Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 35: Xe Ngựa

Chương 35: Xe Ngựa

Sau chiếc xe ngựa dát vàng huênh hoang đó, tiếp tục có một vài đoàn xe khác đã đi qua đây nhưng đều không đạt đủ điều kiện của Thiết Cốt, trời đã dần chuyển sang xế chiều, ánh nắng dịu đi, càng khiến khung cảnh của Thanh Yên hồ càng thêm lãng mạng.

Khi Trần Định lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời dần hạ xuống, cậu có chút nhớ nhà, nhớ cha mẹ ở thế giới kia, liệu chiều nay họ có chờ cơm cậu như mọi ngày.

Hôm đó đi làm vội, cậu đã bỏ bữa sáng mà mẹ đã mất công dậy sớm chuẩn bị, cũng bỏ ngoài tai lời nhắc nhở đi chậm thôi của cha, cậu cứ vô tâm như thế mà chẳng biết đó là bữa cuối cùng của mình với họ, cũng chẳng kịp nói lời tạm biệt.

Càng nhớ nhà, nhớ cha mẹ, Trần Định càng hối hận rằng tại sao lúc đó lại vội vàng tới mức một câu: "chào cha mẹ, con đi làm" cũng không kịp nói.

---

Thiết Cốt lay nhẹ Trần Định nói:

- Phía trước có một chiếc xe đang tới, trời đã sắp tối rồi, chúng ta không còn nhiều lựa chọn, phải liều thôi.

Chậm rãi đi tới là một đoàn xe không lớn nhưng không kém sang trọng, ngựa kéo xe cũng là giống ngựa bạch mã xinh đẹp, trên nóc xe treo cờ có một chữ Lam, xung quanh chiếc xe ở giữa có khoảng hơn chục người cưỡi ngựa hộ tống, những người này đều mang vũ khí, di chuyển theo đội hình rất có trật tự.

Đường lớn để tới Kỳ Lâm trấn rất an toàn nên người đến đây hầu như không cần vệ sĩ đi kèm, có lẽ trên xe chở người hoặc thứ rất quan trọng nên mới cần đội ngũ hộ vệ như thế.

Trần Định thấy chiếc xe này liền hỏi Thiết Cốt:

- Ngươi biết đoàn xe này của ai không?

Thiết Cốt lắc đầu nói:

- Kinh thành có vô số gia tộc lớn nhỏ, nếu không phải rất đặc biệt thì khó mà có thể nhớ kĩ được, nhưng với sự phòng vệ này thì có lẽ người trên xe không hề tầm thường.

Số hộ vệ hơi nhiều nhưng Thiết Cốt vẫn phải liều thôi, hắn đã rút đao chuẩn bị động thủ,, đột nhiên Trần Định ngăn lại hắn, nói:

- Ta cảm thấy đoàn xe này có vấn đề, nếu nó chở người quan trọng thì đáng lẽ nó không nên lộ liễu đến như vậy, hơn một chục hộ vệ, ba chiếc xe nhưng lại chỉ xếp đội hình quanh chiếc ở trung tâm, một đứa trẻ cũng biết phải tấn công vào đâu, khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

- Cuối cùng đáng nghi nhất là nếu thực sự có người tấn công thì số hộ vệ này có thể ngăn được sao? Ngươi nói xem, ngươi cần bao nhiêu lâu để khống chế chiếc xe này? Mười hơi thở hay hai mươi?

Thiết Cốt nghe xong liền im lặng, hắn có chút do dự, dù cảm thấy suy đoán của Trần Định rất có thể là đúng nhưng nếu bỏ lỡ đoàn xe này thì trời sẽ tối, Kỳ Lâm trấn liền đóng cửa, và sáng mai quân lính triều đình sẽ tràn ngập để lục soát nơi này, hai người không thể cứ trốn mãi trong rừng được.

Đấu tranh một lúc, Thiết Cốt cũng hạ đao xuống, hắn quyết định bỏ qua đoàn xe này, sự an toàn của cậu chủ vẫn phải đặt lên hàng đầu, cùng lắm là họ đi đường vòng chứ không nên mạo hiểm thử lửa với đoàn xe khả nghi này được.

Thiết Cốt lặng lẽ nhìn đoàn xe đi khuất, mặt trời cũng đã chạm tới đỉnh núi phía xa, hoàng hôn đổ một lớp nhung lụa màu đỏ rực rỡ khắp Thanh Yên Cốc, ngắm nhìn khung cảnh yên bình này khiến lòng người thảnh thơi.

Cảnh tượng hoàng hôn này rất tươi đẹp những cũng rất ngắn ngủi, những tia nắng dần nhạt đi rồi tắt hẳn, mặt trời lui về sau những rặng núi, kéo theo chiếc áo choàng sặc sỡ ban ngày, lộ ra sân khấu của màn đêm, bầu trời trong vắt, lấp lánh vô vàn những vì tinh tú, mặt trăng cũng không kém cạnh, nó đắp lên mặt hồ một lớp bạc lấp lánh mê hoặc lòng người.

Nhưng Thiết Cốt không có tâm trạng ngắm cảnh, hắn thở dài, lúc này có lẽ Kỳ Lâm trấn cũng tới giờ đóng cửa, an ninh cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, hắn nói:

- "Cậu chủ, chúng ta phải đi ngay, đi thông đêm, ban ngày sẽ nghỉ, nếu may mắn, mười ngày là chúng ta có thể đến được bờ bên kia."

Trần Định cũng đành chấp nhận, mặc dù thấy khá nuối tiếc, cậu thực sự muốn ngắm nhìn Kỳ Lâm trấn, nơi xa hoa nhất Đại An quốc.

Không nói thêm gì, Thiết Cốt lập tức lên đường, hắn tránh đường lớn, chạy sâu vào rừng, chọn xuyên qua những khu vực khó đi nhất để dễ dàng lần trốn hơn.

Nhưng chưa chạy được bao xa thì hắn đột nhiên phát hiện, nơi con đường nhỏ phía trước xuất hiện một cỗ xe ngựa chậm rãi đi về hướng Kỳ Lâm trấn, Thiết Cốt lập tức dừng lại quan sát.

Gần như cùng lúc, cả hai người Thiết Cốt và Trần Định đều thốt lên gọi nhau:

- "Là chiếc này."

Thật trùng hợp, cả hai người đều xác định chiếc xe này phù hợp với yêu cầu của bọn họ, Trần Định nói trước:

- "Không chỉ chọn con đường nhỏ, khó đi mà bọn họ còn rất thảnh thơi, giống như không quá quan tâm việc Kỳ Lâm trấn sắp đóng cửa, không nhận khách nữa."

Thiết Cốt cũng tiếp lời:

- Hai con ngựa kéo xe cũng cực kì đặc biệt, vẻ ngoài của chúng tuy chẳng khác gì ngựa thường nhưng đó chính là Huyết Hải mã, giống ngựa có tốc độ bộc phát cực nhanh, là loài ngựa lai giữa Hồng Hải Mã nổi tiếng với sức mạnh bền bỉ và Hải Mã của thủy tộc với tốc độ cực nhanh, vì là giống ngựa lai nên nó cực kì hiếm, phải những người có địa vị quan trọng của quân đội mới có thể sở hữu.

Trần Định cũng cười nói:

- "Ngoài xe lại chỉ có một phu xe trẻ tuổi và một ông già có vẻ ngoài tầm thường, đây chẳng phải tổ hợp hộ vệ mạnh mẽ nhất đó sao?"

Cả Thiết Cốt và Trần Định đều thống nhất sẽ cướp chiếc xe này, nhưng để cẩn thận tránh lật thuyền trong mương, cậu muốn Thiết Cốt hãy mở sẵn khóa gen.

Thiết Cốt cũng đồng ý, một bảng điện tử chợt hiện lên:

[Phân thân: Thiết Cốt (A)]

[Yêu cầu: Mở khóa gen giai đoạn 1]

[Đồng ý / Không]

Trần Định lập tức đồng ý, Thiết Cốt cũng cảm thấy như có một sợi xích trong cơ thể vừa tuột xuống, nới lỏng từ cơ thể đến linh hồn hắn, sức chiến đấu, tinh thần đều nhờ thế mà nâng lên một cấp độ.

Để lại Trần Định trong một hốc cây an toàn, Thiết Cốt lặng lẽ tiến vào trạng thái đi săn, hòa mình vào bóng tối, lách qua những tia sáng từ mặt trăng, uyển chuyển xuyên qua các tán cây.

---

Trong rừng, có một chiếc xe ngựa chẳng quan tâm màn đêm đã buông xuống, vẫn chậm chạp tiến về Kỳ Lâm trấn, trên xe ông lão và cậu phu xe vẫn vui vẻ trò chuyện, bọn họ không khác gì người thường, thậm chí ông lão còn có chút bệnh tật, lâu lâu lại ho khan vài tiếng.

Thiết Cốt từ trên cây, sau những tán lá dày, hắn như con báo đen yên lặng tìm điểm yếu của con mồi, tĩnh lặng ẩn nấp và toàn lực khi tấn công.

Đột nhiên có biến cố xảy ra, chiếc xe giống như vấp phải ổ gà rất lớn, chiếc xe nghiêng đi một góc lớn, hai con ngựa cũng xao động, dãy dụa, hý lên vài tiếng, tên phu xe phải giữ lấy dây cương ghìm chúng xuống, còn ông lão nhảy xuống xe, tiến đến vỗ về hai con ngựa.

Đúng lúc này, từ trên đỉnh của một ngọn cây, Thiết Cốt chớp lấy thời cơ lao bổ xuống cực nhanh, lập tức tung ra tuyệt chiêu Thiên Môn quyền - Tứ Âm.

Khác với suy nghĩ của Thiết Cốt, ông lão và phu xe hoàn toàn không bất ngờ, như đoán trước được hắn sẽ lựa chọn cơ hội này để tấn công, hai người cũng đã cầm sẵn vũ khí trên tay từ trước.

Ông lão nhảy lên trực diện tiếp chiêu với Thiết Cốt, vô số tàn ảnh của mũi kiếm xuất hiện tấn công Thiết Cốt.

- Bách Ảnh kiếm!

Biết mình đã mắc bẫy, hai kẻ này đã có chuẩn bị từ trước nhưng Thiết Cốt cũng không sợ, lập tức tăng cường chiêu thức trong tích tắc, Ngũ Âm!

Hai người va chạm trên không trung, năm tiếng nổ vang trầm thấp như pháo hoa, sau đó là tiếng vỡ giòn tan của kim loại.

Hai thân ảnh bắn ra, Thiết Cốt nhẹ nhàng hạ hình trên một cành cây, cả người đều nguyên vẹn, phía chiếc xe ngựa, ông lão cũng chỉ lùi lại hai bước thế nhưng thanh kiếm của lão đã vỡ nát, bàn tay cũng hơi run rẩy do phản chấn.

Lão trầm giọng nói:

- Kẻ đến rất mạnh, hắn luyện tới Ngũ Âm của Thiên Môn quyền...

Thiết Cốt cũng không để ông lão kịp nói xong, hắn lập tức xông tới, lần nữa sử dụng Thiên Môn quyền - Ngũ Âm, tốc chiến tốc thắng.

Tên phu xe trẻ tuổi vứt cho lão già thanh kiếm của mình, rồi quát lên:

- Cùng lên! Hình Quy Quyền!

Lão già cũng cắn răng nén lại bàn tay vẫn còn run rẩy, không ngần ngại xông lên chặn đường Thiết Cốt.

- Bách Ảnh kiếm!