Chương 27: Đêm xuống

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 27: Đêm xuống

Chương 27: Đêm xuống

Chấp sự bị thương không nhẹ, hắn vô cùng bực bội, con súc sinh này liên tục cho hắn ăn thua thiệt, chắc chắn nó phải chết, Chấp sự quát lên với Thiết Cốt:

- Mau tấn công, nó đã bị thương rất nặng rồi!

Thiết Cốt nghe vậy liền gật đầu, sau đó tiến nhanh về phía Hắc Hùng Vương, trong cơ thể cũng tích sức, lần tấn công này nhất định phải khiến nó trọng thương.

Thiết Cốt sau khi sử dụng Diên Thọ Đan thì vết thương trên cơ thể đang lành lại rất nhanh, cũng tràn trề sức mạnh dùng mãi không hết, thậm chí đan điền có chút căng nóng.

Hắc Hùng Vương thấy Thiết Cốt lao tới, giống như rất coi thường Thiết Cốt, nó cũng nhào lên tấn công.

Thiết Cốt lập tức tung ra Thiên Môn quyền, bốn âm thanh pháo hoa lại vang lên, thế nhưng Hắc Hùng Vương chợt lùi lại ngay lúc đó, chỉ là hư chiêu khiến Thiết Cốt ra đòn trước, nhận thấy Hắc Hùng Vương rất cẩn trọng, Thiết Cốt cũng vội vàng lui lại.

Tên Chấp sự đang trị thương đằng sau thấy thế lền chửi ầm lên:

- Khốn nạn Thiết Cốt! Mau tấn công nó! Đừng để nó kịp hồi sức!

Thiết Cốt không nói gì mà tiếp tục vờn quanh Hắc Hùng Vương, tìm kiếm cơ hội ra đòn, ngược lại Hắc Hùng Vương cũng thế, nó cũng biết nhất định phải giệt trừ trước một trong hai kẻ này, nếu không, phải chết chắc chắn là nó.

Đột nhiên quanh người Hắc Hùng Vương xuất hiện tia điện màu tím.

- Lui lại!

Chấp sự ở phía xa đột nhiên quát lên, Thiết Cốt lập tức lộn người né tránh, hắn cũng biết Hắc Hùng Vương muốn tung đòn sóng âm, người bình thường như hắn nếu trúng đòn, nhất định không chết cũng tàn phế.

Nhưng Thiết Cốt lộn hai vòng trên mặt đất rồi vẫn chưa nghe thấy tiếng gầm, hắn liền giật thót: "Bị lừa"

Đúng vậy, Thiết Cốt chưa từng nghĩ Hắc Hùng Vương lại có trí tuệ cao đến vậy, thậm chí còn biết làm động tác giả ý như thật để lừa cả hắn lẫn tên Chấp sự.

Lúc này, giống như có hàng chục bàn tay gấu che kín quanh người Thiết Cốt, những cú vả như vũ bão giáng xuống.

Thiết Cốt cũng rõ ràng mình không thể né tránh, cũng liều mạng phản đòn, liều mạng tung ra Thiên Môn quyền - Ngũ Âm, hy vọng có thể ngăn cản cơn thịnh nộ của Hắc Hùng Vương.

Thiên Môn quyền là môn võ rất thú vị, khi một thứ có tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh, nó sẽ tạo ra một tiếng nổ, đó chính là điểm phá vỡ bức tường âm thanh, nhưng đó mới chỉ là nhập môn, Nhị Âm, hai tiếng nổ, hai lần vượt qua tốc độ âm thanh, tương tự như vậy với các tầng thứ tiếp theo, chỉ là đã rất nhiều năm không còn có ai đạt được Ngũ Âm, bởi áp lực đè lên cơ thể có thể khiến người thi triển tan xác ngay lập tức.

Giống như tiếng sấm khi trời mưa giông, thứ âm thanh đì đùng kéo dài liên tục năm lần, những cú vả như trời giáng của Hắc Hùng Vương cũng không công phá được bức tường phòng thủ của Thiết Cốt, nó cũng bị phản chấn lùi lại, đôi tay cũng rách toạc nhiều vết thương mới, móng vuốt cũng gãy nát quá nửa, máu chảy đầm đìa.

Thiết Cốt thì nằm đó, cả thân hình đẫm máu, không phải do Hắc Hùng Vương làm hắn bị thương, mà chính Thiên Môn quyền đã hoàn trả áp lực kinh khủng lên cơ thể hắn, nếu là lúc trước không dùng Diên Thọ Đan, có lẽ bây giờ hắn chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy mà thôi.

Nhưng dù không chết, Thiết Cốt cũng đã tạm thời mất đi khả năng tấn công, hắn lập tức gắng sức bò đi, bò lại gần nơi có đứa bé đang nằm.

Hắc Hùng Vương thấy Thiết Cốt vẫn còn thoi thóp liền muốn nhào tới kết thúc, bất ngờ một tảng đá bắn tới đập vào đầu nó, tảng đá vỡ vụn ngay khi va chạm, tuy không khiến nó bị thương nhưng cũng đủ gây sự khó chịu nhất định.

- Tao mới là đối thủ của mày, con gấu đần độn!

Tên Chấp sự đã trở lại chiến trường, không thể không bội phục Bất Tử Đan, khả năng hồi phục cùng sức sống nó mang lại quả thật là kinh khủng.

Hắc Hùng Vương cũng không sợ hãi, không còn Thiết Cốt làm phiền, nó có thể toàn tâm toàn ý chiến đấu với tên Chấp sự, nó gầm lên, cả người lại lấp lóe ánh điện màu tím, lao về phía tên Chấp Sự.

Hắn cũng nhe răng thể hiện chiến ý mãnh liệt, lập tức lao vào va chạm thân thể với Hắc Hùng Vương, không còn tiếng gầm rú hay công kích sóng âm, tất cả chỉ còn là sức mạnh cơ bắp.

Hắc Hùng Vương là mãnh thú thì không nói nhưng tên Chấp sự cũng không hề sử dụng chiêu thức võ học, giống như hắn cũng là một con mãnh thú vậy, cả hai đỏ mắt điên cuồng cào xé, dẫm đập nhau.

Đôi chân giống loài ếch của tên Chấp sự thực sự mạnh kinh hồn, mỗi cước tung ra đều khiến Hắc Hùng Vương to lớn như núi phải lùi lại, thế nhưng phần thân trên có chút mỏng manh, nếu không nhờ khả năng khôi phục nhanh tới vô lí thì hắn đã bị Hắc Hùng Vương dùng răng nanh xé nát mấy lần rồi.

Hắc Hùng Vương cũng dần dần đuối sức, những cú vả của nó không còn uy lực như trước, thậm chí răng của nó cũng đã gãy hết, khoang miệng chỉ còn toàn máu là máu.

Nhưng trận chiến vẫn tiếp diễn, cả hai vẫn rừng rực chiến ý.

Cuộc chiến kéo dài tới tận chiều muộn, mặt trời cũng đã dần hạ xuống.

---

Tên chủ mưu gây ra trận chiến này cũng không khá hơn bao nhiêu, để lại một vệt máu thật dài, cuối cùng Thiết Cốt cả người đẫm máu cũng ôm được đứa bé vào lòng, nhẹ thở ra khi thấy cậu vẫn an toàn và lành lặn, thật sự quá may mắn.

Thiết Cốt lấy tay vỗ về đứa bé, ánh mắt hướng về nơi hai con quái vật vẫn đang đánh nhau dữ dội, Thiết Cốt trầm ngâm suy nghĩ: "Nhất định cả hai thứ này đều phải chết, đó là cơ hội duy nhất cho đứa bé này."

Hắn chờ đợi một cơ hội, một cơ hội tung ra át chủ bài của mình, chỉ cần hắn thành công thế cục này sẽ được hóa giải, nhưng cần phải nhanh, năng lượng từ Diên Thọ Đan đã căng cứng đan điền của hắn, sớm hay muộn nó cũng sẽ nổ tung.

Diên Thọ Đan không dành cho người sống, nó giống như một liều xung điện cực mạnh để cứu mạng, tỉ lệ thành công khoảng một phần trăm, nhưng không ít vẫn người sống lựa chọn sử dụng nó như một ván cược để giết chết kẻ thù, nhưng cái giá cực đắt phải trả chính là đan điền sẽ nổ tung vì quá tải.

Và Thiết Cốt đã chờ được, hắn đã nhìn thấy cơ hội đang đến gần.

---

Có lẽ do đã quá mệt, Hắc Hùng Vương đã vồ hụt, nó mất đà ngã sầm xuống mặt đất, tên Chấp Sự mắt lóe lên sát ý, lập tức tung chân nhắm vào gáy của nó, chỉ một chút xíu nữa thôi là hắn sẽ trả thù thành công, trong đầu không khỏi hiện lên tương lai tươi sáng:

"Khốn nạn! Cuối cùng cũng giết chết được nó, giờ chỉ cần giết tên Thiết Cốt và mang đứa nhóc trở về, lần này danh tiếng của ta sẽ vang xa, giết được con quái thú Hắc Hùng Vương, lão nhị vô địch của Đám Ăn Mày, và hơn hết chính là bắt sống đứa bé trở lại."

Không khỏi có chút vui mừng quá sớm, tên Chấp sự buông lỏng cảnh giác, không chú ý đến bóng đen to lớn lặng lẽ xuất hiện sau lưng mình.

Ngay khi bàn chân chỉ còn cách gáy của Hắc Hùng Vương một chút xíu, đột nhiên cả người tên Chấp Sự bị một lực vô cùng mạnh va phải, khiến hắn vang xa vài mét, choáng váng mặt mày, khi ngẩng lên hắn nhìn thấy đang che chắn cho Hắc Hùng Vương là ba con gấu Hắc Hùng khác.

-Khốn nạn! Là bầy đàn của nó, nãy giờ chúng trốn ở đâu chứ?

Tên Chấp sự bực bội chửi bới, tuy nhiên hắn không hề sợ, trừ Hắc Hùng Vương, mọi con gấu khác đều chỉ là động vật bình thường, dù giết hết có hơi phiền phức nhưng đó không phải vấn đề.

Nhưng có một điều hắn không biết, đàn gấu thực ra đã tới từ lâu, nhưng Hắc Hùng Vương bắt chúng trốn thật kĩ, phải chờ đến khi nó ra lệnh mới được xuất hiện.

Ba con gấu này chính là anh em ruột của Hắc Hùng Vương, chúng nó không thể chịu được cảnh đại vương của chúng bị đánh thế thảm tới vậy, ngay khi Hắc Hùng Vương ngã xuống, chúng đã trái lệnh lao tới liều chết bảo vệ đại vương.

Nằm bẹp đằng sau, Hắc Hùng Vương nhìn thấy những anh em đang che chắn cho mình, nó chợt gầm lên, nhưng tiếng gầm đã rất yếu, không còn uy phong như trước, tiếng gầm giống như muốn nói: "Chạy mau"

Tên chấp sự cười nói:

- Đừng lo, lần này tiễn các ngươi đi trước, lần sau ta sẽ tiễn cả tộc các ngươi xuống âm phủ cùng nhau đoàn tụ.

Nói rồi hắn lao về phía ba con Hắc Hùng, chúng cũng gầm lên cản lại tên Chấp sự.

Ba con gấu cùng tấn công, có con dùng răng cắn chặt được vào chân trái của hắn, có con vả được vào đầu, con còn lại cũng ôm lấy thân người hắn.

- Thật yếu.

Tên Chấp sự cười to, hắn gồng mình, đang chuẩn bị hất văng những con gấu này ra như hắt những con bọ.

Đúng lúc này, từ trên trời Thiết Cốt quát to:

- Chấp sự, để ta đến giúp ngươi!

Bất ngờ trước hành động ngu ngốc của Thiết Cốt, đâu ai cần hắn nhảy tới giúp, tên Chấp sự có chút luống cuống.

Chớp lấy một tích tắc luống cuống đó, Thiết Cốt rút từ sau lưng ra một thanh đao vẫn luôn được giấu kín sau áo choàng.

Thiên Môn đao - Ngũ Âm.

Nếu quyền pháp khi vượt qua tốc độ âm thanh đã uy lực như vậy thì đao pháp có thể mạnh tới mức nào?

Từ trên không, Thiết Cốt cầm đao bằng cả hai tay chém xuống, năm âm thanh chát chúa vang lên, nghe như tiếng búa đập khi rèn thép vậy.

Tên Chấp sự cũng hoảng hốt nhận ra mục tiêu của Thiết Cốt chính là hắn, nhưng muộn rồi, đao tới quá nhanh.

Cả ba con gấu lẫn tên Chấp Sự đều trúng đao, lập tức hai trong ba con gấu bị phanh thây tan xác, con còn lại cũng cụt mất hai chân sau.

Trúng nhiều đao nhất vẫn là tên Chấp Sự, hắn đã bị chém đứt một chân, đầu cũng bị gọt mất một phần, lộ ra phần não trắng ởn, cả ngực cũng be bét là máu.

Nhưng hắn vẫn còn sống.

Thiết Cốt cả hai cánh tay đều đã biến mất, phản chấn khiến hắn trọng thương cận kề cái chết, nhưng chưa được, vẫn còn phải kết thúc tên Chấp Sự lẫn Hắc Hùng Vương, hắn dùng răng cắn lấy thanh đao trên mặt đất, lê từng bước đến chỗ tên Chấp sự.

Thế nhưng mới chỉ bước được một bước, Thiết Cốt liền ngã xuống, hắn đã sức cùng lực kiệt rồi:

- Xin lỗi nhóc!

Thiết Cốt thì thầm lời cuối trước khi ý thức chìm vào bóng tối.

Tia nắng cuối cùng của ngày cũng đã biến mất, màn đêm buông xuống khu rừng, sương mù cũng theo đó mà xuất hiện.

---

Trên một con căn phòng tăm tối sâu trong Bãi Rác, có hai người bị treo ngược trên một bức tường, trong đó đã có một tên đã chết, cả gương mặt của hắn bị lột sạch không còn một chút da, thịt nào, bụng hắn bị rạch một đường khiến ruột gan lộ ra cả ngoài, gân tay gân chân cũng bị cứa đứt.

Bên cạnh hắn, tên nhỏ tuổi hơn, vẫn sống, tuy nhiên mí mắt của nó đã bị cắt mất, no bị ép phải chứng kiến màn tra tấn phía trước, dưới sàn cũng không thiếu bãi nôn, phân và nước tiểu của nó.

Thẩm Ung chợt có chút lo lắng, lão lấy khăn lau máu trên tay, nói nhỏ:

- Chỉ mong cậu chủ có thể rời khỏi đó trước khi đêm xuống, màn đêm mới là lãnh địa thực sự của Hắc Hùng Vương.

---

[Phát hiện phân thân có thể kích hoạt]...