Chương 38: Thương lượng

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 38: Thương lượng

Chương 38: Thương lượng

Mới phút trước còn căng thẳng chém giết, nhưng lúc này lại cả bốn người đều rơi vào tình huống khó xử, ba người chủ tớ thì đang mắng chín đời dòng họ nhà Thiết Cốt, chẳng hiểu hắn nghĩ gì khi lao vào liều mạng tấn công mà chẳng cần biết họ là ai.

Còn Thiết Cốt thì lại cảm thấy có chút ngại ngùng vì đột nhiên tất cả bọn họ lại yên lặng suy tư trong khi máu vẫn không ngừng chảy, hắn có chút sợ nểu cứ để thế thì không cần hắn ra tay, họ cũng thăng thiên mất.

Vị tiểu thư trong xe ngựa cất tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:

- Xin tự giới thiệu, ta là Lý Viên Viên, con gái thứ ba của gia chủ Lý gia.

Nghe vậy Thiết Cốt liền giật mình, lại là Lý gia, trước đó cũng cũng có một xe ngựa chở người của Lý gia hống hách đi qua trạm kiểm tra, dù mừng thầm trong lòng nhưng nhớ ra gì đó, Thiết Cốt liền nói:

- Ra là tam tiểu thư, nghe danh đã lâu về đóa hoa đoản mệnh của Lý gia, khắp kinh thành đều nói rằng cô vô cùng xinh đẹp thế nhưng lại bệnh tật triền miên, thế nên cuộc đua giành vị trí thừa kế Lý gia không hề có ghế dành cho cô, vậy mà những gì ta thấy lúc này thì có vẻ mọi người đều bị lừa cả rồi.

- Thiết Cốt đại nhân, những chuyện đó chút nữa chúng ta hẵng thảo luận, còn bây giờ phiền ngài thay ta trị thương cho thuộc hạ của ta, đây là Đại Dũ Đan, chỉ cần cho họ mỗi người một viên, phần còn lại coi như là quà gặp mặt giữa của ta kính gửi ngài.

Từ cửa sổ xe ngựa, một lọ đan dược được ném ra ngoài, Thiết Cốt bắt lấy, mở nắp ra xem thì mắt hắn cũng phải sáng lên, nguyên một lọ đầy Đại Dũ Đan, chất lượng đều là cực phẩm, chỉ cần không phải vết thương nghiêm trọng thì ăn một viên là có thể cầm máu, hồi phục nhanh chóng.

Có thứ này thì việc xông pha thiên hạ sẽ an toàn hơn rất nhiều, Thiết Cốt cảm thấy vị tiểu thư này quá là hào phóng rồi, nguyên một lọ, giá trị của nó thậm trí còn cao hơn thù lao của nhiệm vụ vận chuyển cậu chủ khiến hắn mất mạng lúc trước.

Thiết Cốt cũng không chần chừ, hắn lập tức lấy ra ba viên Đại Dũ Đan đút cho Lý Sâm và tên phu xe, cũng tiện thể giúp họ vận chuyển kinh mạch, tiêu hóa dược lực, khi cả hai đã dần ổn định không còn nguy hiểm tới tính mạng, Thiết Cốt mới yên tâm tự dùng một viên, điều tức một lúc rồi nói:

- Cô có thể đưa ta vào Kỳ Lâm trấn ngay tối nay mà không bị Cấm Vệ Quân kiểm tra không?

Phía trong xe ngựa im lặng một lúc rồi nói:

- Chỉ vậy thôi sao?

Thiết Cốt gãi cầm một chút rồi nói:

- Ta cũng cần một con thuyền có thể an toàn đi sang bờ bên kia.

Lý Viên Viên lại hỏi:

- Còn gì nữa không?

Thiết Cốt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói nhỏ:

- Một chút lộ phí?

Trong xe như có tiếng thở dài, cô nói:

- Hết rồi?

Thiết Cốt gật đầu:

- Đúng vậy, hết rồi.

Lý Viên Viên dở khóc dở cười nói:

- Ngài sẵn sàng liều mạng chỉ vì những điều này? Ngài có biết Lý Sâm hai người mà ngài đánh bại là ai không? Ngài có biết cái mạng của ta giá trị tới mức nào không?

Thiết Cốt gỡ phần mũ chùm của áo choàng xuống, nghiêm túc nhìn về phía xe ngựa, chẳng hiểu sao vết sẹo trên mặt khiến hắn càng thêm uy nghiêm, hắn nói:

- Ta không biết các người là ai, ta cũng bất ngờ khi các vị lại mạnh đến vậy, nhưng các người là hy vọng duy nhất chủ nhân có lúc này, và một khi đã quyết tâm ra tay, chỉ có thành công hoặc chết, dù sao nếu ta chạy, sớm muộn các ngươi cũng báo động cho Cấm Vệ quan truy bắt bọn ta.

Cả ba người Lý Sâm, tên phu xe, Lý Viên Viên đều yên lặng nhìn kĩ Thiết Cốt, trong lòng bọn họ đều tăng dần sự hảo cảm, mến tài đối với người đàn ông này, hắn ta không những lợi hại lại vô cùng trung thành, là người đồng đạo với bọn họ.

Bên cạnh đó cũng thầm mắng tên chủ nhân ngu ngốc của Thiết Cốt, kẻ đần độn nào lại muốn nhân tài như vậy mạo hiểm đi chết chứ, Lý Viên Viên thầm nghĩ nếu Thiết Cốt là người của cô ta thì cơ hội thừa kế Lý gia ít nhất sẽ tăng gấp đôi.

Lý Sâm cũng bực bội vì tên chủ nhân mang tính mạng của thuộc hạ ra để đánh cược thì không xứng với Thiết Cốt, lão ngẩng đầu về phía rừng cây quát lớn:

- Đồ chuột nhắt nhát chết, bọn ta đã hoàn toàn đầu hàng mà ngươi vẫn trốn chui nhủi trong bóng tối sao?

Thiết Cốt biết lão đang mắng cậu chủ nhưng hắn cũng không giận, mà cười nói với Lý Sâm:

- Lão ca, chủ nhân của ta không thể tự đi lại, cũng như trả lời ngươi đâu. Đợi chút, ta sẽ đón người đến đây.

Nghe như vây cả mọi người đều ngỡ ngàng, ra là chủ nhân của Thiết Cốt đang bị thương rất nặng, lại còn có Cấm Vệ quân truy đuổi, đường cùng rồi mới chọn cách này, bọn họ cũng nhẹ thở ra, bởi bọn họ sợ sẽ phải thương lượng với một kẻ âm hiểm thích nấp sâu trong bóng tối.

Thậm chí họ còn mong kẻ này đã vô phương cứu chữa, nếu hắn chết thì họ sẽ có cơ hội thu phục Thiết Cốt.

---

Không lâu sau, Thiết Cốt đã quay lại, hắn di chuyển vô cùng chậm rãi và cẩn thận, nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống.

Thấy Thiết Cốt không mang theo ai cùng trở lại, cả ba người đều chợt căng thẳng, sợ rằng tên chủ nhân kia đã ra mệnh lệnh mới cho hắn, đang muốn hỏi thăm thì Thiết Cốt bắt đầu cởi áo choàng.

Sau lớp áo choàng, trước ngực Thiết Cốt là bộ đai vải quấn rất chặt chẽ, trong đó có một đứa bé sơ sinh nhỏ xíu, yếu ớt, nó đang tròn mắt nhìn tất cả mọi người, Thiết Cốt chỉ vào đứa bé, vui vẻ nói:

- Đây chính là cậu chủ của ta, vì mới ra đời nên ngài không thể tự di chuyển hay giao tiếp, các vị thông cảm.

Lý Viên Viên có chút run run nói:

- Nhưng đây chỉ là một đứa trẻ? Nó có thể cho ngài lợi ích gì cơ chứ? Có đáng để ngài liều mạng?

Thiết Cốt cười nói:

- Ngài đã cho ta tất cả, tái sinh và cứu rỗi, cho dù trả lại mạng này cho cậu chủ thì đã sao chứ?

Lý Viên Viên có chút xúc động, cô nghĩ mình đã hiểu Thiết Cốt, con người này quá trung thành, sự trung thành này thậm chí chuyển tiếp từ cha của đứa bé này xuống cậu ta.

Thiên hạ này đạo đức đã suy đồi nghiêm trọng, con người với con người chỉ gắn kết qua lợi ích, liệu còn bao người có đầy đủ tài năng, sức mạnh mà vẫn trung thành hết mực không vì vụ lợi cho bản thân?

Trong hoàn cảnh nguy hiểm vẫn không ngại hy sinh chỉ vì một cơ hội mỏng manh cho chủ nhân, người như Thiết Cốt chỉ cần muốn, bất kì gia tộc cũng đưa ra lợi ích cực lớn để thu nhận.

Lý Viên Viên cảm thấy đứa bé này chẳng thể cho Thiết Cốt bất kì điều gì, cho dù có là người thừa kế duy nhất của gia tộc hay là siêu cấp thiên tài đi nữa thì cũng là chuyện của tương lai xa xôi, chẳng có nghĩa lý gì trong hoàn cảnh hiểm nguy khi bị triều đình truy sát.

Chỉ là người đàn ông này luôn giữ vững đạo đức và nhân cách của mình nên đứa bé này mới còn sống tới giờ, hay nói như những người tập võ thì đó là chính là võ đạo chân chính, không thẹn với bản tâm.

---

Lý Viên Viên điều chỉnh cảm xúc của mình, bình tĩnh nói:

- Mời hai vị lên xe, chúng ta sẽ bàn kĩ hơn một chút về yêu cầu tiến vào Kỳ Lâm trấn của ngài.

Dứt lời, chiếc xe ngựa đột nhiên vang lên những âm thanh leng keng của kim loại va chạm, nghe như tiếng bánh răng đang xoay chồng lên nhau, cỗ xe ngựa cứ như một loại máy móc đang vận hành, từ từ cánh cửa chính của xe ngựa được mở ra.

Thiết Cốt tiến lại gần, nhìn kĩ thì mồ hôi trên chán hắn đổ xuống, thì ra chiếc xe ngựa này là một căn phòng an toàn được kiến tạo toàn bộ từ Huyền Minh Thiết, thứ kim loại có độ cứng cực kì cao, thậm chí nó còn có khả năng ngăn cản chấn động, chỉ cần người ngồi trong đó kích hoạt cơ quan, khóa chặt căn phòng trốn trong đó, thì hắn ở bên ngoài chỉ có thể bỏ cuộc.

Thiết Cốt cảm thán bản thân thật may mắn khi Lý Viên Viên là người tốt, vì cứu mạng thuộc hạ mà liều mạng mở ra cửa sổ để thương lượng với hắn.

Bước lên xe, trước mặt Thiết Cốt là một cô gái tầm hai mươi lăm tuổi, xinh đẹp vô cùng, lông mày nhỏ nhắn như lá liễu trong gió, đôi mắt đen to tròn, sâu lắng như mặt hồ Thanh Yên ngoài kia, sống mũi cô nhỏ nhắn thanh thoát, nhưng trên hết là sự yêu kiều hội tụ trên đôi môi anh đào lúc nào cũng như đang cười kia,

Cho dù sắc mặt cô có chút nhợt nhạt nhưng điều đó không hề làm giảm đi dung mạo như hoa như trăng này, mà còn khiến người ta càng thương mến, càng muốn ôm lấy cô để thương yêu, để bảo vệ.