Đến Trâu thành

Attack On Tutien

Đến Trâu thành

Trâu thành là một đô thành giàu có, với tường thành cao năm mét, dày ba mét, đường hào sâu dưới chân tường thành rộng tám mét, bao quanh chu vi gần bốn dặm, quy mô dân số lên tới hai vạn hộ. Vùng lân cận ngoài tường thành cũng có khá đông dân cư sinh sống, chủ yếu là dân nghèo và nông nô khai khẩn đất hoang và canh tác. Còn dân cư sinh sống trong tường thành chủ yếu là các thế lực gia tộc có tu tiên giả tọa trấn hoặc dựa dẫm vào tu tiên giả mà trụ được miếng đất và kế sinh nhai.

Triệu gia vốn là một thế lực lớn, tồn tại lâu đời, mà đời nào cũng có tu tiên giả sống lâu sống dai nên cây gia phả có khi phải chen chúc hết một bức tường mới đủ ghi tên từng người.

"Tính sơ sơ thì một nhà mà mỗi đời đẻ ba bốn đứa, đứa nào cũng thọ trăm tuổi thì ối giời ơi, chúng nó phải đông như quân Nguyên. Vậy mà vẫn có đứa não tàn học đòi viết truyện đòi diệt cả một gia tộc chỉ trong vài nốt nhạc." Tú cười toét trong lúc đang lang thang ở Trâu thành.

Để được phép bước chân qua cổng thành, hắn phải nhờ Triệu Cấm đứng ra đại diện để đám tu tiên giả canh cổng không gây khó dễ nữa. Không khí trong thành khá tấp nập. Phàm nhân muốn sống ở đây phải nộp thuế không ít cho những thế lực lớn như Triệu gia. Được biết, ngày xưa, vùng đất này tuy màu mỡ, nhưng thường xuyên bị yêu thú tấn công, giết hại người vô kể. Triệu gia và các gia tộc khác kéo về đây, xây dựng thành trì, thiết lập trật tự, phân chia vùng cùng nhau cai quản và bảo hộ người dân. Dần dần, thuế khóa được đề ra để người dân tranh giành nhau từng ô đất an cư trong Trâu thành thay vì sống lay lắt bên ngoài không có trị an.

Nếu là Tú thì hắn cũng sẽ đặt ra điều luật buộc người dân của mình phải đóng thuế thôi. Không có trưng thu thuế thì lấy đâu ra tài nguyên và nguồn lực xây dựng đất nước. Mà thuế khóa với hạn mức ra sao lại phụ thuộc vào tầm nhìn của người cai trị. Không thể nghi ngờ việc Triệu gia sẽ tận thu để bù đắp những tổn thất trong thời gian qua, tránh xảy ra cuộc khủng hoảng. Với chúng, ba nghìn lính có thể không xem là tổn thất, nhưng hai tu tiên giả Lục Cảnh bị giết cùng lúc chính là đòn chí mạng.

Bồi dưỡng ra tu tiên giả đã khó, duy trì thế cân bằng giữa các thế lực tu tiên giả càng như một ván cờ sinh tử. Tú không ngờ một phút lơ là đã không kịp ngăn cản Jhin ra tay tàn bạo đúng bản chất của gã sát nhân này. Hắn rùng mình lo một ngày nào đó sẽ không thể kìm hãm được con quái vật này nữa. Nhưng dĩ nhiên đó là nếu không có hệ thống và Minh Nguyệt của hắn. Có điều, Triệu gia trong cơn khủng hoảng hiện tại nhất định sẽ đưa ra chính sách bòn rút tiềm lực từ người dân, những gia tộc phụ thuộc và phàm nhân sinh sống trên địa bàn mình cai quản.

Triệu gia ở đây bao gồm cả chi tộc do Triệu Bằng cầm đầu. Giờ chi tộc của Triệu Bằng và chi tộc của Triệu Cấm chỉ còn đúng hai gia chủ là Lục Cảnh, vị thế ngang bằng. Nếu Triệu Cấm chủ động đứng ra cạnh tranh, nhất định sẽ có cơ hội lấy lại chỗ đứng cho chi tộc của mình trong gia tộc. Biết thời cơ đã đến, Triệu Cấm làm theo lời Tú, chủ động tìm tới phủ Triệu gia để đăng ký tham gia cuộc tỷ thí sắp tới. Một chi tộc bị lãng quên từ lâu nay đột nhiên lại xuất hiện, không khỏi khiến người bàn ra tán vào.

Phụ trách quản lý việc ghi danh những người tham gia tỷ thí là Triệu Cương, một trong những trưởng lão của Triệu gia, chỉ dưới quyền của tông chủ Triệu Hạo, ngoài ra tất thảy mọi việc trong gia tộc đều có quyền tự quyết. Việc Triệu Cấm đăng ký cho chi tộc mình quả nhiên là chuyện nhỏ, Triệu Cương có ý xem thường nên buông lời mỉa mai:

"Nếu không phải trong ngươi có mang một ít huyết mạch Triệu gia ta lẫn vào, sợ rằng ta đã quên mất trên đời này có một chi tộc của Triệu gia sắp tàn lụi rồi đấy."

Triệu Cấm chẳng để vào mắt, chỉ nói:

"Cùng là con cháu Triệu gia, cao thấp tốt xấu gì thì vẫn đủ tư cách tham dự chứ?"

"Tất nhiên tất nhiên." Triệu Cương cười khẩy.

Lão già này cũng muốn xem Triệu Cấm có tài cán gì mà dám to gan đem con cháu mình đến đây đòi tham dự đại hội thường niên của gia tộc. Chẳng phải là tự làm nhục mình sao? Tu tiên giả quan trọng nhất sau thực lực chính là mặt mũi đó. Mà ở bên Tú cũng phải học được cái gọi là nhẫn nại, Triệu Cấm không muốn nói nhiều chuyện cho rách việc. "Làm được cái gì đã rồi hẵng nói." Tú khuyên lão như vậy, lão chưa thích ứng được kiểu cách ứng xử này nhưng cũng nhận ra đạo lý.

Thủ tục ghi danh yêu cầu Triệu Cấm phải trình ra tín vật mà mỗi chi tộc được gia tộc trao cho, là một con dao găm có chuôi nạm ngọc bích, lưỡi dao khắc chữ Triệu bằng ngôn ngữ bản địa. Mỗi lần ghi danh là phải đưa con dao đó ra. Sau đại hội thường niên của Triệu gia, chi tộc nào biểu hiện kém cỏi, sẽ bị giữ lại tín vật, đồng nghĩa mất tư cách tham dự mãi mãi, cũng đồng thời chứng minh chi tộc đó về sau không còn thuộc Triệu gia nữa. Nước đi này có thể nói là rất mạo hiểm, nhưng Triệu Cấm đã có thừa tự tin khi có Tú làm chỗ dựa rồi.

Tháng sau đại hội khai mạc, Tú có thể giúp Triệu Cấm tập huấn cho đám đệ tử được thể hiện ra sao? Trước mắt cứ để đại vương lo vậy. Triệu Cấm vừa tạm buông được lo âu trong lòng đi thì biến cố đã xảy đến. Không rõ từ đâu ra, Triệu Bằng đùng đùng xông tới trước mặt vung kiếm định chém Tú. Triệu Cấm lập tức vung gươm cản lại. Song kiếm va chạm, xung lực phát ra làm không khí nổi một trận cuồng phong. Triệu Bằng mắt hằn tơ máu, đằng đằng sát khí, răng nghiến kèn kẹt nhìn Tú, gằn giọng quát:

"Ngươi đã giết huynh đệ của ta, đền mạng đi."

Tú làm mặt nửa nhăn nhở nửa vô tội đáp:

"Ngươi bị điên à? Thằng đeo mặt nạ giết đấy chứ ta giết hồi nào?"

"Còn cãi?" Triệu Bằng nổi nóng nhưng chợt khựng lại vì Tú nói có sai đâu, thằng mặt nạ đích thị là Jhin đấy, Tú có làm gì đâu "Ngươi chắc chắn là đồng bọn với tên đeo mặt nạ!"

Triệu Cấm hất văng kiếm của Triệu Bằng ra, bức lão ta lùi lại rồi chĩa kiếm cảnh báo. Triệu Bằng lúc này mới để ý tới Triệu Cấm, chỉ thẳng mũi kiếm vào mặt Triệu Cấm quát:

"Các ngươi thông đồng với nhau?"

"Ngươi dám bất kính với đại vương, ta sẽ liều chết với ngươi." Triệu Cấm nghiêm nghị đáp.

Triệu Bằng trừng mắt, phóng ra thần thức thăm dò Tú một lượt, rồi tỏ ra khó hiểu hỏi lại:

"Chỉ là một tên Lam Cảnh nhỏ nhoi mà dám xưng đại vương? Khoan đã, sao tên này…"

Triệu Bằng lại thêm một phen khó hiểu nữa khi chỉ mới hôm trước gặp mặt, Tú chỉ là một phàm nhân thôi mà sao hôm nay đã một mạch nhảy vọt lên Lam Cảnh? Hẳn có uẩn khúc gì mới khiến Triệu Cấm liều mình bảo vệ như thế. Một thiên tài nữa lại xuất thế trong chi tộc sắp tàn này sao? Triệu Cấm ăn phải cái gì mà lại dễ dàng tìm được thiên tài như vậy? Không tìm cách tiêu diệt sớm, sợ rằng ngày sau quá muộn. Triệu Bằng thu kiếm lại vỏ, lại bày ra bộ dáng khinh người nói:

"Không chấp đám điên các ngươi diễn trò cười nữa, liệu hồn mà biến đi cho khuất mắt ta!"

Dứt lời liền xoay lưng bỏ đi, đám đông vây kín lại giữa chợ cũng vì thế mà giải tán. Tú dụi dụi mắt nhăn nhó vỗ vai một thanh niên trong đám môn đệ của Triệu Cấm vừa chỉ vào mắt mình mà nói:

"Hai ông già đánh nhau, quả nhân dính bụi vào mắt rồi, thổi thổi hộ ta cái."

Cơn cuồng phong do kiếm áp của Triệu Cấm và Triệu Bằng vừa gây ra hiển nhiên đã cuốn theo cát bụi. Chỉ tội cho Tú chưa quen tình huống thường ngày của tu tiên giả.

Jhin không thể dễ dàng lộ mặt trước đám đông vì rất dễ gây chú ý, vậy phải có cách nào đó để gã ẩn mình điều tra tin tức giữa đô thành rộng lớn này. Tú thật nghĩ không ra nếu không theo dõi sát sao trên [Bản Đồ]. Hắn thấy Jhin đã mò đến thẳng một quán trọ trông có vẻ khả nghi, phát hiện ra đó là văn phòng chi nhánh của một tổ chức sát thủ ngầm. Thông tin từ miệng đám người điều hành chi nhánh mà ra. Còn vì sao Jhin lại có thể moi thông tin được dĩ nhiên không cần phải bàn với mấy phát súng đáng sợ của gã.

Dù sao thông tin về hai đại hội tỷ thí sắp diễn ra là thông tin đại chúng rầm rộ rồi nên giữa chợ cũng tuyên truyền. Cho nên thông tin mà Jhin thu được từ hội sát thủ có giá trị quan trọng hơn nhiều. Đó là lý do gã đã báo cáo yêu cầu Tú phải đích thân tới Trâu thành một chuyến. Điểm hẹn là một quán trọ bình thường. Để tránh gây chú ý, Jhin đã thó được ở đâu một chiếc nón rơm phủ vải, nhìn không khác gì hiệp khách giang hồ. Có điều giang hồ này không chơi dao mà chơi súng.

Quán trọ bố trí tầng dưới cùng thành một nhà hàng để tiện phục vụ khách trọ. Tú và Triệu Cấm cùng ngồi xuống một bàn với Jhin, Minh Nguyệt không hiện hình nhưng vẫn thường trực bên cạnh Tú qua màn hình hệ thống. Còn đám đệ tử của Triệu Cấm ngồi riêng một bàn khác. Tú thông báo tình hình Triệu Cấm đã đăng ký tham gia đại hội tỷ thí nội bộ Triệu gia. Tú nói thêm:

"Còn đại hội tỷ võ kén rể gì đó thì ta đang tính sẽ tham gia cùng một ai đó tin tưởng được. Ngươi tính sao Jhin?"

"Ngươi bị con gái Triệu Hạo hớp hồn à?" Jhin mỉa mai.

"Im đi!" Tú gạt đi và nói "Gái gú chỉ là phù du thôi, ta có vợ rồi nhé."

"Thứ cho thần nhiều chuyện." Triệu Cấm lên tiếng "Đại vương có thể lập hậu cung và gửi gắm cho vương hậu toàn quyền quản lý được mà."

"Thôi tập trung đi." Tú nhắc nhở "Cái ta cần là Giáng Long Mộc, không phải vợ bé."

"Phần thưởng á quân à?" Jhin nói "Thế ngươi cứ giả thua ở trận chung kết là được."

"Thực ra thì…" Tú lúc này mới bày ra vẻ khó nghĩ "Ta cũng muốn nắm trong tay con gái của Triệu Hạo để tiện cho kế hoạch thâu tóm Triệu gia sau này. Giải pháp hòa bình luôn phải ưu tiên hàng đầu mới dễ tiến hành những cuộc chinh phạt về sau."