Chương 30: Chú nguyền

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 30: Chú nguyền

Chương 30: Chú nguyền

Đôi khi cái chết lại là cách giải thoát nhẹ nhàng, còn sống mới là sự dày vò khổ sở nhất.

Câu nói thực sự là phù hợp nhất trong khung cảnh hiện tại, trước mặt Trần Định và Thiết Cốt là cả một khoảng đầm lầy bị ô uế, khắp nơi đều đầy những tảng thịt thối rữa, bốc mùi kinh khủng, chúng còn liên tục chảy ra thứ dịch nhầy màu vàng kinh tởm.

Chất dịch nhầy này chính là nguồn gốc của thứ mùi thối đang lan xa, bùn lầy chân cũng đặc quánh thứ chất nhầy này, ở đây có không ít những con gấu bị mắc kẹt nửa người dưới bùn, cơ thể chúng bị ăn mòn trơ ra cả xương.

Nhưng kinh dị chính là những con gấu ở đây hóa ra lại còn sống, chúng vẫn yếu ớt rên rỉ, có lẽ do quá gần trung tâm, bọn chúng bị thứ thịt thối này giữ chân, không có may mắn được tự sát như đám gấu ngoài kia.

Nhìn cảnh đám gấu rên rỉ, ánh mắt chúng về hai người như xin sự thương hạ, Trần Định cũng không chịu nổi, cậu không có cách nào để giúp chúng, thở dài nói với Thiết Cốt:

- "Ngươi có thể giúp chúng một chết nhẹ nhàng chứ?"

Thiết Cốt cũng im lặng gật đầu, với hắn chết không đáng sợ, sống không bằng chết mới đáng sợ, thấy cảnh này, hắn cũng cảm thấy có chút khó thở trong lồng ngực.

Thiết Cốt bắt đầu giúp bọn gấu ra đi thanh thản hơn, mỗi lần hạ đao, Thiết Cốt đều chạm tay vào đầu chúng, nhẹ giọng nói:

- Về với đất, trở thành cây, ngươi sẽ là khu rừng, mãi bảo vệ nơi đây.

Thật may, đám gấu có thân thể to lớn giúp hắn có vị trí đặt chân, mượn lực nhảy qua lại, vừa để tiễn chúng cũng vừa tiến dần hơn về phía trung tâm, chú nguyền trong Trần Định đã hưng phấn hơn bao giờ hết.

Càng tiến vào sâu, đầm lầy càng đậm đặc, tính chất ăn mòn cũng mạnh hơn rất nhiều, sơ ý hạ một góc áo choàng chạm vào, nó lập tức tan chảy.

Khi con gấu cuối cùng ra đi dưới tay của Thiết Cốt cũng là lúc bọn họ nhìn thấy Hắc Hùng Vương, nó chính là trung tâm của đầm lầy, nhưng Hắc Hùng Vương oai phong, mạnh mẽ lúc trước đã không còn, thay vào đó là thứ không ra hình gì.

Cả người nó đã bị ăn mòn nghiêm trọng, da lông đã mất hết, phần thịt cũng bị thối rữa nhiều nơi, xương trắng cũng lộ ra không ít.

Hai mắt nó đã mù lòa nhưng nó nhận ra có người tới gần, ngửi thấy mùi nhân loại, nó gầm gừ yếu ớt, lại là nhân loại, những kẻ tàn bạo và độc ác, loài của nó chưa từng chủ động ra khỏi Thanh Yên cốc để hại con người, thậm chí nó cũng chưa từng mở rộng lãnh thổ, luôn ẩn nấp nơi rừng sâu.

Vậy nhưng loài người vẫn đến đây và xâm phạm đến nó, tàn sát đàn của nó, tra tấn nó bằng thứ chất độc kinh tởm này, thậm chí làm ô nhiễm nơi này, ý định tận diệt giống loài của chúng.

Nó căm thù nhân loại, căm thù tận xương tủy.

Hai hốc mắt trống rỗng chỉ toàn mủ vàng lúc này trào ra nước mắt, nó khóc vì bất lực cái chết của bày đàn, vì sự vô dụng của chính nó.

---

Trần Định dù không hiểu tiếng động vật nhưng cậu biết tiếng gầm gừ kia chứa đầy hận thù, biết dòng nước mắt kia là căm giận.

Thiết Cốt chợt dơ đao lên, hắn muốn giúp Hắc Hùng Vương thoát khỏi đau đớn, thế nhưng Trần Định lại ngăn cản hắn, cậu nói:

- " Nếu Hắc Hùng Vương muốn chết, nó đã có thể tự sát từ lâu rồi, nó chống chịu lâu đến vậy, có lẽ là vì vẫn hy vọng một cơ hội."

Trần Định cũng không biết mình có thể làm gì, thế nhưng cậu vẫn muốn thử một chút, có lẽ chú nguyền có thể làm gì đó, bởi mục tiêu của chú nguyền chính là Hắc Hùng Vương.

Thiết Cốt lo lắng hỏi:

- Điều này có thể khiến cậu gặp nguy hiểm.

Trần Định nói:

- "Đừng lo, ta chỉ thử một chút."

Thiết Cốt thận trọng nhắc Trần Định ra khỏi ngực, nhấc cậu lên, để cậu có thể tới gần Hắc Hùng Vương.

Trần Định cũng nhắm mắt lại, quyết định thả ra sự trói buộc của mình với chú nguyền, ngay lập tức một thứ năng lượng màu trắng tràn ra từ cơ thể cậu.

Trần Định lập tức cảm nhận được sự tà ác trong đoàn năng lượng này, nó phát ra âm thanh gào thét thống khổ của hàng trăm người, nhìn kĩ có thể thấy trong nó chứa đầy các linh hồn gầy gò, họ đều có khuôn mặt đau đớn, khổ sở.

Thiết Cốt cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy chú nguyền, nhưng không phải là sự tà ác của nó mà là ngược lại:

- Thiên sứ? Ngài là thiên thần hạ phàm sao?

Trần Định:

((;゚Д゚))

- "Ngươi thấy gì?"

Thiết Cốt sợ hãi nói:

- Thanh khiết, huyền bí và đặc biệt cao quý. Ngài chính là thánh nhân chuyển thế sao?

Không muốn trả lời Thiết Cốt đã choáng vàng trước vẻ bề ngoài của chú nguyền, Trần Định biết nó không hề sạch sẽ như vậy, thứ này chẳng có cái gì giống như Thiết Cốt miêu tả, hoàn toàn chỉ có sự tà ác mà thôi.

Chú nguyền không quan tâm đến Thiết Cốt, nó chỉ muốn Hắc Hùng Vương mà thôi, nó từ từ bao bọc lại thân hình to lớn của con gấu.

Hắc Hùng Vương cũng cảm nhận được gì đó, nó gầm gừ một chút rồi thôi, không hiểu sao thứ này khiến nó thấy thật thanh thản, cơn giận của nó cũng lắng xuống, cơn đau cũng trôi đi đâu mất, thật dễ chịu và ý thức Hắc Hùng Vương dần chìm vào bóng tối.

---

Khi đoàn ánh sáng bao trọn lấy Hắc Hùng Vương, nó bắt đầu xoay tròn, các chất dịch nhờn cũng dần bị thu hút ngược lại về phía trung tâm, kéo theo vô số xác gấu cũng di chuyển theo, khi chạm vào vòng sáng, chúng như bị hút lấy, rồi hoàn toàn hòa tan thành năng lượng, hòa thành một thể với vòng sáng.

Lực hút từ vòng xoáy ngày càng mạnh, dần dần trở thành một cơn lốc ánh sáng rực rỡ, Thiết Cốt thán phục nhìn điều trước mắt, với hắn, đây chính là sức mạnh thần thánh, thanh khiết vô cùng, càng nhìn hắn càng thấy tâm mình bình an.

Trần Định thì ngược lai, cậu nhíu đôi mày nhỏ xíu của mình, cậu nhìn rất rõ vòng xoáy kia hút lấy linh hồn của đàn gấu, nhét chúng vào dòng sông thống khổ, cậu còn thấy tên sát thủ chân ếch, linh hồn hắn đang bị đàn gấu cắn xé, cứ hồi phục rồi lại bị cắn xé.

Nhưng Trần Định chẳng thể làm được gì, từ khi thả chú nguyền ra thì nó đã hoàn toàn mất khống chế.

Vài tiếng sau, cuối cùng vòng xoáy cũng chậm lại, toàn bộ đầm lầy giống như đã được thanh tẩy triệt để, tất cả thứ dịch nhờn màu vàng đã biến mất, xác gấu cũng không còn, thậm chí không khí cũng trở nên tươi mát, trong lành.

Đoàn sáng chậm rãi chui ngược về thân thể của Trần Định, giống như một đứa trẻ đã ăn no, nó trở nên lười biếng, chậm rãi tìm về giường ngủ, Trần Định cũng biết sau lần này nó sẽ ngủ say một thời gian, cũng là chuyện tốt, cậu cần tìm hiểu thứ chú nguyền kì lạ này.

Ánh sáng biến mất, dần lộ ra thân ảnh khổng lồ bên trong, không còn là thứ bị ăn mòn nham nhở không ra hình gấu, nó đã được chữa trị hoàn toàn, thậm chí phải gọi là tái sinh một lần nữa.

Không còn là màu đen tím, lông của Hắc Hùng Vương lúc này là một màu trắng tinh khiết, cơ thể nó vẫn to lớn nhưng không phải lực lưỡng, hung dữ nữa mà thay vào đó là sự thanh tao, xinh đẹp, ở mọi góc nhìn đều có thể thấy sự hoàn hảo của sinh vật này.

Hắc Hùng Vương chậm rãi mở mắt, nó lặng lẽ nhìn hai người, tim Trần Định chợt nhảy lên loạn nhịp, cậu còn chưa kịp nói gì thì bên cạnh Thiết Cốt đã thốt lên:

- Quá xinh đẹp! Thực sự quá xinh đẹp!

Trần Định cũng không thể ngờ có một sinh vật hoàn hảo tới vậy, nhìn nó, cậu chỉ muốn xà vào ôm lấy mà thôi.

Rùng mình, Trần Định lập tức tự cắn vào lưỡi mình, thật kinh khủng, mình lại vừa nghĩ tới điều biến thái gì vậy.

Trần Định cũng biết rõ chú nguyền không thể tự dưng tốt bụng cứu giúp Hắc Hùng Vương rồi lại ban cho nó sự sinh đẹp tới hoàn hảo này mà không đổi lấy điều gì.

Chăm chú nhìn thật kĩ Hắc Hùng Vương, Trần Định liền ngửi thấy thứ mùi thơm kì dị, thoang thoảng rồi biến mất, đúng vậy thứ này chắc chắn không bình thường.

Hắc Hùng Vương nhìn hai người thật lâu rồi quay người bỏ đi, chậm rãi bước vào rừng, những tán cây cùng sương mù dần che lấp thân hình của Hắc Hùng Vương, thậm chí dáng đi của nó cũng đầy uyển chuyển và xinh đẹp.

- "Thiết Cốt, đi thôi."

Trần Định gọi to đánh thức Thiết Cốt đang vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo bóng Hắc Hùng Vương, mà có lẽ từ giờ phải gọi nó bằng cái tên khác.

Thiết Cốt vẫn lưu luyến nhìn theo, nhưng cũng nhẹ nhàng đặt Trần Định vào ngực, hắn biết dù khu rừng đã không còn nguy hiểm nhưng ở lại đây lâu cũng không phải ý hay.