ cần tên nhân loại kia di chuyển né tránh, chắc chắn nó sẽ thừa cơ tấn công bất ngờ, nghiền nát hắn.

Thế nhưng khiến nó không thể ngờ được, tên nhân loại đó đúng là đã di chuyển, hắn đã biến mất, chỉ là hắn di chuyển từ lúc nào?

Hắc Hùng Vương đã không bắt kịp khoảnh khắc Chấp Sự né tránh khi thân cây đổ xuống, trong tích tắc, hắn đã không còn ở đó.

Nếu loài gấu có tuyến mồ hôi, có lẽ bây giờ gáy của nó đã ướt đẫm rồi, Hắc Hùng Vương lần đầu tiên trong đời có cảm giác hoảng sợ với nhân loại.

Cảm nhận được điều gì đó, nó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một điểm đen nhỏ đang từ từ lớn dần trên nền trời xanh, đó chính là tên nhân loại vừa rồi, nó không hiểu làm sao hắn có thể ở trên trời, nhảy lên sao?

Chấp Sự đang rơi tự do từ trên không, hắn vừa thức tỉnh sau cơn đau tưởng chừng như vô tận, Bất Tử Đan quả thật quá đáng sợ, hắn còn tưởng mình sẽ mãi mãi ở trong thế giới địa ngục đó chứ.

- Ta còn sống, haha, còn sống! HAHA!

Chấp sự chẳng quan tâm bản thân đang rơi tự do thật nhanh, hắn cười to, cười hạnh phúc và mãn nguyện, hắn hiểu rất rõ, sống sót sau khi sử dụng Bất Tử Đan sẽ đem lại món quà to lớn tới mức khó có thể tin được.

- Con gấu đần độn kia, giờ ta sẽ ngươi biết ai mới là quái vật!

Chớp mắt, cơ thể Chấp sự biến đổi, đôi chân của hắn bắt đầu phình lớn, cơ bắp trên đôi chân trở nên cuồn cuộn, có chút mất cân đối với thân trên của hắn.

Tên Chấp sự rơi xuống đất cái rầm, như một tảng đá lớn, nặng nề, hắn khiến mặt đất lún xuống thành một cái hố, vậy nhưng hắn hoàn toàn nguyên vẹn, không chút thương tích, đôi chân to lớn kia đã ngăn mọi phản chấn lên cơ thể hắn.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Hắc Hùng Vương, nhe răng cười, hàm răng của hắn cũng biến đổi, nhọn hoắt, cả lưỡi của hắn cũng biến đổi, nó cuộn thành một quả cầu trong khoang miệng, khiến nụ cười trở nên có phần dị dạng.

Hắc Hùng Vương giật mình nhưng lập tức quyết định tấn công phủ đầu trước, nó ghìm bốn chân xuống đất, quanh người lại xuất hiện tí tách những tia điện màu tím, rồi nó gầm lên mãnh liệt, sóng xung kích hình quạt bao trùm lấy tên Chấp sự, nó nghĩ lần này chắc chắn hắn không thể kịp trốn thoát.

Đúng là vậy, Chấp sự không hề chạy trốn, ngược lại, hắn phồng má, trợn mắt, hít một hơi thật sâu rồi há miệng quát lên, một âm thanh nghe như tiếng ỘP trầm thấp ngân lên, tiếng ngân nặng nề vang xa, va chạm cùng tiếng gầm của Hắc Hùng Vương, hai thứ âm thanh ngăn nhau tiến lên, một phản ứng kì lạ xảy ra, chúng cộng hưởng.

Cả hai đều là âm thanh nhưng lúc này ai cũng có thể thấy nơi chúng giao thoa đang sáng lên, năng lượng bị nén lại ở đó, dần dần trở nên cô đặc.

Hắc Hùng Vương dù không rõ điều này là gì nhưng nó quyết định bỏ chạy, tên Chấp sự cũng biến mất, hắn cũng không muốn liều mạng chống cự thứ năng lượng này.

Hai bên tạm thời đình chiến, bỏ chạy thục mạng, thế nhưng chưa từng ngừng cảnh giác lẫn nhau, cả hai đều biết, nhất định chỉ khi có một kẻ phải chết thì trận chiến này mới kết thúc.

Không bao lâu sau đó, một tiếng nổ ing tai vang lên, một cơn lốc cực mạnh cuốn bay tất cả văng xa, lại một khoảng đất trống nữa được tạo ra trong hôm nay, Hắc Hùng Vương cũng không tránh khỏi việc bị cuốn đi, nó không thể ngờ chiêu thức của mình có thể mạnh đến vậy.

---

Khi Thiết Cốt đang nhàm chán nằm dưới thân cây, thậm chí nãy giờ hắn đã bắt đầu kể chuyện cổ tích cho tên nhóc nằm trong ngực, cũng chẳng quan tâm sẽ có người phát hiện, Thiết Cốt đang ước gì có ai đó đi qua, là người cũng được mà gấu cũng không sao.

May mắn cho Thiết Cốt, lần này ông trời đã nghe thấy nguyện vọng của hắn.

Thiết Cốt chợt nghe thấy từ xa có tiếng gầm của gấu, đan xen cùng một thứ âm thanh kì lạ trầm thấp, sau đó là tiếng nổ khủng khiếp, hắn cảm thấy mặt đất rung động dữ dội, sau vài giây từ khi nghe thấy âm thanh vụ nổ, một cơn lốc kéo theo đất đá, cây cỏ tràn tới, cuốn theo cả hắn vào đống hỗn lộn đó.

- HAHA! Thoát rồi! Thoát rồi nhóc ơi!

Chẳng để tâm thương thế có thể biến nặng hơn, Thiết Cốt vui vẻ cười lớn, ôm chặt bảo vệ đứa bé trong ngực.

---

Sau khi lan xa cả dặm, cuối cùng cơn lũ quét của đất đá cũng dừng lại, cánh rừng đã hoàn biến dạng, từ một nơi xanh mướt xinh đẹp nay hổ lốn, nham nhở, cũng chẳng biết bao nhiêu sinh vật đã chết, có lẽ sẽ cần nhiều năm để khu rừng này hồi phục như xưa.

Nhưng khoan hẵng tính tới chuyện đó, bởi cuộc chiến ở đây thực ra bây giờ mới bắt đầu.

Trần Định mở mắt ra nhìn xung quanh, cậu đã tuột khỏi dây quấn trên ngực của Thiết Cốt, vội vàng đảo mắt tìm kiếm thân ảnh của hắn, thế nhưng đập vào mắt cậu là một quả núi màu tím khổng lồ, nó phải cao đến cả chục mét, to đến mức ba người ôm không hết, đầu của nó lớn tới đáng sợ.

Lúc này Hắc Hùng Vương đang lấy mũi ngửi ngửi Trần Định, nó xác định tên này là nhân loại nhưng nhỏ xíu, vô hại, nó khịt mũi một cái rồi bỏ qua cậu, oai vệ bước đi về phía trước.

Trần Định xin thề là cơ thể này tự phản xạ, chứ không phải cậu vừa giật mình sợ quá mà tiểu ra tã đâu.

Định thần lại, cậu nhìn ra hướng mà Hắc Hùng Vương đi tới, nơi đó không chỉ có nó mà còn hai kẻ khác cũng hừng hực khí thế như sẵn sàng lao vào nhau, một người là Thiết Cốt, một kẻ khác cực kì quái dị, hắn có thân trên là con người, thế nhưng đôi chân lại cực kì phát triển, có chút kinh dị.

"Là Bất Tử Đan."

Cả Trần Định lẫn Thiết Cốt đều chắc chắn điều này.