Chương 40: Phục kích (1)

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 40: Phục kích (1)

Chương 40: Phục kích (1)

Thanh Yên cốc cũng giống như tên gọi của nó, thanh bình và yên tĩnh, kể cả động vật của nơi này cũng hoạt động lặng lẽ hơn ở nơi khác, gió của nơi này cũng chẳng bao giờ rít gào, chỉ duy nhất có một nơi mà không khí hoàn toàn trái ngược, đó là Kỳ Lâm trấn.

Nơi này chẳng bao giờ có bóng tối, dù ngoài kia có là sáng sớm hay tối khuya thì nơi này vẫn ồn ào và tấp nập, thậm chí càng về đêm, các hoạt động ăn chơi lại càng diễn ra sôi động hơn, người đi lại càng nhiều hơn.

---

Chiếc xe ngựa chở bốn người đang đến rất gần Kỳ Lâm trấn rồi, theo cơn gió truyền tới, Thiết Cốt còn ngửi được thoang thoảng mùi khói bếp, xa xa cũng có thể thấy ánh sáng từ thị trấn hắt lên bầu trời.

Lý Viên Viên ngồi trên xe liếc nhìn Thiết Cốt, thấy hắn vẫn đang chăm chú ngắm cảnh ngoài cửa sổ, cứ như cảnh vật ngoài đó có gì rất là thú vị, cô có chút bực bội vô cớ, lại hậm hực gạt chốt cơ quan, tiếng kim loại vang lên, cả hai cánh cửa sổ đều đóng sập lại, buồng xe lại kín mít, ánh sáng lúc này đến từ hàng chục viên dạ minh châu trên trần xe.

Thiết Cốt cũng giật mình, ôm lấy Trần Định, đầy đề phòng nhìn Lý Viên Viên, cô cũng lạnh nhạt nói:

- Đến nơi rồi.

Thiết Cốt gãi đầu khó hiểu, mới lúc trước hắn và cô còn trêu đùa với nhau vui vẻ lắm cơ mà?

Khó trách hắn không hiểu, hắn trước nay chỉ luyện võ chứ không để ý chuyện nam nữ, ngồi cạnh mỹ nhân nhưng hắn lại chỉ nhìn phong cảnh, nghĩ mãi không ra, Thiết Cốt liền hỏi Trần Định:

- "Cậu chủ, cô ta bị sao vậy?"

Trần Định cũng nào có biết, thậm chí kiếp trước cậu còn là tên nhát gái, chưa một lần nắm tay người khác giới, nhưng cậu chợt nghĩ đến chú nguyền đã từng chú ý đến cô ta, cậu nói:

- "Có lẽ là căn bệnh trong cơ thể cô ấy đang phát tác, nếu được chúng ta sẽ tìm cơ hội để giúp cô ấy."

---

Cấm Vệ quân đang than thở với nhau rằng chẳng biết tại sao phải huy động lực lượng lớn đến như vậy chỉ để truy tìm một đứa trẻ con, lại còn chẳng có manh mối, chẳng có miêu tả vẻ ngoài, bọn họ chỉ có thể làm theo cách thủ công nhất, lục soát, khám người, thấy ai khả nghi liền bắt.

Thậm chí thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót, chẳng ra bao nhiêu đứa trẻ đã bị tước khỏi tay của cha mẹ chúng.

Cũng may bọn họ là đội canh gác của Kỳ Lâm trấn, nơi chẳng có mấy trẻ con và vẫn còn được nghỉ ngơi khi đêm xuống, chứ đội truy tìm vẫn đang ngày đêm mò mẫm trong rừng tối, gặp bao nguy hiểm.

Trên tháp canh, một tên lính đang toắc miệng ra ngáp, nước mắt hắn theo đó chảy ra lèm nhèm, vừa mở mắt ra thì đột nhiên thấy từ xa một chiếc xe ngựa đang chạy tới, dụi mắt thêm vài lần nữa để chắc chắn mình không nhầm, tỉnh cả ngủ, hắn vội gõ chuông báo động cho đồng đội.

Các tên Cấm Vệ khác lập tức trở lại vị trí, tên Cấm Vệ mặc áo bào tím tiến lên phía trước, quát lớn về chiếc xe:

- Người phía trước mau dừng xe, Kỳ Lâm trấn đã đóng cửa, không cho phép người ra vào.

Cứ như không nghe thấy gì, chiếc xe vẫn lao tới, tốc độ không giảm chút nào, chỉ còn khoảng cách ngắn nữa là xe ngựa xe đâm vào bọn họ.

Tên chỉ huy này cau mày, ra lệnh cho thuộc hạ:

- Sẵn sàng chiến đâu, Từ Dĩ, chuẩn bị Thần Công Nỏ.

Không hổ danh là đội quân bảo vệ hoàng cung, chớp mắt đã xây dựng xong đội hình chiến đấu, trên tháp canh Thần Công Nỏ cũng đã căng tên, hướng về chiếc xe ngựa.

Thần Công Nỏ là vũ khí mà Đại An sao chép từ Yêu tộc, cực kì phù hợp để tiêu diệt cao thủ nhân tộc, thân tên đều được rèn từ Huyền Minh thiết, đầu mũi tên lại làm từ xương của loài dơi Dực Ma, có thể dễ dàng xuyên qua mọi thứ giáp trụ con người từng tạo ra, thậm chí áo giáp từ linh năng cũng không ngăn được quá nhiều.

Tên chỉ huy lại quát lên lần nữa:

- Ta nhắc lại, mau dừng xe!

Chiếc xe vẫn lao tới, phía sau còn kéo theo cả một đường bụi tung bay mù mịt.

Tên chỉ huy cười gằn, kẻ nào lại dám to gan đến vậy, nếu đã muốn chết đến thế thì hắn cũng không ngại tiễn chúng lên đường, hôm nay hắn đã chịu đựng quá đủ những tên hống hách, kiêu ngạo rồi, thấy xe ngựa đã vào tầm bắn, hắn lập tức ra lệnh:

- Phóng tên!

Thế nhưng không có mũi tên nào được bắn ra như ý của hắn, bực bội ngẩng đầu lên, định mắng Từ Dĩ một trận thì thấy hắn đang run rẩy, lắp bắp nói:

- Cờ hiệu... cờ hiệu của Lý Lam đại nhân!

Tên chỉ huy giật mình, lập tức quay đầu lại nheo mắt nhìn thật kĩ, quả không sai, là cờ của Lý Lam, sau lưng hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: "Sao lại tới một chiếc nữa?"

Dù thắc mắc nhưng không chần chừ một giây nào, hắn ra lệnh:

- Hạ nỏ, giải trừ chiến đấu, mở cổng, tập kết hai hàng làm lễ chào mừng.

Thậm chí còn nhanh hơn khi triển khai tấn công, đám Cẩm Y Vệ đã đứng vào hàng, trang nghiêm giơ nắm tay đặt trước ngực, đây chính là nghi thức chào tiêu chuẩn của quân đội Đại An quốc, chuyên dùng để đón tiếp lãnh đạo.

Dù trong xe có Lý Lam tướng quân hay không thì cờ hiệu của ngài ấy vẫn là biểu tượng không thể khinh nhờn.

Chiếc xe ngựa cũng không dừng lại trước màn chào đón trịnh trọng của Cấm Vệ quân, nó chỉ vô tình chạy lướt qua mà thôi, kéo theo khói bụi che kín hai hàng người, thế nhưng không ai dám nói gì.

Bọn họ vẫn đứng yên trong tư thế đó cho đến khi chiếc xe ngựa đã đi thật xa, biến mất sau những thân cây to lớn.

Trên xe ngựa, cho dù thùng xe đã bịt kín nhưng Thiết Cốt và Lý Viên Viên vẫn có thể theo dõi mọi chuyện qua một tấm màn thủy tinh, cả hình ảnh lẫn âm thanh đều được truyền qua nó, Trần Định ngạc nhiên vì sự hiện đại của thế giới này, dù không được khoa học cho lắm.

Thiết Cốt không khỏi thán phục uy danh của Lý Lam, chỉ cần một lá cờ cũng có thể khiến Cấm Vệ quân không dám cản đường, Thiết Cốt chợt nhớ những năm tháng còn ở trong hải quân của mình, khi đó hắn cũng rất có danh tiếng.

Hắn chợt bật cười, quân đội Đại An có thể tốt nhưng chiến tranh xâm lược của họ thì không, chính vì không chịu nổi việc giết hại những sinh mệnh vô tội mà hắn mới chống lại mệnh lệnh rồi bắt đầu sống cuộc sống lẩn trốn này.

- Chẳng biết Lý Lam đã giết bao nhiêu sinh mệnh để có uy danh như hôm nay...

Thiết Cốt thở dài, thầm nói cho chính mình nghe.

---

Cuối cùng cũng trót lọt đi vào được Kỳ Lâm trấn, Thiết Cốt và cả Trần Định đều cảm thấy vui mừng, đang muốn nói chuyện với Lý Viên Viên thì thấy cô ta đang nhíu đôi mày lá liễu, theo dõi màn thủy tinh:

- Hôm nay Kỳ Lâm trấn có chút lạ, con đường hôm nay thật vắng vẻ, người đâu hết rồi?

Thiết Cốt cũng nhìn màn hình, tuy xung quanh không có người nhưng xa xa phía trước ánh sáng của đèn đuốc hắt lên vô cùng rực rỡ, tiếng người huyên náo thậm chí còn vang đến đây, phía ngoài tên phu xe nói:

- Có lẽ vì chúng ta chưa vào đến trung tâm thôi, chứ trước sau đều có Cẩm Y Vệ canh gác, có thể có chuyện gì chứ?

Lý Sâm cũng nói:

- Tiểu thư quên sao, hôm nay là ngày đấu trường mở cửa, có lẽ mọi người đã tập trung ở đó hết rồi.

Nghe hai người nói, Lý Viên Viên cũng thấy có lý, tuy nhiên cô vẫn cẩn thận nhắc nhở:

- Chỉ cần có nguy hiểm, lập tức điều khiển Huyết Hải mã bỏ chạy, các ngươi đều không còn khả năng chiến đấu nữa rồi.

Lý Sâm còn chưa kịp trả lời thì từ trên cây có bốn bóng đen đột ngột nhảy xuống, chặn đường xe ngựa, trên tay của bọn họ còn cầm sẵn vũ khí.

Bị bất ngờ, hai người Lý Sâm và phu xe đều có chút luống cuống, vết thương khiến họ đã mệt mỏi tới mức cực hạn, sự nhạy bén cũng theo đó giảm đi rất nhiều, Thiết Cốt cũng vậy, trong thùng xe rất an toàn thế nhưng lại cản trở mọi giác quan của hắn.

Thiết Cốt đã rút đao, vội vàng đặt Trần Định vào lòng Lý Viên Viên, ra hiệu cho cô mở cửa, hắn là người duy nhất còn khả năng chiến đấu lúc này.

Nhưng đám người đang chặn đường không hề giống muốn tấn công, chỉ đứng đó quan sát chiếc xe, sau đó bọn họ như đã xác định điều gì đó, một tên bước lên phía trước, giọng vui mừng nói:

- Tiểu thư, tiểu thư, ta là Lộ Cốc đây. Chờ mãi không thấy ngài, ta cứ nghĩ ngài đã gặp bất trắc, thật may mắn.

Lý Viên Viên cũng ngạc nhiên không kém:

- Lộ Cốc? Sao ngươi lại ở đây, ta bảo ngươi dẫn đoàn xe giả về thẳng Lý phủ rồi ở yên đó chờ ta, ngươi dám trái lệnh?

Lộ Cốc cười khổ, giơ lên thanh đao đầy máu của mình, buồn bã nói:

- Bọn ta biết đoàn xe giả mà tiểu thư sắp đặt rất có thể sẽ bị tấn công, thế nên tất cả đều cực kì cận thận trên đường đến Kỳ Lâm trấn, thế nhưng khi vào được rồi thì mọi người ai nấy đều thả lỏng, không ngờ bọn chúng dám mạo hiểm như vậy, trước sau đều có Cấm Vệ quân thế mà chúng dám tấn công.

- Bọn chúng quá đông lại có lợi thế bất ngờ, dễ dàng nghiền nát đội hình hộ vệ, ta đành bỏ lại xe ngựa, rồi cùng mấy vị huynh đệ còn sống mở đường máu thoát thân, tuy nhiên sợ ngài cũng bị phục kích nên bọn ta liều mình ẩn nấp ở đây để chờ ngài.

- Bọn chúng sớm thôi sẽ biết trong xe ngựa là thế thân của tiểu thư, ngài mau theo bọn ta trốn đi, hãy để lại hai người Lý Sâm điều khiển xe ngựa đánh lạc hướng chúng.

Tên phu xe trẻ tuổi người nghe Lộ Cốc nói xong cũng sợ hãi, vội vàng khuyên:

- Tiểu thư, Lộ Cốc nói không sai, ngài hãy mau theo hắn rời đi, họ có bốn người, có thể bảo hộ ngài tốt hơn bọn thuộc hạ, lúc này...

Lý Sâm lập tức ngắt lời của hắn:

- Để tiểu thư tự quyết, ngươi hấp tấp cái gì?

Nói vậy nhưng trong bụng Lý Sâm đang chửi xối xả: "Thằng đồng đội heo này, muốn khoe với cả thế giới là chúng ta bị thương sao?"

Trong xe ngựa, Lý Viên Viên vẫn im lặng, cô đang chăm chú nhìn Lộ Cốc trên màn hình thủy tinh.