Chương 28: Phản sát

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 28: Phản sát

Chương 28: Phản sát

Màn đêm buông xuống, sương mù cũng dần dần trở nên dày đặc, nhưng đêm tối hôm nay thật khác lạ, chẳng còn tiếng côn trùng kêu râm ran, cũng chẳng thấy tiếng soi tru, hổ gầm, quá yên tĩnh, cả khu rừng như chẳng còn sinh vật nào còn sống.

Sâu trong đó, nơi mà tất cả đất đá, cây cối đều ngổn ngang, hỗn loạn, có một thứ không nên ở đây, một đứa trẻ sơ sinh nằm an toàn trong một hốc đá kiên cố, nó không khóc, không quấy, chỉ im lặng nhìn ra phía bên ngoài.

Nơi đó, có một người nằm sấp đã không còn thở, miệng vẫn cắn chặt một thanh đao, cách đó không xa là một thứ hình người nhưng không phải người, kẻ này đã cụt mất một nửa chân phải, phần eo cũng bị chém một lỗ lớn, nhưng kinh dị nhất chính là đỉnh đầu đã bị phạt bay xương sọ, lộ ra bộ óc đầy máu.

Tên Chấp Sự vẫn sống, hắn đau đớn kêu gào:

- Thiết Cốttttttt! Con chó khốn nạn, ta thề sẽ băm vằm ngươi, ta thề dù họ hàng xa nhất của ngươi cũng sẽ phải trả giá!

Chửi xong cơn bực tức cũng không hề giảm sút, hắn liền nhảy tới dùng chân dẫm lên thi thể cụt hai tay của Thiết Cốt, hắn cứ dẫm đạp như thể đó là một miếng đậu hũ, rất nhanh, thi thể Thiết Cốt lúc này đã tung tóe khắp nơi, bắn đầy lên người tên Chấp Sự.

Khi bình tĩnh lại, hắn vừa thở gấp vừa nhìn ngó xung quanh, cơn giận dữ khi nãy đã khiến hắn quên mất nơi này vẫn còn một mối nguy khác chưa giải quyết.

- Đâu rồi, con súc sinh đó chạy đi đâu rồi?

Sương mù đã che kín tất cả tầm nhìn, tên Chấp sự hoàn toàn mất dấu Hắc Hùng Vương, một con gấu to như vậy thế nhưng lúc này biến mất không dấu vết.

Hắn chợt cảm thấy không ổn, không biết là do Bất Tử Đan hay do hắn quá tự tin khi có sức mạnh mà hắn đã hoàn toàn mất đi tính cẩn thận của mình, trước đây hắn sẽ không bao giờ mắc phải những sơ ý như hôm nay.

Càng nghĩ, tên Chấp sự càng hoảng sợ, Bất Tử Đan không chỉ thay đổi cơ thể hắn mà còn bất giác thay đổi tâm tính của hắn, hắn trở nên nóng nảy, cuồng sát.

Hắn lập tức bỏ chạy, hắn chẳng còn quan tâm đến trả thù hay nhiệm vụ ban đầu nữa, hắn cần một nơi để ổn định lại tâm thần, nếu không hắn sẽ không còn là chính mình.

Nhưng còn chưa kịp chạy được bao xa, phía trước hắn đột nhiên xuất hiện vô số những chấm đỏ ẩn hiện trong sương mù, chúng toát ra đầy sát khí.

Là đàn gấu Hắc Hùng, bóng đêm và sương mù khiến chúng như tàng hình, lúc ẩn lúc hiện, nhận ra kẻ thù của chúng muốn chạy trốn và chúng không đồng ý với điều đó, cuộc chiến này không thể kết thúc khi chưa có kẻ nằm xuống.

Tên Chấp sự thấy trong bóng đêm có nhiều gấu như vậy cũng giật mình nhưng hắn lập tức cười khẩy:

- Chỉ là đám súc sinh yếu ớt. Cút!

Nói rồi, hắn lao vào bóng đêm, nơi hắn đoán đàn gấu đang ở đó nhưng hắn lại đấm vào khoảng không, chẳng có gì ở đó, hắn cau mày, ngó nghiêng xung quanh, vậy mà những ánh mắt đỏ kia đã chạy về phía trước rồi.

Những ánh mắt đó chợt rung rinh, cùng tiếng lạo xạo của lá cây khiến chúng như đang nhún nhảy, cười cợt một kẻ đần độn vừa vồ hụt.

- Giết chết các ngươi!

Hắn bực bội, cơn giận như sắp nuốt chửng hẳn, có phần mất bình tĩnh, hắn nhào lên, bất kể là thứ gì, hắn đều sẽ ăn tươi nuốt sống.

---

Trong bóng đêm, nhìn xuyên qua sương mù, một con gấu khổng lồ đang nhẹ nhàng bước đi, như bóng ma, không một tiếng động, Hắc Hùng Vương chậm rãi dõi theo kẻ thù.

Không cần vội vàng, cái bẫy đã giăng ra, bóng đêm là nhà, sương mù là vũ khí, giờ phút này nó mới chính là đại vương chân chính.

Tên Chấp sự điên cuồng đuổi theo những bóng ma thoắt ẩn, thoắt hiện, chạy càng lúc càng xa, thật sâu vào rừng, cả người hắn đã ướt đẫm sương, dưới chân cũng không còn mặt đất khô ráo mà chuyển dần sang bùn sình lầy lội.

Trên đầu, nhưng giọt sương đọng trên lá cây tí tách rơi xuống, nơi này thật giống như một cơn mưa giữa rừng, tên Chấp sự không còn tìm thấy đám mắt đỏ nữa, cơn mưa lạnh buốt đã làm hắn tỉnh táo đôi chút.

- Trời khi nãy còn quang mây cơ mà, sao lại mưa rồi?

Hắn ngẩng đầu lên, bầu trời bị những tán cây che lấp, sương mù khiến tầm nhìn vô cùng thấp, hắn chỉ thấy những giọt mưa rơi xuống mà thôi.

Cơn mưa dần nặng hạt hơn, sấm chớp cũng nổi lên, ì ầm tiếng sấm vang rền.

Ì ẦM! Ì ẦM!

Những tiếng sấm thật lớn, giống như ở ngay sát đỉnh đầu chứ không phải xa xôi tận bầu trời, những tia chớp cũng lóe lên liên hồi, ánh sáng lóe lên tạm xoa tan bóng tối, khiến tầm nhìn thoáng chốc rõ ràng.

Tên Chấp sự chợt rợn tóc gáy, bản năng của hắn đang báo động hết cỡ.

Đàn gấu đang ở đây, chúng đang vây quanh hắn, không một kẽ hở, chẳng biết tất cả chúng đã im lặng đứng đó từ bao giờ.

ẦM! Lại một tiếng sấm vang rền, ánh chớp lại một lần nữa lóe lên, hắn lại thấy đàn gấu đã lại gần hơn một chút, chúng đang khép chặt vòng vây.

"Khốn nạn! Chạy!"

Tên Chấp sự lập tức đạp chân mạnh xuống mặt đất, mượn đà phóng đi, nhưng còn chưa kịp di chuyển, một tia sét màu tím từ trên trời lóe lên, bổ thẳng vào hắn.

Sau đó âm thanh ì ầm mới đến vang lên, cùng với tiếng gào thét thảm thiết của kẻ đang bốc khói nghi ngút, lớp da quanh người hắn đã cháy thành than, đen xì.

Hắn lăn lộn trên mặt đất, cơn đau bỏng rát khiến hắn lập tức muốn ngất đi nhưng khả năng hồi phục mạnh mẽ buộc hắn phải tỉnh táo để chịu đựng cơn đau này.

ẦM! Ánh sáng lóe lên.

Đàn gấu đã tới gần hơn, từng con cũng đã nhe răng nanh sắc nhọn, ánh mắt chúng căm thù nhìn tên Chấp sự.

Lại một tia sét màu tím khác bổ xuống người hắn, tiếng gào thét đã yên, hắn nằm đó, bất động, trên người từng mảng da nứt toác đỏ lòm, không một chỗ nào trên cơ thể hắn còn lành lặn nhưng... hắn vẫn sống.

Đàn gấu đã tiến sát tới chỗ hắn, bọn nó muốn ăn thịt hắn, gặm sạch từng khúc xương của hắn, nhất định không để lại dù chỉ là một mẩu thịt.

- Muốn giết tao? Lũ súc sinh các ngươi đừng mơ tưởng điều đó! Khốn nạn, haha, khốn nạn thật!

Tên Chấp sự thì thầm với chính hắn, và đó cũng là lúc đàn gấu bắt đầu nhào tới cắn xé hắn.

Đột nhiên bầu trời lại lóe sáng, liên tiếp những tia sét tím đánh xuống, thiêu đốt thân thể của tên Chấp sự, đàn gấu cũng nhanh chóng lùi lại.

Hắc Hùng Vương ở trên các tán cây cao liên tục xù lông, dẫn những dòng điện màu tím quanh cơ thể tới hai tay, rồi phóng những tia sét đó xuống, vài giây trước, nó cảm nhận được sự nguy hiểm từ tên nhân loại kia.

Cho dù hắn đã cháy đen thành than đi nữa, Hắc Hùng Vương cũng sẽ không chủ quan, nó biết kẻ này có sức sống rất mạnh.

Hắc Hùng Vương nghi ngờ không sai, cơ thể tên Chấp sự bắt đầu phình lên, khắp người hắn như sôi lên, từng mảng thịt căng ra như cục u, cả cơ thể hắn đã không còn là hình người nữa, chỉ còn là một cục thịt xấu xí bị đốt cháy nham nhở.

Dù các tia sét liên tục đốt cháy cũng không ngăn lại được chúng cứ phình to ra, Hắc Hùng Vương gầm lên, ra lệnh đàn của nó mau bỏ chạy, còn nó tiếp tục dùng sét thiêu đốt làm chậm cục thịt này tiếp tục phình ra.

Đàn gấu nghe được đại vương gầm lên, lập tức bỏ chạy, nhưng đã muộn, viển thịt đó căng trong rồi phát nổ.

Bụp!

Hóa ra vụ nổ lại khá tầm thường, không có âm thanh lớn vang dội, cũng không có sự tàn phá ghê gớm, chỉ là có vố số thịt và máu bắn tung tóe mà thôi.

Rất nhiều con gấu đã bị chỗ máu thịt đó văng trúng, nhất là Hắc Hùng Vương, cả người nó phủ đầy thứ thịt nhầy nhụa, tởm lợm đó.

Năm giây, mười giây, chẳng có gì xảy ra.

Hắc Hùng Vương thở phào, nó lắc mình muốn rũ bỏ tạp chất trên người, nhưng rũ mãi cũng không được, giống như keo dính, chúng bám chắc trên lông của Hắc Hùng Vương, phía bên dưới cả đàn gấu cũng đang gặp vấn đề tương tự.

Hắc Hùng Vương rất nhanh phát hiện thứ máu thịt này không chỉ bám thật chặt mà còn đang dần ăn mòn da lông của nó, lo sợ, nó liền sử dụng tia điện để đốt cháy thứ kí sinh ghê tởm này.

Khi tia điện chạm tới, giống như nhận kích thích cực mạnh, toàn bộ thứ máu thịt bầy nhầy đó lập tức điên cuồng ăn mòn cơ thể của Hắc Hùng Vương, nó gầm lên đau đớn, điên cuồng tự cào xé cơ thể, không tiếc tự tổn thương để xé ra thứ kí sinh đang bám khắp người nó.

Phía dưới, đàn gấu cũng đang tự cắn xé chính mình, tiếng gầm rú thảm thiết cùng tuyệt vọng vang khắp khu rừng, khung cảnh chẳng khác nào địa ngục.