Chương 34: Kế hoạch

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 34: Kế hoạch

Chương 34: Kế hoạch

Trở lại Bãi Rác, trên tầng ba của một quán rượu sang trọng, sự sang trọng hiếm có ở nơi đây, có một bàn đầy ắp những món ăn, Thẩm Ung và Phàm Lục đang cùng ngồi đó, yên lặng ngắm nhìn dòng người vội vã đan xen bên dưới.

Phàm Lục vẫn im lặng không nói gì từ khi sống lại, Thẩm Ung cũng lặng lẽ đánh giá cậu nhóc này, khác xa với những bạn bè cùng tuổi, Phàm Lục cứng cỏi và trưởng thành hơn nhiều, thực ra lão cảm thấy đứa trẻ này rất phù hợp với kế hoạch của mình.

Thẩm Ung rót cho cậu một chén trà, cười nói:

- Ngươi vẫn căm hận ta sao?

Phàm Lục vẫn hướng mắt ra phía ngoài cửa sổ, cậu trả lời:

- Ta không hận nhưng nếu có cơ hội, ta vẫn sẽ giết lão.

Thẩm Ung nghe vậy liền cứng ngắc, nước trà cũng vô ý rót quá đầy, suýt chút nữa tràn khỏi ly, lão có thể cảm nhận được sát ý chân thật trong câu nói ấy, lão cũng khó có thể tin nổi một đứa nhóc mười mấy tuổi lại có thể tỏa ra thứ sát ý kinh khủng như vậy.

Coi như không nghe thấy, Thẩm Ung vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Nếu ngươi đã được cậu chủ tái sinh, tức là ngươi vẫn có thứ chấp niệm muốn làm, nói đi, ta sẽ giúp ngươi thực hiện nó.

Phàm Lục lúc này mới quay ra nhìn Thẩm Ung, nhưng thay vì trả lời câu hỏi của lão thì cậu lại hỏi:

- Cậu chủ là ai?

Thẩm Ung lúc này lại có chút ngạc nhiên, nói:

- Cậu chủ không liên lạc với ngươi sao?

Phàm Lục lắc đầu, cậu cũng thử liên lạc với cậu chủ nhưng không hề được hồi âm.

- Vậy rắc rối rồi, cậu chủ không hề thích những hành động lúc trước của ngươi, ta không biết tại sao ngài lại chọn tái sinh ngươi, thế nhưng ngươi cần phải chứng minh mình có ích, không phụ công tái sinh của ngài.

Phàm Lục nghe xong liền im lặng, Thẩm Ung cũng chậm rãi thưởng trà.

Thật lâu sau, Phàm Lục như nghĩ thông điều gì đó, cậu cầm cốc trà uống một hơi cạn sạch, sau đó bắt đầu hùng hục lao vào ăn uống, dáng ăn cũng không khá hơn Hải Tam lúc trước là bao, vừa ăn vừa nói:

- Ta muốn lão mua lại các em của ta ở chỗ Đám Ăn Mày và cần một câu trả lời chắc chắn về chuyện ngươi có thể thay đổi thế giới này, có thể giúp các em ta không có một cuộc đời như ta.

Thẩm Ung thu lại nụ cười của mình, lão nhấp một ngụm nước trà, trịnh trọng nói:

- Ngay bây giờ ta sẽ đi đón các em ngươi, chuyện này không khó.

- Thế nhưng ngươi phải biết rằng ta đã già, sớm thôi, ta sẽ chết, nhưng lí tưởng của ta thì không, thay đổi thế giới không phải ta mà là ngươi, là các em ngươi, là những người trẻ của quốc gia này. Các ngươi muốn thay đổi vận mệnh nô lệ hèn mọn chỉ có thể dựa vào chính bản thân các ngươi.

- Đừng lo sợ, cậu chủ sẽ luôn ở bên chúng ta, ngài sẽ hỗ trợ khi chúng ta cần.

Phàm Lục vẫn cắm mặt vào ăn, không trả lời Thẩm Ung, thế nhưng ánh mắt cậu đã rực sáng, tim của cậu đã cháy lên ngọn lửa của lý tưởng thay đổi thế giới.

---

Thiết Cốt đã đến rất gần Kỳ Lâm trấn, nơi có bến thuyền duy nhất để qua bờ bên kia của Thanh Yên hồ và hắn dự đoán không sai, Cẩm Y Vệ đã vây kín các con đường dẫn vào thị trấn này.

Chúng kiểm tra từng người ra vào nơi này, thậm chí còn bắt những đoàn xe ngựa phải xuống xe để chúng lục soát, cả Trần Định và Thiết Cốt đều cau mày khi thấy cảnh này, cậu liền hỏi:

- "Ngươi có biết thuật cải trang không?"

Thiết Cốt nhìn Trần Định một lúc rồi mới nói:

- Cậu chủ, thuật cải trang đúng là rất bá đạo thế nhưng nó cũng không thể cải trang trẻ con được, một người đàn ông mang theo một đứa bé chưa đầy một tháng tuổi đi xuyên rừng tới nơi này, quá là đáng nghi rồi.

Trần Định cũng biết Thiết Cốt đang cố không làm mình bẽ mặt, hai người tiếp tục yên lặng trốn trên cây nhìn về nơi canh gác của Cẩm Y Vệ, Thiết Cốt đang chờ để tìm ra một kẽ hở của bọn họ.

Mặt trời lúc này đã dần hạ sang buổi chiều, Cẩm Y Vệ vẫn tuần tra rất nghiêm ngặt, không có sơ hở gì quá lớn để Thiết Cốt có thể lợi dụng.

"Có lẽ phải liều lĩnh đi đường vòng vậy"

Vừa mới nghĩ như vây thì Trần Định đột nhiên truyền âm nói:

- "Ngươi nhìn xem, Cẩm Y Vệ đang cãi nhau với đoàn xe mới tới thì phải."

Thiết Cốt nhìn kĩ thì quả nhiên là vậy, Cẩm Y Vệ đang tranh cãi rất to, thậm chí có vẻ sẽ động thủ đánh nhau, để ý thì Thiết Cốt nhận ra đoàn xe ngựa này mang cờ hiệu của Lý gia, hắn bật cười nói:

- Riêng đoàn xe này Cẩm Y Vệ chắc chắn phải cho đi mà không dám kiểm tra, Lý gia rất đáng sợ, không ai dám đắc tội với bọn họ cả.

Nói xong, Thiết Cốt chợt nảy ra một ý tưởng mạo hiểm nhưng nếu thành công thì bọn họ có thể an toàn trót lọt đi vào Kỳ Lâm trấn, thậm trí bí mật lên thuyền cũng không sợ bị phát hiện.

---

Kỳ Lâm trấn là một nơi rất đặc biệt, hoàn toàn được thiết kế để phục vụ cho những nhu cầu xa hoa và đắt đỏ bậc nhất Đại An quốc, nó có những dịch vụ và tiện nghi đẳng cấp số một, tuy diện tích không lớn nhưng mọi thứ đều đầy đủ, từ quán rượu tới thanh lâu trang nhã, từ đua thú tới đấu trường chém giết,...

Thậm chí có câu nói, thứ ngươi nghĩ ra Kỳ Lâm đều có, thứ Kỳ Lâm có chưa chắc ngươi đã nghĩ ra, chỉ cần có tiền, nơi đây chính là thiên đường nơi nhân gian.

Chính nhờ những dịch vụ đó mà nơi này thu hút giới quyền quý giàu có tới ăn chơi trụy lạc, khiến cho rủi ro có thể va chạm với người thuộc tầng lớp thống trị cao hơn nhiều so với ở kinh thành.

Nếu tỉ lệ để gặp người quyền cao chức trọng ở kinh thành là mười gặp một thì ở Kỳ Lâm trấn tỉ lệ này là gấp bội, cứ năm người thì có một người ở tầng lớp cao hơn.

Đây cũng chính là cốt lõi cho ý tưởng mạo hiểm của Thiết Cốt, hắn muốn bắt cóc một người đủ quyền quý để đám Cẩm Y Vệ không dám lỗ mãng kiểm tra.

Thiết Cốt rời khỏi ngọn cây đang trốn, bọn họ cần một nơi dễ dàng mai phục hơn, vừa đi Thiết Cốt vừa nói ra ý định của mình.

Trần Định nghe Thiết Cốt giải thích kế hoạch xong, cậu cũng cảm thấy đây là một điều rất khả thi, quốc gia này chắc chắn không thiếu những gia tộc hùng mạnh lấn át hoàng quyền như Lý gia vừa rồi, cậu nói:

- Chúng ta sẽ cần cẩn thận chờ đợi một chút, cơ hội chỉ có một nên nhất định phải chọn con cá to nhất.

Thời gian trôi đi, rất nhanh có một đoàn xe tiến đến, cả hai người đều tập trung quan sát, đoàn xe này rất phô trương, ngày từ xa đã thấy ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ lớp mạ vàng bên ngoài xe ngựa, sáu con ngựa kéo xe cũng to lớn và rất xinh đẹp.

Trần Định nói với Thiết Cốt:

- "Đoàn xe này thế nào, xa hoa như vậy chắc chắn là rất giàu có."

Thiết Cốt quan sát đoàn xe thêm một lúc rồi lắc đầu nói;

- Chúng ta sẽ bỏ qua, đúng là chủ nhân của đoàn xe này rất giàu có, thế nhưng dù rất phô trương cũng không thể che dấu sự ngu dốt của hắn, dám mạ vàng toàn bộ xe ngựa, hắn nghĩ hắn là hoàng đế sao? Cẩm Y Vệ sẽ bắt nhốt hắn ngay lập tức khi nhìn thấy cái xe này.

Sau đó Thiết Cốt lại đoán đúng, ngay khi chiếc xe vừa xuất hiện trước tầm mắt của Cẩm Y Vệ thì họ lập tức rút vũ khí xông đến bắt người trên xe, hành động vô cùng bạo lực và quyết đoán.

Chủ nhân của chiếc xe ngựa mạ vàng quát tháo ầm ĩ, hắn vô cùng bất mãn với hành xử của Cấm Vệ Quân, liên tục chỉ tay vào mặt chúng mà chửi, không may cho hắn, thủ lĩnh của Cấm Vệ Quân đang không được vui.

Ánh đao lóe lên, cánh tay rơi xuống, một tiếng thét chói tai vang lên, tên hách dịch kia ôm lấy cánh tay đang phun máu, không ngừng lăn lộn dưới đất.

Hai tên lính tiến tới, lôi xềnh xệch hắn đi chỗ khác, mặc kệ hắn chảy máu thành vệt dài.

Tên thủ lĩnh chưa thu đao lại vào vỏ, mà khom người tụ khí, chém ra một đao mạnh mẽ phá tan chiếc xe ngựa màu vàng, sáu con ngựa bị hoảng sợ cũng chồm lên đứt dây cương, bỏ chạy toán loạn.