Chương 32: Phàm Lục

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 32: Phàm Lục

Chương 32: Phàm Lục

Bãi Rác hôm nay cũng vô cùng đông đúc, người ra người vào tấp nập, đâu đâu cũng thấy người mua kẻ bán ì xèo trả giá, khiến nơi này chẳng giống một khu chợ đen phi pháp mà giống một trung tâm thương mại lớn nhất nhì kinh thành Hội An.

Ở trong một căn phòng dưới lòng đất, Thẩm Ung đang cục kì chăm chú, lão ta cẩn thận từng động tác nhỏ, Thẩm Ung như một nghệ thuật gia đắm chìm vào tác phẩm của mình.

Lão chậm rãi xỏ từng mũi kim, chậm rãi may lại ổ bụng của kẻ đang nằm trước mặt lão, kẻ này đã bị cắt đi hai mí khiến hắn không thể nhắm mắt được, tuy nhiên lúc này hai con ngươi đó đang trợn ngược, đồng tử không có tiêu điểm, có lẽ vì quá đau đớn mà hắn đã ngất đi.

Thẩm Ung cứ chậm rãi với từng đường khâu sợi chỉ, hai hôm nay lão đã học được thêm thật nhiều về khả năng sinh tồn của con người, hóa ra dù là người thường chưa từng học võ thì mỗi cơ quan nội tạng, đều có thể chịu được sự tổn thương nhất định mà cơ thể vẫn có thể tiếp tục duy trì sinh mệnh.

Ngoài ra, Thẩm Ung cũng ngạc nhiên trước khả năng chịu đựng của kẻ này, tên lúc trước mới bị tra tấn vài tiếng đã hoàn toàn phát điên, chẳng còn tinh thần tỉnh táo để Thẩm Ung dày vò, kẻ này thì ngược lại, hai ngày rồi mà thậm chí hắn vẫn còn có thể nói chuyện với Thẩm Ung, kể về những tội ác hắn từng làm với đám trẻ ăn mày.

Tinh thần tên nhóc này cứng rắn như vậy, bảo sao lại có thể hành hạ bọn trẻ con ăn mày mà không một chút nương tay, rơi vào tay Thẩm Ung cũng là quả báo phải trả cho những hành động của nó.

Khâu xong, mỉm cười hài lòng với tác phẩm nghiệp dư của mình, Thẩm Ung liền nắm lấy đầu của nó, kích thích để nó tỉnh dậy.

Tiêu điểm đồng tử dần dần hội tụ, chậm rãi tỉnh lại, nhận ra mình vẫn sống, vẫn là lão già đầu trọc lực lưỡng, biến thái này, tại sao nó chảy máu nhiều như vậy mà vẫn chưa chết?

Cúi xuống nhìn thân thể với vô số đường khâu nham nhở, chẳng khác nào một mảnh vải rách nát được vá lại một cách vụng về.

Thực ra trong nội tâm nó đã tuyệt vọng, mọi chi giác đã mất hết, nó cũng chẳng còn thấy đau đớn nữa, Thẩm Ung cũng biết như vậy nên lão ngừng tra tấn lên thể xác.

Lão mang đến cho kẻ này một bát cháo thịt, nhẹ nhàng thổi nguội từng thìa cháo đút cho hắn, vừa cho ăn, lão vừa nói:

- Phàm Lục. Với những tội nghiệt mà ngươi đã gây ra thì những ngày qua là chưa đủ để trả giá nhưng thôi...sự cứng rắn của ngươi khiến ta nể phục, ăn cho no, rồi ta sẽ tiễn ngươi lên đường.

Phàm Lục nhìn Thẩm Ung, không mí mắt khiến ánh nhìn của hắn thật đáng sợ:

- Lão già, tại sao ngươi lại làm vậy với ta? Là ngứa mắt hay là muốn thay trời hành đạo?

Thẩm Ung lắc đầu nói:

- Đều không phải, là do ngươi không may, đụng phải người không nên đụng.

Phàm Lục nhếch miệng cười đau khổ, lộ ra hai hàm chỉ còn đỏ lòm phần lợi, tất cả răng của hắn đều đã bị Thẩm Ung nhổ sạch để tránh hắn cắn lưỡi tự sát.

- Làm sao ta biết được! Mà dù có biết cũng phải làm, bởi không làm thì ta chính là kẻ vô dụng, kẻ lười biếng, khi đó chính ta cũng trở thành mục tiêu bị lôi ra trừng phạt để làm gương!

Thẩm Ung nhẹ nhàng vuốt ngực của Phàm Lục, tránh cho cậu quá kích động khiến miệng vết thương rách ra, việc khâu da thịt rất mất thời gian của lão.

- Vậy mới nói ngươi không may, chúng ta về cơ bản là giống nhau, chỉ là bất đắc dĩ phải thích nghi với hoàn cảnh để có thể tiếp tục tồn tại.

Thấy Phàm Lục im lặng, mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà, Thẩm Ung nói tiếp:

- Ngươi không nên ôm nỗi căm thù với ta mà chết đi, điều đó là không đáng, có thể ngươi chẳng nghe, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi lí do tại sao cuộc đời ngươi lại đau đớn, khổ sở đến vậy.

Như khơi dậy được chút tò mò cuối cùng của một kẻ đã chấp nhận cái chết, Phàm Lục quay đầu sang, yên tĩnh nhìn Thẩm Ung.

Thẩm Ung thở dài, nhìn sâu vào đôi mắt của Phàm Lục, chậm rãi nói:

- Thứ ngươi nên căm ghét chính là quốc gia này, căm ghét những kẻ cầm quyền ngu dốt đang ngồi trên cao kia. Chúng không coi những kẻ hèn kém ở đáy xã hội là con người, chúng ta chỉ là đám súc sinh dơ bẩn buộc phải phục dịch và mua vui cho những kẻ đó. Ngươi nghĩ tại sao cha mẹ ngươi lại đem bán ngươi cho đám ăn mày?

- Vì họ chẳng còn cách nào khác, họ sắp chết đói và bán ngươi là cách duy nhất họ tiếp tục kéo dài sự sống lay lắt, ngươi cũng đừng trách họ, thế giới do những kẻ tàn bạo kia tạo ra không có tình thương cho người thường, chúng chỉ biết bóc lột lấy đi mọi tài nguyên để trở nên mạnh hơn, rồi chúng lại khai màn chiến tranh, ép chúng ta trở thành pháo hôi, bòn rút chúng ta tới giọt máu cuối cùng.

- Ngươi nghĩ xem, nếu đất nước này không có những kẻ thượng đẳng đó, không sa lầy vào chiến tranh, người người đều có cơm ăn, áo mặc, thì cuộc đời ngươi sẽ thế nào?

- Ngươi sẽ được ăn no mỗi ngày, được cha mẹ yêu thương, mỗi ngày đều cùng đám bạn vui đùa, thậm chí ngươi có thể được đi học, biết bao nhiêu cơ hội sẽ mở ra với ngươi.

Phàm Lục càng nghe càng khó chịu nơi lồng ngực, nỗi căm hận to lớn tích tụ mấy ngày qua giống như sắp vỡ ra, nhưng nó không còn hướng về Thẩm Ung nữa mà chuyển sang căm giận một thứ mà cậu chưa từng nghĩ tới, thứ mà trước đó quá xa xôi, chẳng ai nói với cậu.

Qua lời của Thẩm Ung, cậu biết quốc gia này thối nát, chính những kẻ cao cao tại thượng phía trên đã khiến cuộc đời của cậu trở nên bi thảm, cậu hận chúng, cậu nguyền rủa chúng...

Phàm Lục đã không thể chịu nổi, cậu bắt đầu ho, sặc lên từng ngụm máu, hai tay cậu nắm chặt lấy tay Thẩm Ung, cả người run rẩy, co giật, lão cũng không bỏ ra, một tay xao đầu cậu, nhẹ giọng nói:

- Đi thôi... dù ta đã già thế nhưng ta sẽ luôn cố gắng thay đổi quốc gia này, ngăn những đứa trẻ có số phận như ngươi xuất hiện.

Phàm Lục run lên lần cuối, rồi ngừng thở.

Thẩm Ung cũng không buông tay Phàm Lục, lão bắt đầu bấm đốt ngón tay, giống như tính toán điều gì đó.

---

[Hệ thống kiến tạo phân thân]

[Phát hiện phân thân có thể kích hoạt]

[Tên: Phàm Lục - Hạng:?]

[Điều kiện kiến tạo: Được hiền nhân khai sáng vào phút cuối, Phàm Lục muốn theo người này học tập]

[Đồng ý / Không]

Trần Định vẫn còn đang điên đầu với chuyện chú nguyền có thể sử dụng hệ thống thì đột nhiên một bảng điện tử thông báo có thể kiến tạo phân thân hiện lên.

Cậu liền hỏi Thiết Cốt:

- "Có ai mới chết quanh đây sao?"

Thiết Cốt cũng nhìn xung quanh rồi trả lời:

- Không thưa cậu chủ, nơi chúng ta đi qua chỉ toàn là rừng núi, cho tới giờ vẫn chưa gặp người nào cả!

Trần Định chợt lo sợ chính chú nguyền đang giở trò, cậu lập tức kiểm tra nó nhưng thứ này đang ngủ rất say: "Không phải nó, vậy phân thân này từ đâu đến?"

Chỉ có một cách để biết, đó là cậu sẽ đồng ý rồi ra lệnh cho nó đến gặp cậu, dù sao có thêm một phân thân cũng là chuyện tốt, việc tầm sư học đạo là một điều kiện không khó để thực hiện.

- "Đồng ý".

[Bắt đầu quá trình kiến tạo]

Trong căn phòng tại Bãi Rác, thi thể Phàm Lục đột nhiên lại run lên, các vết thương nhanh chóng liền lại, các bộ phận cơ thể, các cơ quan nội tạng bị Thẩm Ung cắt bỏ lúc trước tự động bò về vị trí cũ rồi liền lại như ban đầu.

Thẩm Ung ngồi đó, yên lặng nhìn Phàm Lục tái sinh, rồi mỉm cười, lão đã đoán đúng, cậu chủ có thể hồi sinh người khác, lão cũng biết rằng điều kiện là người đó phải có cảm xúc thật mạnh trước khi chết, lão thì thầm:

- Cậu chủ là thánh thần sao...? Mà có lẽ chỉ thánh thần mới có thể cứu rỗi quốc gia này!

---