Chương 24: Cận Thân Hoàn

Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 24: Cận Thân Hoàn

Chương 24: Cận Thân Hoàn

Thiết Cốt dùng hết sức lực để chạy, hắn biết những giọt máu vương lại trên đường chẳng khác gì thứ lông ngỗng chói mắt dẫn đường cho đám sát thủ lẫn đàn gấu Hắc Hùng điên cuồng tới giết hắn.

Đột nhiên khu rừng lại vang lên tiếng gầm đầy uy lực, sỏi đá dưới chân Thiết Cốt rung lên như có động đất, trong một chốc, từ phía sau lưng Thiết Cốt ào ào chạy tới đủ loại động vật, từ hươu, nai, khỉ,... đến sói, hổ, báo,... chúng chạy còn nhanh hơn Thiết Cốt, chẳng quan tâm tới việc bên cạnh là thiên địch hay thức ăn, tất cả đều chung một hành động, cắm đầu chạy.

Thiết Cốt cũng giật mình với đàn thú đang hoảng loạn này, lông mày hắn nhíu thật sâu, Hắc Hùng Vương đã ở rất gần rồi.

Thiết Cốt biết mình không còn nhiều thời gian, nhất định phải chạy ra khỏi biên giới khu rừng này thật nhanh, năm người như hắn cũng không phải đối thủ của Hắc Hùng Vương, hắn lấy từ ngực ra chiếc hộp đựng Diên Thọ Đan, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát vứt đi chiếc hộp, lấy ra viên thuốc đã bị cạo mất một góc, sau đó cất nó vào tay áo.

- "Cùng lắm thì liều một phen! Thiết Cốt này chưa thể chết ở đây được."

---

Không xa phía sau, tên Chấp Sự đang điên cuồng bỏ chạy, không thể không khen ngợi tốc độ của hắn, nhanh tới mức khó mà nhìn rõ thân ảnh, chớp mắt hắn đã nhảy từ cành cây này qua cành cây khác.

Nhưng cũng khó trách, đằng sau hắn có một con quái vật khổng lồ đang truy đuổi sát nút, nó không hề né tránh một chướng ngại vật nào cả, chỉ một đường thẳng, cây cối hay đá tảng, tất cả đều bị nó san phẳng khi chạy qua.

Hắc Hùng Vương không hổ danh là đại vương của khu rừng này, tất cả động vật lớn nhỏ đều chạy toán loạn khi thấy nó, không chỉ vậy, đằng sau nó còn hàng trăm con gấu đen khác đang chạy theo, con nào cũng nhe răng, gầm rú như muốn tạo uy thế cho đại vương của chúng.

Chấp Sự thấy nội lực của mình đang giảm sút quá nhanh, sớm muộn hắn cũng sẽ bị Hắc Hùng Vương xé xác mà thôi: "Khốn nạn, tên ngu ngốc nào lại đi chọc giận con quái vật này cơ chứ."

Nói rồi Chấp Sự lấy từ trong ngực ra năm viên bi màu đen, ánh mắt có chút lưu luyến nhưng mạng sống của hắn quan trọng hơn.

Năm viên bi màu đen đó là Cận Thân Hoàn, một loại chất nổ cực mạnh được tên điên Thếch Chi của yêu tộc tạo ra, sức mạnh của nó cũng giống như tên gọi, cận thân tức tử, sát thương trong phạm vi gần của nó khiến bất kì ai cũng dè chừng.

Chấp Sự may mắn có được sáu viên, một viên lúc trước đã cứu mạng hắn, giờ đây hy vọng điều đó có thể xảy ra một lần nữa.

Lựa chọn vị trí thuận lợi, tận dụng cành lá che dấu được thân hình, hắn xoay người ném mạnh cả năm viên Cận Thân Hoàn về phía Hắc Hùng Vương, cũng không đợi va chạm xảy ra, Chấp Sự cắn răng bùng nổ tốc độ, phóng nhanh về phía trước.

Năm viên bi màu đen đó khi so với thân hình của Hắc Hùng Vương là quá nhỏ, thậm chí nhỏ hơn cả những viên đá dọc đường bắn lên người nó, Chấp Sự cược trong đầu rằng Hắc Hùng Vương sẽ cứ thế mà đâm đầu vào chúng.

Nhưng Hắc Hùng Vương chưa bao giờ là một con gấu ngu ngốc, ngay khoảnh khắc tên nhân loại kia xoay người, nó đã lập tức đề phòng.

Khi đã cao độ đề phòng thì chẳng khó để Hắc Hùng Vương phát hiện ra Cận Thân Hoàn, bản năng mách bảo nó thứ ngày cực kì nguy hiểm, không chần chừ nó lập tức đứng lại, ghìm chặt bốn chân, móng vuốt đâm sâu xuống mặt đất, mắt của nó lóe lên ánh sáng tím, lông khắp người nó cũng dựng lên, từng tia điện chớp tắt xung quanh thân thể Hắc Hùng Vương.

Không gian đột nhiên bị đè nén, Hắc Hùng Vương ngẩng đầu há miệng gầm lên, tiếng gầm đinh tai nhức óc, một luồng sóng xung kích cực mạnh lan ra theo hình quạt về phía trước, cuốn bay mọi vật thể chắn đường, chưa hết, trong không khí như có một luồng điện tích màu tím càn quét tất cả, mọi sinh vật sống khi chạm vào đều bị đốt cháy thành than.

Rất nhanh, luồng sóng ấy va chạm với những viên Cận Thân Hoàn, chúng bị kích nổ ngay lập tức, một âm thanh rung động không kém gì tiếng gầm vừa nãy của Hắc Hùng Vương, cả khu rừng như muốn sụp xuống.

Sóng xung kích từ đó thậm chí cần mạnh hơn thế, từ trung tâm vụ nổ, cả khu rừng đổ rạp theo vòng tròn với đường kính hơn bốn dặm, xa hơn thế, dù cây cối không gãy đổ nhưng cành lá cũng trơ trọi.

---

Hắc Hùng Vương ở khoảng cách gần nhất với trung tâm vụ nổ, nhưng may mắn nó quyết định ra đòn từ sớm, phần lớn sát thương từ vụ nổ của Cận Thân Hoàn đã bị nó thổi bay, tuy vậy sóng xung kích và nhiệt năng vẫn làm nó bị thương, lông của nó cũng bị thiêu cháy nham nhở.

Quả nhiên là nhân loại nham hiểm muốn giết nó để tranh đoạt lãnh thổ, Hắc Hùng Vương nhất quyết không để điều đó xảy ra, bầy đàn của nó ở đây đã rất nhiều năm, nếu lãnh thổ bị cướp mất thì chúng phải bỏ lại những con gấu già và yếu để chạy trốn, thậm chí đám gấu con cũng sẽ bị loài người bắt làm nô lệ.

Đằng sau Hắc Hùng Vương là cả trăm con gấu ngã toán loạn, không ít con đã bị thương do cành cây, đất đá va trúng từ vụ nổ, vô số cặp mắt gấu đang hoang mang nhìn đại vương của chúng, Hắc Hùng Vương biết đàn của mình đang sợ hãi, chúng chưa từng đối diện với thứ sức mạnh có thể khiến đại vương vô địch của chúng bị thương.

"Phải giết tên nhân loại kia, nếu không đàn gấu sẽ tan rã, lúc đó tất cả sẽ gặp nguy hiểm."

Hắc Hùng Vương rũ đất đá khỏi thân mình, dơ chóp mũi lên ngửi ngửi, trong không khí có mùi máu tươi, nó biết chắc chắn tên nhân loại đó cũng bị thương không nhẹ, gầm lên một tiếng, Hắc Hùng Vương lập tức tăng tốc đuổi theo.

---

Cách đó không xa, Chấp Sự đang tập tễnh bước đi, kéo theo cả vệt máu dài.

- Khốn nạn! Khốn nạn! Tại sao con gấu đó lại nhận ra Cận Thân Hoàn!

Chấp Sự lúc này vô cùng thê thảm, quần áo rách toạc, chiếc mặt nạ cũng chẳng rõ đã bay đi đâu, lộ ra gương mặt gầy gò, xương xẩu, lúc này còn xây xát rướm máu, tệ nhất là trên đùi hắn còn đang găm một mảnh gỗ, xuyên thủng từ bên này qua bên kia.

Chấp Sự biết mình không có thời gian xử lí vết thương, con gấu điên đó đang điên cuồng chạy tới, nó nhất định không tha cho hắn.

Nhưng nếu không rút mảnh gỗ ra thì hắn cũng chẳng chạy nhanh hơn được, tiến thoái lưỡng nan, Chấp Sự lặp đi lặp lại câu chửi của hắn:

- Khốn nạn! Khốn nạn!

Giống như một lão già đáng thương và bất lực, Chấp Sự ngã quỵ xuống đất, hắn quỳ ở đó, cúi đầu, răng cắn lấy môi, khuôn mặt nhăn nhúm lại đầy đau khổ, hắn không muốn chết.

Hai mươi năm qua hắn đã nỗ lực rất nhiều để có vị trí như ngày hôm nay, hắn không phải thiên tài, càng không có tài năng gì hơn người, cái hắn có chỉ là sự cẩn thận cùng nhẫn nại, hắn đã phải trả những cái giá rất đắt để sinh tồn, từ làm chó cho kẻ khác cho đến làm nô lệ phục dịch. những thứ hèn hạ, thấp kém nhất hắn cũng đã làm qua.

Đột nhiên Chấp Sự bật cười, hắn cười to nhưng nước mắt lại tuôn ra, hắn biết ngày này rồi sẽ tới, ngày mà sự cẩn thận và may mắn của hắn sẽ hết, nên hắn đã chuẩn bị một thứ để đánh cược, một thứ đan dược bị nguyền rủa.

Từ trong ngực, tên chấp sự lấy ra một túi chất lỏng, hắn nhẹ nhàng dùng răng xé lấy miệng túi, rồi từ từ dốc thứ chất lỏng màu đỏ bên trong vào miệng, khi đó hắn nghĩ: "Hơi lờ lợ nhưng vị cũng không tệ."

Nếu Trần Định có ở đây, có lẽ cậu sẽ nhận ra túi chất lỏng đó rất giống thứ dung dịch dinh dưỡng mà Thẩm Uyên cho cậu sử dụng lúc trước.

À không, chính xác tên gọi của nó phải là Bất Tử Đan.

---

Hắc Hùng Vương đang lao tới rất nhanh, ánh mắt của nó đỏ lòm những tia máu, giết tên nhân loại là điều duy nhất nó muốn lúc này.