Chương 42: Sụp đổ

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 42: Sụp đổ

Chương 42: Sụp đổ

Trong xe ngựa, Lý Viên Viên vừa điên cuồng muốn mở cơ quan lao ra ngoài, cũng may Thiết Cốt kịp thời giữ tay cô lại.

Cảnh tượng Lý Sâm gục xuống giống như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ, cơn sóng nó tạo thành như phá nát chút kìm nén cuối cùng của cô, Lý Viên Viên quỳ xuống, đập tay thật mạnh vào tấm thủy tinh như muốn xuyên qua đó tới chỗ Lý Sâm.

Nước mắt châu ngọc không ngừng tuôn ra từ đôi mi xinh đẹp kia, đầu sắt như Thiết Cốt cũng bị sự bi thương của Lý Viên Viên làm mềm nhũn, hắn luống cuống sợ cô tự làm bản thân bị thương..

Hơn xa một hộ vệ, Lý Sâm còn là thầy, là bạn, là ngươi cô coi như ông của mình, trong kí ức tuổi thơ xa nhất của cô cũng có sự hiện diện của ông, hơn cả người cha thân sinh, Lý Sâm luôn bên cạnh, âm thầm chăm sóc cô như con ruột của mình. Đã có lúc đau đớn của bệnh tật từng khiến cô muốn chết đi, nếu không phải có Lý Sâm vừa đánh vừa khóc ngăn cản thì có lẽ cô đã không sống lâu đến thế.

Lý Sâm chết đi như điểm tựa tinh thần sụp đổ, cô gục ngã, sợ hãi thế giới này, cảm thấy chẳng mình còn ai để dựa vào.

---

Thiết Cốt biết lời nói an ủi lúc này là vô nghĩa, hắn đặt tay lên vai cô, nhẹ nói:

- Lý Viên Viên, ta biết cô đau lòng, thế nhưng chuyện này chưa kết thúc, Lý Sâm đã dùng tính mạng để dẫn dụ bọn chúng rời khỏi bóng tối. Nếu lúc này cô bỏ cuộc thì cái chết của hai người Lý Sâm, Lý Quý chẳng phải là vô ích sao?

- Còn bọn ta nữa, cô đã hứa sẽ giúp bọn ta an toàn sang bờ bên kia cơ mà! Mau nghĩ cách đi! Nói cho ta biết lúc này phải làm gì?

Lý Viên Viên ngơ ngác nhìn Thiết Cốt, qua đôi mắt đã sưng húp vì nước mắt, cô nhìn thấy sự lo lắng của người đàn ông này dành cho mình, ánh mắt đầy tin tưởng này giống như Lý Sâm, Lý Quý vẫn luôn nhìn cô khi họ gặp khó khăn.

Đúng vậy, cô chưa thể gục ngã lúc này được, cô phải trả thù cho bọn họ, còn có Thiết Cốt và đứa bé cần cô bảo hộ.

Choàng tỉnh khỏi đau thương, cô tạm nén nỗi đau mất người thân vào sâu trong lòng, ánh mắt cô trở nên kiên định hơn bao giờ hết, không còn sự ngại ngùng của thiếu nữ nữa, cô vịn lấy tay của Thiết Cốt rồi đứng lên, lau đi nước mắt nhem nhuốc, tập trung nhìn vào màn hình quan sát những kẻ đang vây quanh.

- Cẩm Y Vệ vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ tên phản bội Lộ Cốt đã sử dụng cờ hiệu của Lý Lam mà ta đưa cho hắn để bắt họ phong tỏa khu vực này rồi.

Thiết Cốt gật đầu đồng ý, hắn nói:

- Trừ Lộ Cốt đang hôn mê, bọn chúng có đến mười người, tên nào cũng có vẻ là cao thủ, thậm chí khi tấn công cũng phối hợp rất ăn ý.

Lý Viên Viên nghiêm trọng hỏi:

- Ngài có thể chiến thắng không?

Thiết Cốt ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:

- Phải phá vỡ sự phối hợp của chúng, giảm sĩ số của chúng còn bảy người thì cơ hội chiến thắng là năm năm.

Lý Viên Viên nghe vậy liền ấn vào một góc sàn, lộ ra một cần điều khiển, nói:

- Chiếc xe này không chỉ có khả năng phòng thủ mà còn có một lần cơ hội tấn công, dưới sàn này có một cỗ Thần Công Nỏ, chỉ cần bắn trúng, chắc chắn sẽ có người phải chết! Thế nhưng nhược điểm là nó lên cung rất mất thời gian, dễ dàng bị phát hiện.

Thiết Cốt chợt rùng mình, cảm thấy thật may mắn vì lúc trước Lý Viên Viên đã chọn thương lượng chứ không phải liều mạng với hắn.

Thiết Cốt nhìn cô chợt cười, nói:

- Vậy chắc cô đã có kế hoạch của mình?

Lý Viên Viên vuốt ve cần điều khiển, nhẹ nói:

- Đánh cược thôi, giống như ngài lúc trước, chiến thắng hoặc là chết!

---

Bên ngoài xe ngựa, mười tên sát thủ đã vây chặt xe ngựa, bất kì động tĩnh nào cũng bị chúng tỉ mỉ quan sát, nếu cần chúng sẽ giết ngựa ngay lập tức.

Chờ mãi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, tên thủ lĩnh mới nói:

- Viên Viên tiểu thư, cô đừng lo sợ, bọn ta không hề có ý định làm hại cô, giết các thuộc hạ của cô chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, nếu cô không đến muộn thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều rồi.

- Tên Lộ Cốt ngu ngốc không chắc chắn liệu đoàn xe kia có phải giả hay không, bọn ta chờ mãi đến tối vẫn chưa thấy đoàn xe nào khác, liền nghi ngờ cô tráo giả thành thật, mới phải giết sạch đám người đó. Ai ngờ hóa ra thực sự có cỗ xe ngựa thứ hai, Lộ Cốt lại quá nóng vội, phát hiện Lý Quý bị thương, hắn tự ý công kích chứ bọn ta không hề muốn giết nhiều người như vậy.

Lý Viên Viên từ trong xe ngựa hỏi vọng ra, giọng run run:

- Các người bắt ta làm gì? Ta đâu có quyền lực gì ở Lý Gia đâu?

Tên thủ lĩnh trả lời:

- Nhưng Lý Lam rất yêu quý cô, hắn sẽ làm mọi việc để giữ cô an toàn. Bọn ta cũng chỉ muốn dùng cô để trao đổi một thứ khác với hắn mà thôi. Ta khuyên cô hãy mở cửa đầu hàng, đừng ép bọn ta sẽ phải dùng biện pháp mạnh, dù sao bọn ta cũng chỉ cần cô còn sống mà thôi.

Lý Viên Viên sợ hãi nói:

- Các ngươi muốn làm gì?

Bọn chúng nghe vậy liền nhìn nhau cười to, tên thủ lĩnh gật đầu, ra lệnh:

- Cho Viên Viên tiểu thư biết chúng ta sẽ làm gì đi.

Ba tên sát thủ quay đầu chạy vào rừng, mang ra rất nhiều những bó củi khô, chất xung quanh xe ngựa, hắn cười nói:

- Cô chắc cũng biết Huyền Minh thiết dù rất cứng nhưng lại không hề ngăn được nhiệt, nếu không muốn bị hủy đi dung nhan xinh đẹp đó bởi các vết bỏng thì cô mau mở cửa.

Để chứng thực lời nói của mình, bọn chúng đã bắt đầu đốt lửa, củi khô nhanh chóng bắt lửa, bùng cháy dữ dội.

Mới cháy không được bao lâu, trong xe ngựa, có tiếng phụ nữ hét toáng lên:

- Đừng đốt! Đừng đốt, ta mở, ta mở! Các ngươi mau dập lửa đi, trong này nóng lắm rồi!

Tên thủ lĩnh nghe thế liền nhếch mép cười khinh bỉ, hóa ra nữ nhân Lý Lam yêu thích cũng chỉ có sắc đẹp mà thôi, khi thuộc hạ liều chết thì cô ta chui rúc nơi an toàn, nhưng lại vội đầu hàng khi gặp nguy hiểm.

- Lý Lam một đời sáng suốt thế mà chọn phụ nữ chẳng lại ra làm sao, đáng buồn!

Chiếc xe ngựa từ từ vang lên những âm thanh kèn kẹt của máy móc, như có cơ quan nào đó đang được kích hoạt, Lý Viên Viên cũng la lên:

- Các ngươi mau dập lửa đi, cửa đang mở, khói tràn vào ta không thở được! Khụ khụ!

Tên thủ lĩnh gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ, hai kẻ trong số bọn chúng liền lại gần đá phăng đi đống củi đang cháy, tiếng cạnh cạnh của kim loại cũng cùng lúc đó dừng lại.

ĐOÀNG!

Thần Công Nỏ khai hỏa phát ra tiếng động thật lớn, mũi tên bắn ra cực nhanh, dễ dàng xuyên thủng tên sát thủ đứng gần nhất, nó thậm chí còn dư lực bắn thẳng về phía tên thủ lĩnh khiến hắn vội vàng né tránh.

Nhưng không may cho tên thuộc hạ đứng sau, mũi tên đâm thủng hắn như đâm qua tờ giấy mỏng.

Sức sát thương của Thần Công Nỏ quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ cần trúng thì chẳng gì ngăn được tử thần đến gặp ngươi.

Đám sát thủ bàng hoàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra, thì từ trong xe ngựa đột nhiên có bóng người lao ra, đồng thời bốn tiếng vang chát chúa vang lên:

- Thiên Môn đao - Tứ Âm.

Một tên sát thủ khác gần đó không kịp phản ứng bị chém chia năm xẻ bảy, nhẹ nhàng hạ xuống đất, Thiết Cốt vung đao vẩy đi số máu dính trên đó, cười nói:

- Vừa đúng số lượng!