Chương 33: Thanh Yên Cốc

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 33: Thanh Yên Cốc

Chương 33: Thanh Yên Cốc


[Phân thân hạng F (chưa hoàn thành điều kiện)]

[Tên: Phàm Lục]

[Tuổi: 13]

[Giới thiệu:

Là con cả trong một gia đình nghèo khó lại đông con tại Hồng Phong thành, để các em không phải chịu đói, Phàm Lục đã ra đời bươn chải từ rất sớm.

Trộm cắp, cướp của, hành hung,... bất kì việc gì có thể đổi lấy bánh mì, Phàm Lục đều sẽ làm, tính tình tàn nhẫn, biểu cảm lạnh lùng khiến chẳng ai ưu nổi Phàm Lục, dù cậu chỉ là một đứa trẻ.

Hạn hán kéo dài, thành Hồng Phong hết sạch lương thực, đói kém, bệnh dịch hoành hành, không thể sống nổi, gia đình Phàm Lục theo đoàn người chạy nạn tiến về kinh thành Hội An.

Trên đường di chuyển, Phàm Lục nhiều lần giết người để bảo vệ các em, khiến hung danh của Phàm Lục lan xa, thấy con trai ngày càng tàn nhẫn và hiếu sát, cha mẹ Phàm Lục xúi dục cậu đi cướp lương thực của người khác.

Thế rồi cả nhà Phàm Lục dựa vào lương thực cậu đi cướp thuận lợi đến Hội An, nhưng tới Hội An, quan lại, quyền quý quá nhiều, khi Phàm Lục dở thói côn đồ liền bị người ta đánh cho gần chết, nằm liệt không đi nổi.

Cha mẹ Phàm Lục nghĩ rằng con trai đã tàn phế, sợ phải nuôi kẻ vô dụng, họ liền bán cậu cho Đám Ăn Mày ở Bãi Rác, Phàm Lục cũng không nói gì, chỉ nhắc cha mẹ hãy chăm sóc các em cẩn thận.

Chưa đầy hai tháng sau, các em của Phàm Lục lần lượt bị họ bán phải trở thành ăn mày, cha mẹ cậu cũng biến mất từ đó.

Phàm Lục dù bị thương vẫn bò ra đường để ăn xin và bảo vệ các em, Phàm Lục sẽ liều mạng nếu có kẻ nào dám đụng đến các em của cậu.

Nhờ sự tàn bạo đó nên dù còn rất nhỏ Phàm Lục vẫn được giao cho việc tra tấn bọn trẻ con ăn mày, không lâu sau, Phàm Lục thể hiện mình rất phù hợp với công việc này.

Nhưng trong một lần nhận ủy thác công việc, Phàm Lục bị một kẻ lạ mặt bắt cóc, tra tấn, chịu đủ mọi loại đau đớn, cuối cùng cậu bị chính cơn tức giận của mình giết chết.]

[Điều kiện kiến tạo phân thân: Xin học (Chưa hoàn thành)]

[Kĩ năng: Tàn nhẫn]

[Vị trí: Hội An]

Trần Định đọc xong bảng điện tử liền nhận ra phân thân mới của mình chính là kẻ đã tra tấn Hải Tam nhưng tại sao hắn lại chết rồi?

Chẳng phải Thẩm Ung đang giam giữ chúng sao?

Trần Định nhớ rằng lần trước cậu chỉ ra lệnh cho Thẩm Ung bắt bọn chúng phải trả giá cho việc hành hạ Hải Tam, chứ không muốn giết chúng: "Hay do mình không nói rõ ràng nên Thẩm Ung không hiểu mà cứ thế giết chúng rồi?"

Trần Định nghĩ vậy liền lập tức liên lạc Thẩm Ung:

- "Thẩm Ung, hai tên ăn mày lần trước, ngươi giết bọn chúng rồi sao?"

Thẩm Ung trả lời như đó là điều dĩ nhiên:

- "Đúng vậy, những gì bọn chúng đã làm, chết còn chưa hết tội. Ngài cần bọn chúng còn sống?"

Trần Định cũng không biết nói sao với Thẩm Ung, đành nói:

- "Có một vài chuyện xảy ra, khiến kẻ tên Phàm Lục đã trở thành người cùng hội cùng thuyền với chúng ta, lúc này ngươi hãy thay ta giúp hắn hoàn thành tâm nguyện."

Thẩm Ung cũng không thắc mắc gì, chỉ cười nói:

-"Hy vọng tâm nguyện của hắn không phải là giết chết ta."

---

Trần Định thấy thật đau đầu, cho tới lúc này cậu vẫn không quá hiểu cách thức hệ thống này vận hành, nó có thể hồi sinh người hoặc động vật vừa chết trở thành phân thân nhưng cần một điều kiện gì mà cậu chưa hiểu được.

Hệ thống cũng có thể thông qua phân thân để tìm kiếm từ xa người chết đủ điều kiện để tái sinh, không rõ liệu chú nguyền có thể thông qua con gấu Thanh Bạch làm điều này hay không?

Ngoài ra còn tác dụng của điểm tồn tại, cửa hàng vẫn chưa mở,... rất nhiều thứ còn là dấu hỏi.

Trần Định cũng đành mặc kệ, chuyện tới đâu hay tới đó, cái cậu cần quan tâm lúc này là lên kế hoạch cho hành trình về nhà của Thiết Cốt.

---

Hai người đang đi về phía Thanh Yên Cốc, Thiết Cốt vì đảm bảo Trần Định không bị xóc nảy quá nhiều nên không dám chạy quá nhanh, khiến con đường không qua xa cũng mất rất nhiều thời gian di chuyển.

Trần Định tự hỏi sẽ mất bao nhiêu thời gian cho việc hoàn thành điều kiện về nhà của Thiết Cốt.

Quê nhà của Thiết Cốt nằm tận xa xôi về phía đông của Đại An quốc, băng qua dãy Hồng Minh, vượt qua cả bình nguyên Vô Vọng, điểm đến là một làng chài nhỏ nơi ven biển.

Trần Định hỏi Thiết Cốt:

- "Lần trước ngươi mất bao lâu để đến được Hội An?"

Thiết Cốt nhớ lại một chút rồi nói:

- Từ lúc trốn thoát khỏi đảo Bình Minh, vừa lẩn trốn, vừa du lịch ngắm cảnh thì tiểu nhân mất gần ba năm mới đặt chân tới Hội An, lần này trở về, vì phải chăm sóc ngài nên có lẽ hành trình sẽ còn dài hơn thế. Hay là chúng ta chờ một vài năm, để ngài đủ cứng cáp rồi đi cũng không sao.

Thiết Cốt lo lắng rằng thể trạng yếu ớt của Trần Định không thể chịu đựng nổi hành trình dài như vậy, đặc biệt là thời tiết bất thường của dãy núi Hồng Minh và sự cướp bóc hỗn loạn của bình nguyên Vô Vọng.

Trần Định cũng hiểu nỗi lo của Thiết Cốt nhưng cậu biết mình có thể chịu được, để củng cố niềm tin của Thiết Cốt, cậu nói:

- "Đừng lo, ta rất hiểu cơ thể mình, đưa ngươi về nhà cũng là cách ta chạy trốn khỏi những kẻ truy sát, sẽ chẳng ai ngờ được ngươi lại dẫn theo một đứa bé sơ sinh đi đến tận chân trời góc biển cơ chứ."

Trần Định tự tin như vậy vì cậu biết cơ thể đang dần trở nên khỏe hơn nhờ nguồn sức mạnh chảy ra từ chú nguyền đang ngủ say, mặc dù đó chỉ là số rất ít so với phần lớn năng lượng đã bị nó hấp thu nhưng với cậu thì đã là dư thừa, thậm chí sinh mệnh của cậu cũng chậm rãi tăng lên.

Mặc dù lúc này Trần Định vẫn rất yếu ớt, yếu hơn cả một đứa bé bình thường nhưng sớm thôi, cậu sẽ khỏe lên, hành trình này nhất định phải vượt qua, từ khi biết Thẩm Uyên có dính líu tới chuyện này, Trần Định chỉ muốn chạy thật nhanh, tránh xa con quỷ đó.

Còn đang lơ mơ ngủ thì đột nhiên Thiết Cốt nhẹ nhàng mở áo choàng, để những tia nắng đánh thức Trần Định, một cơn gió trong lành, mát mẻ tràn tới làm cậu choàng tỉnh, họ đã đến Thanh Yên Cốc.

Ngay trước mắt Trần Định là một hồ nước khổng lồ, nó cực kì rộng lớn, tới mức chẳng nhìn thấy phía bờ bên kia của mặt hồ, thậm chí bao quanh hồ nước còn trải dài một bờ cát trắng.

Nếu không phải Thiết Cốt đã nói từ trước, có lẽ Trần Định đã nghĩ đây là bờ biển chứ không phải chỉ là một hồ nước, khung cảnh kết hợp giữa rừng xanh mát mẻ, mặt nước lấp lánh và không khí trong lành khiến nơi đây cực kì nên thơ và xinh đẹp, khó trách những người có tiền của kinh thành lại luôn chọn nơi này làm điểm nghỉ dưỡng và du lịch.

Khi Trần Định còn đang say mê trước vẻ đẹp của nơi này, thì Thiết Cốt nghiêm trọng nói:

- Không đúng, nơi này đáng ra phải có dấu hiệu của đội tiếp ứng, ủy thác đã ghi rất rõ ràng, chỉ cần đưa ngài đến Thanh Yên Cốc thì sẽ có người xuất hiện, thay ta mang ngài đi.

- Nãy giờ ta đều nghĩ làm sao để qua mặt bọn người này vậy, thậm chí chuẩn bị động thủ giết người vậy nhưng chúng ta sắp đi tới thị trấn rồi mà vẫn không hề có dấu vết của bọn họ.

Trần Định cũng nghiêm túc:

- "Đó là dấu hiệu không tốt sao?"

Thiết Cốt cười khổ nói:

- Phải nói là cực kì tệ, rất có thể đội ngũ tiếp ứng đã bị tiêu diệt, chờ đợi chúng ta ở đây chính là Ám Vệ của triều đình.

- "Vậy chúng ta có thể đi đường vòng, không cần vào thị trấn nữa?"

Trần Định đưa ra ý nghĩ của mình nhưng Thiết Cốt lập tức lắc đầu phủ định:

- Thanh Yên Cốc cực kì rộng lớn, muốn đi vòng qua nó mất rất nhiều thời gian và bọn Ám Vệ chắc chắn cũng đang lùng sục mọi con đường khác, vào thị trấn để đi thuyền sang bên kia hồ là cách nhanh và an toàn nhất, ngoài ra cần phải tìm cho ngài sữa và quần áo ở đó, không thể cứ để ngài quấn mãi một chiếc khăn được.

Trần Định cảm thấy Thiết Cốt nói có lí, dù chú nguyền chia sẻ năng lượng giúp cậu không kiệt sức, thế nhưng cơn đói vẫn luôn cồn cào tra tấn cậu.

Nói ra mới thật buồn cười, kể túc đến thế giới này cậu vẫn chưa được một bữa ăn tử tế nào mà chỉ toàn là nhưng thứ không khác mấy so với thuốc độc.

Dung dịch Bất Tử Đan, bụi thuốc Diên Thọ Đan, năng lượng tà ác từ chú nguyền, thở ra một hơi thật dài, Trần Định cũng đành chỉ biết đổ lỗi cho nguyền rủa ám lên cậu thật đáng sợ.