Chương 41: Phục kích (2)

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 41: Phục kích (2)

Chương 41: Phục kích (2)

Trên xe ngựa, Lý Viên Viên lạnh lùng nhìn Lộ Cốc trên màn hình, hắn là người duy nhất biết đoàn xe phía trước là giả, hắn theo cô đã bảy năm, tuy có hơi nhát gan nhưng rất được việc lại nhanh nhẹn, nhạy bén, chính vì thế hắn mới được giao nhiệm vụ quan trọng như vậy.

Thiết Cốt nhìn cô suy tư, liền hỏi:

- Cô nghi ngờ câu chuyện của hắn?

Lý Viên Viên vẫn nhìn màn hình, gật đầu trả lời:

- Có một chút, tuy nhiên câu chuyện của hắn rất hợp lí, Thiết Cốt, ngài nghĩ sao?

Thiết Cốt tiến lại màn hình thủy tinh hơn, khiến hai người cũng ngồi sát lại với nhau, Lý Viên Viên bối rối muốn lui lại, Thiết Cốt không quá để ý, nói:

- Thật ra, ban đầu đoàn xe của bọn họ là mục tiêu của ta, thế nhưng đội hình của họ rất chuyên nghiệp, để khống chế được họ sẽ mất rất nhiều thời gian nên ta đã bỏ cuộc, thế nên phải nói là đám sát thủ muốn giết cô phải rất mạnh đấy.

Lý Viên Viên nghe vây liền lập tức hiểu ý của Thiết Cốt:

- Đúng vậy, những hộ vệ đó đều từng là binh lính dưới trướng đại thiếu gia, kinh nghiệm vào sinh ra tử nơi sa trường không ít, muốn giết toàn bộ họ mà không đánh động Cấm Vệ quân là điều không thể, trừ phi...có nội gián!

- Tên nội gián đã khống chế Lộ Cốt? Không, chính hắn cũng đã phản bội, Lộ Cốt cực kì nhát gan và sợ chết, không thể nào hắn dám ở lại đây chỉ vì muốn nhắc nhở ta. Đặc biệt là hắn lại dám nói sẽ đứng ra bảo vệ ta.

Thiết Cốt nhìn dáng vẻ khi căng não suy nghĩ của Lý Viên Viên, hắn chợt cười, cô nàng vừa xinh đẹp lại thông minh sắc bén, chính Thiết Cốt cũng chỉ mới nghi ngờ mà thôi, vậy mà Lý Viên Viên đã suy luận ra cả chân tướng, khiến hắn không khỏi nhớ đến lão đại, chỉ là Lý Viên Viên tươi sáng hơn rất nhiều.

Lý Viên Viên nhận thấy Thiết Cốt đang nhìn mình, cô cũng nhìn hắn rồi nghiêm túc nói:

- Nếu đó đúng là sự thật vậy thì chúng ta gặp nguy hiểm rồi, đối thủ không chỉ mạnh mẽ mà còn rất mưu mô, muốn dùng đòn nội gián hai lần.

Thiết Cốt xoay ngược chuôi đao về phía cô, tay còn lại chỉ vào Trần Định đang nằm trong lòng cô, cười nói:

- Ta cho cô mượn thanh đao này, cô chỉ đâu nó chém đó, còn cô trông hộ ta cậu chủ, đừng để ngài bị thương.

Lý Viên Viên nghe vậy liền hiểu Thiết Cốt lúc này sẽ nghe lời cô ra lệnh, chỉ cần bảo vệ tốt đứa bé này.

---

Thấy thật lâu mà bên trong xe ngựa chẳng truyền ra âm thanh nào, Lý Cốt có chút mất bình tĩnh, hắn vội thúc dục:

- Tiểu thư, kẻ địch sẽ quay lại đây sớm thôi, ngài cần lập tức đi theo bọn ta, chỉ có như vậy thì mới an toàn.

Lúc này Lý Viên Viên mới trả lời:

- Không cần, ở đây có hai con Huyết Hải mã, chỉ cần chúng bắt đầu chạy thì không ai có thể đuổi kịp cả.

Nghe thấy hai con ngựa này là Huyết Hải mã huyền thoại của quân đội, khuôn mặt Lộ Cốt lập tức hơi cứng lại, tuy nhiên hắn vẫn đứng đó chặn đầu đoàn xe, tỏ vẻ ngạc nhiên tiến lại gần hơn, giống như muốn xem xét hai con ngựa, giọng hoài nghi nói:

- Tiểu thư có chắc đây là Huyết Hải mã? Ta thấy chúng quá bình thường nha, hình thể lại nhỏ bé, cơ bắp cũng không có.

Vừa nói Lộ Cốt vừa vỗ bồm bộp vào đầu hai con ngựa, vạch bờm, banh miệng chúng ra để xem răng, rồi lắc đầu nói:

- Đây chắc chắn là con ngựa tồi nhất ta từng thấy, giống ngựa này cho kéo xe còn không xứng chứ nói gì là Huyết Hải mã quý hiếm.

Tên phu xe nghe vậy liền bực mình nhảy xuống xe phản bác:

- Ngươi thì biết gì về ngựa cơ chứ, ngươi nhìn cơ lưng của chúng đi, hoàn toàn được ẩn giấu bằng cách cuộn chặt xung quanh xương sống, chỉ khi cần mới nổi lên mà thôi.

Hắn vừa cà nhắc đi lại, vừa chỉ các vị trí có dấu hiệu nhận biết cho Lộ Cốt nhưng Lộ Cốt không thèm để ý tới ngựa, hắn tiến lại gần rồi cúi xuống hỏi nhỏ tên phu xe:

- Các ngươi bị thương không nhẹ nhỉ?

Tên phu xe ngây thơ gật đầu trả lời:

- Đúng vậy, ta và Lý Sâm đều mang trọng thương.

Nghe thấy vậy, Lộ Cốt liền ngẩng lên nhìn Lý Sâm, từ từ nhe răng nở nụ cười kéo dài tới tận mang tai, mắt cũng híp lại thành hình lưỡi liềm.

Thấy vậy, Lý Sâm liền biết hỏng việc rồi, lão lập tức quát lên:

- Cẩn thận!

Nhưng đã muộn, Lộ Cốt đã nhanh hơn một nhịp, tên phu xe đã bị một đao chém ngang ngực, máu phun ra bắn đầy lên người Lộ Cốt, không ngừng lại ở đó hắn lập tức nhấc đao lên chém về phía Lý Sâm.

May mắn Lý Sâm đã có chuẩn bị, kịp thời nhảy lên né được, rút kiếm phản đòn:

- Bách Ảnh kiếm!

Tàn ảnh của mũi kiếm đầy trời bao lấy Lộ Cốt, thế nhưng ba tên đồng bọn của hắn cũng kịp thời tiến đến ngăn cản Lý Sâm.

Rất nhanh đã thành hỗn chiến, một mình Lý Sâm chống lại bốn, tuy cực kì chật vật, thế nhưng bọn họ muốn giết lão thì còn lâu.

Trong xe ngựa, Lý Viên Viên đang cắn lấy môi, máu đỏ tươi chảy xuôi xuống thành dòng trên chiếc cằm nhỏ xinh xắn, đôi mắt như mặt hồ Thanh Yên kia nay gợn sóng dữ dội, chực chờ tràn ra những giọt nước mắt châu ngọc.

Lý Quý đã theo cô từ rất lâu, từ khi hắn mới chỉ là đứa nhóc năm tuổi, cả đời hắn chỉ có biết hai chuyện, đó là bảo vệ cô và chăn ngựa, hắn có thể hơi ngốc thế nhưng Lý Quý có thể chết vì cô, còn cô coi hắn như em trai, thấy cái chết của cậu, Lý Viên Viên cực kì tức giận, nhưng cô biết mình phải bình tĩnh.

Thiết Cốt muốn lao ra hỗ trợ Lý Sâm đang một đánh bốn, thế nhưng cô lập tức cản lại, cô lắc đầu nói:

- Chưa phải lúc.

Không phải cô không lo cho Lý Sâm mà là cô cần biết liệu có còn những kẻ khác đang trốn trong bóng tối hay không?

Lúc này đột nhiên Lộ Cốt cười lớn, mang vẻ đắc thắng:

- Ôi trời, Lý Sâm, ngươi cả đời tự hào rằng kiếm pháp của mình là vô địch vậy mà mới mấy ngày không gặp, Lý Kiếm Thánh đã trở thành Lý Cụt Tay mất rồi?

Lý Sâm không bị đòn khích tướng của Lý Cốt làm xao động, lão vẫn uyển chuyển né tránh công kích của bốn người, cười nói:

- Giết phế vật hèn nhát như ngươi, ta chẳng cần hai tay, chỉ cần một ngón tay là đủ rồi! Có gan thì tới đây một mình chiến đấu với ta, ta hứa chỉ dùng một ngón tay mà thôi.

- Ngoài ra xin nhắc ba vị còn lại, lão già ta đã sẵn sàng hy sinh, thế nhưng cũng cần kéo theo một tấm đệm êm.

Không hiểu cố tình hay vô ý, khoảng khắc Lý Sâm nói ra câu đó, cả ba người đều ăn ý lùi một nhịp, nhường ra sơ hở của Lộ Cốt.

Lý Sâm chỉ chờ có vậy, lập tức Âm Ảnh Kiếm được tung ra, ánh sáng chói mắt lóe lên, sau đó một cẳng chân rơi xuống, đường cắt rất ngọt.

Tiếng rống thảm của Lộ Cốt cũng rú lên thảm thiết, hắn vứt đao trong tay xuống, ôm lấy chân mình, lăn lộn dưới mặt đất gào khóc.

Lý Sâm thở hổn hển cười nói:

- Sao thế người anh em Lộ Thọt?

Lúc này đột nhiên từ trong bóng tối, bảy bóng người chạy tới, có người cúi xuống đút cho Lộ Cốt một viên đan dược, rất nhanh mau từ vết thương ngưng chảy và hắn cũng ngất đi, không còn kêu khóc nữa.

Có một người bịt mặt đúng ra chắp tay với Lý Sâm, lịch sự nói:

- Lý tiên sinh quả nhiên gừng càng già càng cay, dù chỉ cần một tay lại mang trọng thương trong người, vẫn có thể dễ dàng một chọi bốn, thậm chí giết ngược.

- Quá khen, chẳng qua thuộc hạ của ngươi quá đần độn mà thôi.

Lý Sâm nhổ một bãi nước bọt nói,

Kẻ bịt mặt không hề tức giận trước hành động đó mà vẫn cười nói:

- Ngài còn gì di ngôn gì khác không? Nếu được thì bọn ta sẽ thay ngài thực hiện!

Lý Sâm như đã kiệt lực, ngồi tựa vào một hòn đá ven đường, nói:

- Nếu các ngươi đã xác định ta đã chết, thế thì có thể trả lời thật một câu chứ?

Tên bịt mặt gật đầu:

- Người chết có thể giữ bí mật, ngài hỏi đi?

- Các ngươi chỉ có từng này thôi sao?

Lý Sâm hỏi xong liền gục đầu xuống im lặng, thấy vậy tên bịt mặt vẫn trả lời:

- Đúng vậy, tất cả đều đã ở đây. Họ đều là cao thủ dành cho việc giết ngài, thế nhưng có vẻ như là thừa rồi.

Nói xong liền quay đầu dẫn tất cả những kẻ khác đi về phía chiếc xe ngựa, không kịp nghe nốt lời cuối của Lý Sâm:

- Giết ta thì thừa, nhưng hiến mạng cho cậu ta thì thiếu rồi...