Mộng ước của Triệu Cấm

Attack On Tutien

Mộng ước của Triệu Cấm

Triệu Cấm cùng đám môn đệ ngồi họp ở một ngọn đồi nhỏ tránh xa nơi đông người. Một trong số nữ đệ tử tài năng nhất của lão là Triệu Ngạo Kiều nói thẳng:

"Sư tôn, đồ nhi cảm thấy mấy kẻ này cũng huênh hoang quá đi. Chúng ta liệu có thể giành được ngôi tông chủ hay không, lại phải dựa vào một phàm nhân bị ảo tưởng rằng mình có thể nhất quyền kích sát Hoàng Cảnh tu tiên giả sao?"

Triệu Cấm khẽ thở dài rồi nói:

"Đêm qua đại vương và vương hậu bí mật ra ngoài. Ta không biết là hai người đi đâu, làm gì, chỉ biết khi mờ sáng hai người mới trở về. Đại vương tuy mệt mỏi nhưng đã không còn là phàm nhân nữa. Thần thức của ta cảm ứng được đại vương đã trở thành một Lam Cảnh tu tiên giả."

"Cái gì?" Đám trẻ nhất thời thốt lên kinh ngạc.

Chỉ một đêm liền đột phá từ phàm nhân lên Lam Cảnh? Đây quả thực là quá nhanh rồi. Phải biết, chúng dành nhiều năm tu luyện mới thăng tới Lam Cảnh. Khẳng định là đại vương đã sử dụng phương thức đặc thù nào rồi. Trong lúc chúng còn đang bàn tán đoán già đoán non thì Triệu Cấm lại nói:

"Các con không tin đại vương thì cũng tin vương hậu đi. Thần thức của ta tuyệt không thể thăm dò nổi nàng. Hẳn cảnh giới của nàng rất cao."

Câu chuyện liền đó được suy diễn tới một diễn biến mới. Cả đám tu tiên giả này đều cho rằng Tú và Minh Nguyệt đã sử dụng phương thức song tu, nhờ đó mà Minh Nguyệt có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện của Tú. Nhưng vì điều này mà trong lòng đám trẻ tuổi này càng phát sinh sự khinh thường đối với Tú vì căn bản hắn không có thực lực mà tiến bộ. Còn đối với Minh Nguyệt, một khi đã nghe sư phụ mình xác minh thực lực của cô, bọn chúng tự nhiên càng hướng về cô một sự tôn kính nhất định. Trong cõi tu tiên giới này, thực lực vi tôn mà. Triệu Ngạo Kiều lên tiếng:

"Vậy ra người chúng ta thực sự quy thuận là vương hậu chứ không phải là tên kia sao?"

Triệu Cấm liền bày ra vẻ nghiêm khắc dạy bảo môn đệ:

"Kiều nhi, ta nhắc nhở con, đừng có bất kính với đại vương. Con thấy vương hậu có điểm nào tầm thường không? Đại vương dù là phàm nhân, lại có thể chinh phục được trái tim của nàng, ắt không hề tầm thường, lại còn chiêu được binh hùng tướng mạnh, tương lai nhất định trở thành bá chủ một phương. Bây giờ chúng ta không nơi nương tựa, một nghìn phàm nhân kia cũng là chúng ta tùy tiện thu nhặt những người bần cùng ở các thành về giao nộp cho đại vương, đó đã là cái giá quá rẻ để đại vương thu nhận chúng ta rồi."

Ai nghe cũng ngộ ra phần nào đạo lý, quả nhiên vẫn là sư phụ tốt dạy bảo ra đồ đệ ngoan. Vừa lúc, có một người lính bắn tỉa của Lạc Việt chạy tới báo tin đại vương muốn triệu kiến sư đồ Triệu Cấm, tất cả cùng nhau trở về Bệ Đá Cổ. Tú và Minh Nguyệt đã chờ họ sẵn ở bàn họp, trà nóng đã được chuẩn bị cho đủ người dự. Lý do Tú muốn trực tiếp xử lý công việc phía Triệu Cấm thay vì để Minh Nguyệt tự quyết chính là vì hắn tạm thời chưa tìm ra phương hướng giải quyết hệ tư tưởng cổ hủ của đám người tu tiên giả.

Mà đã là hệ tư tưởng thì nó như bộ môn Giáo dục công dân vậy. Nghe thì rất hay nhưng áp dụng thực tiễn chẳng được bao nhiêu. Cuộc chinh phạt của Tú không thể lơ là vấn đề này được. Nước Việt Nam cố hương hắn dù trải nghìn năm Bắc thuộc cũng không để bị xóa sổ khỏi bản đồ, ấy là vì tiếng nói dân tộc còn, ý thức hệ của dân tộc không bị mai một trước sự đàn áp và thủ đoạn đồng hóa của đám người Hán.

Nếu hắn muốn Lạc Việt chinh phạt toàn tu tiên giới và trường tồn, ắt phải đạp đổ hệ tư tưởng thâm căn cố đế của tu tiên giả, thay vào đó bằng một hệ tư tưởng tiến bộ và văn minh hơn. Trước mắt, hắn phải hoàn toàn thuyết phục được Triệu Cấm đã, có thể xem lão là bộ mặt đại diện cho hệ tư tưởng cũ kỹ cần phải phế bỏ. Nếu một người còn chưa thể làm cho chuyển dời ý thức hệ, thì làm sao vươn được ra toàn cõi tu tiên giới?

"Ta muốn hỏi ngài, thứ gì trên đời này quý giá nhất?" Tú vào thẳng vấn đề, khiến Triệu Cấm nhất thời chưa kịp thích ứng.

Nhưng lão cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh mà đáp lại:

"Theo thiển ý của thần thì trong cõi tu tiên giới này, quý nhất chính là thực lực."

"Vậy thực lực đó dựa vào những yếu tố nào mà thành?" Tú hỏi tiếp.

"Gia thế, huyết mạch, đan dược, bảo vật, công pháp, tất thảy những gì thiết yếu để gia tăng thực lực."

"Vậy tại sao lại cần phải gia tăng thực lực?" Tú hỏi tiếp cùng nụ cười bí hiểm.

Nhận ra Tú đang có ý thăm dò mình, Triệu Cấm bắt đầu tập trung suy nghĩ hơn để đưa ra câu trả lời đúng đắn nhất. Lão điềm tĩnh nói:

"Thực lực không phải là tất cả, nhưng chỉ khi có thực lực mới mong cầu có được những gì mình muốn."

Tú khẽ lắc đầu mỉm cười, thái độ này khiến cho đám tu tiên giả ngồi đối diện cảm thấy như bị khinh thường. Tú nói:

"Từ khi sinh ra các vị đã bị đầu độc bởi tư tưởng chạy đua với thiên hạ, không ai hỏi các vị thực sự muốn gì cả. Các vị chỉ được phép mong cầu thứ mà người đi trước mong cầu. Giờ tôi sẽ hỏi chuyện riêng tư một chút, ngài không phiền chứ tiền bối?"

"Xin đại vương cứ tùy ý." Triệu Cấm ngồi thẳng lưng đáp.

"Ngài mong muốn điều gì nhất?"

Triệu Cấm thoáng chau mày suy tư rồi đáp:

"Thần chỉ mong đám hậu bối sau này có thể phát dương quang đại, không còn bị Triệu gia ở Trâu thành chèn ép nữa."

"Đó là tinh thần trách nhiệm của ngài muốn vậy. Hãy nói ra ước mơ ngông cuồng nhất của ngài đi."

Được Tú gợi ý, Triệu Cấm khẽ gật đầu rồi lựa giọng dứt khoát nói:

"Thần muốn không còn mắc kẹt ở Lục Cảnh này nữa. Từ thuở thiếu thời, thần đã mong ước một ngày được phi thăng tiên giới."

"Tiên giới, là một thế giới khác biệt với tu tiên giới này nhỉ? Đó có thể xem là một đích đến mà tu tiên giả phấn đấu để đạt được. Nhưng, tại sao phải cố gắng lên tiên giới khi có thể cùng nhau biến tu tiên giới trở nên tốt đẹp hơn?"

"Chỉ là giấc mộng hoang đường mà thôi." Triệu Cấm thở dài nói "Ai cũng mong muốn được phi thăng tiên giới để thoát khỏi tu tiên giới chật hẹp. Con đường tu tiên cũng chính là giành giật nhau tài nguyên tu tiên. Chẳng phải đại vương cũng đã bắt đầu đi trên con đường đó sao?"

"Ngài cảm nhận được thực lực của ta nhỉ?" Tú mỉm cười không phủ nhận, mặc dù điều này sẽ mâu thuẫn với quan điểm trước đây hắn đưa ra về Thiên Đạo.

"Vậy thần có thể hỏi lý do tại sao đại vương lại đổi ý không?"

Cả đám tu tiên giả chăm chăm nhìn vào Tú, chờ đợi một câu trả lời. Tú chỉ bình thản đáp:

"Ban đầu thì ta rất muốn làm một người bình thường. Nhưng đến khi ta biết được cách duy nhất để giải thoát cho Minh Nguyệt là bản thân ta phải đủ mạnh mẽ, ta chỉ đành chấp nhận trở thành tu tiên giả thôi."

"Thứ lỗi cho thần nhiều chuyện." Triệu Cấm cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.

"Không sao." Tú cười nói "Cũng chẳng phải chuyện gì hệ trọng. Sau này cũng cần tới sự giúp đỡ của các vị cả thôi. Trước mắt, ta chỉ muốn các vị hiểu rằng, phương châm của ta không phải là lấy cảnh giới, gia thế để phân định con người. Phàm nhân bị tu tiên giả coi thường ra sao, thì những tu tiên giả cảnh giới thấp cũng sẽ chịu hoàn cảnh tương tự trước những tu tiên giả cảnh giới cao hơn mình. Đó không phải là một hệ tư tưởng đúng đắn. Thế giới mà ta muốn tu tiên giới trở thành phải có sự bình đẳng, nơi con người được đánh giá bởi sự cống hiến với cộng đồng, không phải bởi sự vị kỷ tự tôn."

"Liệu nó có thành hiện thực không?" Triệu Cấm nghi ngại hỏi.

"Cứ đi từ căn bản thôi. Cuộc chinh phạt nào cũng đòi hỏi sức mạnh vũ lực làm tiền đề. Mà bản thân ta lại muốn tôn trọng chủ trương hòa bình khi đối phương chấp nhận đầu hàng. Thế nên, chọn con đường đơn giản mà đi thôi. Trinh sát của ta ở Trâu thành cho hay Triệu gia tự dưng bày ra đại hội tỷ võ với phần thưởng rất hứa hẹn. Mười ngày đầu tiên sẽ tiến hành báo danh và thách đấu tự do, sau đó sẽ tiến hành lấy ra mười sáu cá nhân biểu hiện xuất sắc nhất vào vòng chung kết diễn ra trong ba ngày kế tiếp."

Kẻ thám báo này hiển nhiên là Jhin. Thông qua chức năng đàm thoại của hệ thống, tin tức qua lại vô cùng nhạy bén. Triệu Cấm vô cùng ngạc nhiên trước trình độ tai mắt của Tú, liền sốt sắng hỏi:

"Phần thưởng là gì vậy đại vương?"

"Triệu Hạo có một đứa con gái vừa đến tuổi cập kê, ngoại hình khá ưa nhìn, đại hội tỷ võ này vừa hay lại để cho tuyển chọn đấng phu quân cho cô ta đó."

"Đại vương không lẽ định báo danh giành quán quân?" Triệu Cấm tròn xoe mắt hỏi lại.

Đám tùy tùng cũng đồng dạng có thắc mắc tương tự. Tú liền xua tay cười nói:

"Ta chỉ có một vợ thôi là đủ rồi. Ta chỉ cần phần thưởng của á quân thôi. Một bảo vật được Triệu gia lưu giữ lâu năm, tên gọi là Giáng Long Mộc."

"Giáng Long Mộc!" Cả đám tu tiên giả ngồi họp không khách khí mà thốt lên kinh hãi.

Tú liền đoán ra ngay đây đúng là thứ mình nên nhắm tới. Triệu Cấm thật thà trình bày:

"Tương truyền, Triệu gia đời thứ ba mươi sáu, Triệu Vân, tằng tổ của Triệu tông chủ đã thành công phi thăng tiên giới. Mà thời điểm người phi thăng, từ trên trời giáng xuống chín đạo lôi kiếp, đồng thời đánh trúng cây đại thụ trong gia viên Triệu gia. Đó chính là cây đại thụ mà Triệu Vân đã dành công sức chăm sóc từ khi còn non. Sau chín đạo lôi kiếp, cây đại thụ này bị đánh cho thành tro bụi, chỉ còn lại dưới gốc rễ là một mộc trượng tạc hình rồng, ẩn chứa khí tức bá đạo của Triệu Vân nên đời sau gọi đó là Giáng Long Mộc, lưu lại làm bảo vật gia truyền. Nay Triệu Hạo lại sẵn sàng đem trao tặng, ắt hẳn có ẩn tình."