Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 26: Hợp tác

Chương 26: Hợp tác

Quả thật số mệnh là thứ gì đó khó có thể dự đoán trước, không lâu trước đây cả ba kẻ này chẳng có một chút liên hệ nào với nhau, vậy mà bây giờ đứng trước một trận chiến mà chỉ một bên được sống sót.

Mới hôm qua Hắc Hùng Vương còn là đại vương vô địch của khu rừng, bất kì sinh vật nào cũng phải khiếp sợ nó, cho là nhân loại cũng phải đi đường vòng khi gặp lãnh thổ của nó, vật mà lúc này lại có hai kẻ dám xúc phạm tới uy nghiêm của nó, thậm chí là khiến bầy đàn của nó gặp nguy hiểm.

Tên Chấp Sự cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày chỉ vì một con súc sinh mà hắn mấy lần suýt chết, tới mức phải dùng tới quân bài tẩy cuối cùng là Bất Tử Đan, may mắn là hắn cược thành công và sống sót, hơn thế nữa, mục tiêu của nhiệm vụ cũng đang ở ngay đây, đối với hắn, đây chính là từ tình thế tuyệt vọng thì nay lại thành song hỷ lâm môn.

Đen đủi nhất phải là Thiết Cốt, tình huống tồi tệ này có đến tám phần nguyên nhân là do hắn, nếu không phải hắn tính kế chọc tức Hắc Hùng Vương khiến nó tấn công hai tên sát thủ thì cuộc chiến đã không xảy ra, dù sao đấu với con người vẫn tốt hơn nhiều là đấu với hai con quái vật này rồi.

---

Khi cả ba bên đều đang cẩn thận đánh giá đối thủ của mình, Hắc Hùng Vương và Chấp sự đều biết đối phương rất mạnh, chỉ có Thiết Cốt vừa xuất hiện là ẩn số khó đoán mà thôi, tuy nhiên không kẻ nào dám coi thường, chẳng biết đâu được chỉ một sơ ý nhỏ cũng có thể khiến bản thân gặp nguy hiểm.

Đột nhiên tên Chấp sự nhe hàm răng nhọn hoắt, cười nói:

- Bất ngờ thật! Hóa ra kẻ dám xâm nhập hoàng cung bắt người lại là lão nhị của Đám Ăn Mày, lũ người Bãi Rác các ngươi muốn gì? Tạo phản sao?

Thiết Cốt cũng cười nói:

- Đính chính lại một chút đó là cứu người chứ không phải bắt cóc, chính các ngươi muốn đứa bé này phải chết!

Chấp Sự chỉ nhún vai, nói:

- Đó cũng là số mệnh của nó, dù là ta, ngươi, hay bất kì ai khác cũng không thể thay đổi.

Thiết Cốt còn muốn nói thêm điều gì đó thì phía bên kia Hắc Hùng Vương chợt gầm lên, hướng sự tức giận vào Thiết Cốt, nó nhận ra mùi của hắn rồi, đây chính là tên nhân loại đã phóng uế che giấu mốc lãnh thổ của nó, hắn chính là kẻ chủ mưu của cuộc chiến này.

Thiết Cốt cau mày, tình thế nguy hiểm rồi đây, đừng nói là chỉ một Hắc Hùng Vương hắn đã không thể chiến thắng, thêm tên chấp sự kia nữa thì cơ hội sống sót là bằng không.

Trên thang đo căm thù trong lòng Chấp sự thì Hắc Hùng Vương đứng cao hơn Thiết Cốt nhiều lắm, hắn nghĩ Thiết Cốt cũng giống hắn, chỉ là người chấp hành mệnh lệnh, còn con gấu kia mới là con súc sinh điên rồ muốn giết hết nhân loại.

Hắn chắc chắn không thể ngờ, tình thế nát bét của hắn lúc trước là do một tay Thiết Cốt sắp đặt, thế nên hắn liền đưa ra đề nghị với Thiết Cốt:

- Này Thiết Cốt, con gấu này sẽ không tha cho cả ta và ngươi, nó điên lắm, và bầy đàn của nó sớm muộn cũng sẽ chạy đến, lúc đó chúng ta sẽ không có một cơ hội nào cả.

Thiết Cốt cũng thừa biết điều đó, hắn hỏi:

- Vậy ngươi muốn gì?

- Khà khà! Hợp tác cùng nhau, sau khi giết súc sinh đần độn kia thì chúng ta sẽ cùng tính tiếp sẽ làm gì, ta chỉ cần đứa bé, giết ngươi với ta là chuyện không cần thiết.

Tên Chấp sự cam đoan nói, Thiết Cốt cũng lâm vào suy tư, hắn phân vân khi hợp tác cùng kẻ thù nhưng quả thật lúc này thì đây chính là phương án tốt nhất.

Thế nhưng bên kia, Hắc Hùng Vương không để hai người thương lượng, với nó, nhân loại chính là một phe, và nó phải giết cả hai người.

Hắc Hùng Vương tỏa ra khí thế kinh người, tia điện màu tím quanh người đã sáng lóe, nhanh như chớp, nó đã lao đến tấn công cả hai, móng vuốt trên tay nó cũng lập lòe ánh điện, thân hình to lớn của nó che lấp cả bầu trời trước mắt hai người.

Thiết Cốt biết tình huống này không còn lựa chọn, hắn quát to:

- LÊN!

Dù Thiết Cốt chỉ còn một cánh tay phải nhưng sức mạnh của hắn vẫn không thể coi thường, Thiên Môn quyền lập tức khai triển, đây là tuyệt chiêu thành danh của Thiết Cốt, quyền pháp rất khó luyện thành, chỉ khi đẩy tốc độ ra quyền nhanh tới mức phát ra tiếng nổ không khí thì mới gọi là nhập môn.

Ngay khoảng khắc ra quyền, cánh tay của Thiết Cốt liền biến mất, thay vào đó là bốn tiểng nổ rền như pháo hoa, Hắc Hùng Vương to lớn như vậy nhưng giống như va phải một bức tường kiên cố, bị phản chấn không nhẹ, khiến nó phải khựng lại giây lát.

Tên Chấp sự thấy vậy liền thầm kêu may mắn trong lòng:

- "Khốn nạn! Là Tứ Âm của Thiên Môn quyền, thật may là trước đó không đánh nhau với hắn."

Nghĩ như vậy nhưng động tác của Chấp Sự không hề chậm chạp, ngay khi Hắc Hùng Vương vừa khựng lại, hắn đã lập tức tấn công, nhún đôi chân tạo đà như loài ếch, hắn phóng về phía trước với tốc độ cực nhanh, để lại trên mặt đất hai dấu chân thật sâu.

Hắc Hùng Vương thấy vậy liền há miệng muốn gầm ra sóng xung kích, thế nhưng Chấp sự đã quen với chiêu thức này, lập tức xoay tròn một vòng trên không, duỗi thẳng cảng chân, dáng một đòn trí mạng vào đầu Hắc Hùng Vương, nghe đâu đó có tiếng xương nứt vang lên, hai hàm răng của Hắc Hùng Vương cũng sập vào nhau, khiến không ít răng nanh gãy vụn.

Ăn đòn trí mạng đầy đau đớn, nhưng hai mắt của Hắc Hùng Vương vẫn mở trừng trừng, căng đầy những tia máu đỏ lòm, khí thế toát ra hừng hực như lửa, chớp lấy thời cơ Chấp sự vừa ra đòn còn chưa kịp thu chân, nó lập tức vỗ tay hai lại, mười ngón tay cong lên những móng vuốt sắc bén đáng sợ, chỉ cần lướt qua cũng có thể cắt đôi thân người.

Chấp sự cũng không thể ngờ Hắc Hùng Vương lại cứng rắn đến vậy, xương sọ nó chắc chắn đã bị chấn thương, không ngờ nó vẫn có thể chính xác nắm lấy thời điểm phản công, tuy vậy Chấp sự không những không hoang mà còn vui mừng, hắn biết đã đến lúc trả lại cả vốn lẫn lãi cho con súc sinh này rồi.

Khi hai cánh tay của Hắc Hùng Vương sắp sập vào nhau, Chấp sự cũng đã phòng má trợn mắt nhanh hơn môt nhịp quát lên một tiếng ỘP rền vang và trầm thấp, Hắc Hùng Vương trực diện, trọn vẹn dính đòn.

Trong khoảnh khắc đó, Chấp sự cũng không thể tin nổi, Hắc Hùng Vương khi văng đi vẫn kịp cào trúng hắn, ba đường cào khiến ngực hắn rách toạc, vết thương sâu tới mức xuyên qua xương và còn chút nữa vào chạm đến tim.

Thiết Cốt đứng đó cũng không thể tin nổi sức mạnh của hai kẻ này, đòn mạnh nhất của hắn cũng không thể bì với thứ Thiết Cốt đang chứng kiến, phải liều thôi, nghĩ vậy, ngay vừa lúc Chấp sự lui lại, Thiết Cốt liền nuốt viên Diên Thọ Đan vào bụng.

Hắc Hùng Vương cũng văng xa chục mét, vết mài trên mặt đất tạo thành một con đường trống giữa bãi hỗn độn toàn đất đá và cây cối này, nhưng nó vẫn sống, Hắc Hùng Vương lắc mình đứng lên, dù nó đã bị thương nghiêm trọng, máu từ lỗ lai, hốc mắt liên tục chảy ra, miệng của nó cũng nham nhở đầy mảnh răng vỡ nát, khắp thân thể đầy những vết thương lớn nhỏ.

Vị đại vương oai vệ lúc trước nay thật thê thảm, nó đứng đó, dè chừng và cận trọng nhìn hai người, phải chăng Hắc Hùng Vương đang sợ?

---

Trần Định ở cách đó không xa, thật may cho cậu đòn tấn công của bọn họ không lan tới hướng cậu đang nằm, nếu không giờ có lẽ cậu đang trong thân thể Hải Tam mất rồi, có chút thắc mắc, cậu liên lạc với Thẩm Ung:

- "Thẩm Ung, tại sao trong khu rừng gần kinh thành lại có một con gấu mạnh mẽ tới như vậy, chẳng lẽ triều đình không sợ nó làm loạn sao?"

Thẩm Ung cũng hiếu kì trả lời:

- "Ồ! Ngài gặp Hắc Hùng Vương rồi sao? Không phải triều đình không muốn giết con gấu đó mà vì có những lí do khiến việc này không dễ, thứ nhất là vì Thanh Yên trà, thứ này quá nhiều người yêu thích mà chỉ có Hắc Hùng Vương mới sản xuất được thứ đó và lí do thứ hai, quan trọng hơn nhiều đó là nó rất nguy hiểm, không ít kẻ đã cố gắng bắt nó để tăng năng suất Thanh Yên trà, tuy nhiên tất cả họ đều một đi không trở lại, thậm chí quân đội cũng từng ăn quả đắng khi xâm phạm lãnh thổ của nó."

Trần Định ngạc nhiên hỏi tiếp:

- "Ta đồng ý là nó rất mạnh nhưng đâu tới mức bá đạo như ngươi nói?"

Thẩm Ung chợt nghiêm túc nói:

- "Nếu chỉ có sức mạnh, nó đã là thú nhồi bông từ lâu, loài gấu Hắc Hùng trước dây chưa từng có con đầu đàn, là chính nó đã thống nhất loài của mình, và cái tên Hắc Hùng Vương cũng do triều đình dùng để cảnh báo người dân về chủ nhân thực sự của khu rừng đó."