Ngày ngắn đêm dài

Attack On Tutien

Ngày ngắn đêm dài

Mặt trời lặn, những ánh lửa bếp bập bùng khắp một vùng thảo nguyên. Nơi từng diễn ra trận chiến thảm khốc giữa Lạc Việt và quân Triệu gia giờ là nơi hàng trăm lều trại được dựng lên cho từng hộ gia đình tạm trú. Trước lúc mặt trời lặn họ đã xây dựng hàng rào tạm bằng gỗ xung quanh để đảm bảo an toàn một phần. Tú cũng cử quân lính chia nhau tuần tra các khu vực hàng rào nên đêm nay sẽ khó có gì có thể làm hại tới những người nhập cư.

Hai nghìn thi thể của quân Triệu gia, Tú gom hết vào [Hành Lý] rồi đem "xóa" sạch. Do bị tác động mạnh mẽ bởi trường năng lượng của hành tinh này, người chết sẽ rò rỉ vong hồn. Những vong hồn này đều trở thành điểm cộng dồn nội tại [Giải Thoát (P)] của các xạ thủ và [Đọa Đày (P)] của Minh Nguyệt.

Ăn xong bữa tối giản đơn, Tú rời làng đi săn, làm một việc mà các game thủ Liên Minh Huyền Thoại khi đem Nasus vào trận đấu gọi là "farm Q". Minh Nguyệt đi cùng hắn. Vũ khí của hắn là một khẩu Mosin Nagant. Sức tấn công của hắn dĩ nhiên không bằng những quân lính được phong Tốt rồi. Nhưng so với việc dùng tay không thì dùng súng vẫn mạnh hơn nhiều vào những cấp độ đầu tiên. Thực tế hắn đã tích lũy được đủ kinh nghiệm từ quá trình điều hành đất nước nhỏ bé của mình mà đạt cấp độ mười tám của Bạch Cảnh, dễ dàng đột phá ngay Lam Cảnh để có thể sử dụng [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)].

Mục tiêu của hắn là những con thú nhỏ yếu ớt. Tìm kiếm trên [Bản Đồ], hắn dễ dàng tìm ra ngay vì đây là những sinh vật có sức sinh sản mạnh mẽ nhất, phù hợp làm thức ăn cho những loài yêu thú. Đầu tiên hắn phát hiện ra một con dê. Hắn lập tức chọn vị trí cao điểm, lắp ống ngắm, nạp đạn rồi nhắm vào con vật tội nghiệp đang nằm ngủ từ khoảng cách hai trăm mét. Đoàng! Hắn niệm [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)] và bóp cò ngay khi xác định mục tiêu đã vào tâm ngắm. Con dê bị đánh thức bởi phát súng nhưng liền đó tắt thở vì viên đạn xuyên qua thân, trực tiếp phá thủng tim.

"Có tăng cộng dồn thật, ba điểm." Tú xác nhận kết quả.

Sát thương của súng trường thuần túy đã đủ kích sát thú nhỏ rồi, lại được bồi thêm [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)] nữa thì chết chắc. Tạm bỏ xác con dê vào [Hành Lý], hắn lại đi săn tiếp. Hắn chỉ sợ thảo nguyên đêm nay thiếu mồi săn, chứ đạn thì cả đêm bắn cũng không hết. Không nhất thiết phải là yêu thú lớn, mà mục tiêu lớn nhỏ cũng chỉ có một thang điểm cộng dồn quy định nhận được, bởi thế, đi săn thú nhỏ lại quá lời cho hắn rồi.

Minh Nguyệt đi cùng hỗ trợ hắn tìm ra mục tiêu phù hợp, cũng cảnh báo trước những nguy cơ có thể xảy đến khi hắn nổ súng. Phải nói, yêu thú hay tu tiên giả đều có giác quan nhạy bén, tiếng súng có thể thu hút rắc rối không cần thiết. Nhờ đó, việc đi săn của Tú trên thảo nguyên tuy chậm một chút so với tưởng tượng nhưng thu hoạch không nhỏ. Thú săn được chất đầy [Hành Lý], đem ra đủ cho toàn dân Lạc Việt hơn nghìn người hiện tại duy trì một thời gian dài.

Còn bản thân hắn thì tích lũy được sáu nghìn điểm cộng dồn [Quyền Trượng Linh Hồn (Q)], có thể trực tiếp sử dụng nắm đấm không cần súng trường nữa. Thực lực dừng ở Lam Cảnh nhưng có thể trực tiếp uy hiếp tới tu tiên giả hoặc yêu thú Lục Cảnh, thậm chí Hoàng Cảnh nếu không đủ sinh mệnh lực hay phòng ngự lực để chống cự một quyền cường hoá của hắn.

Mặt trời cũng vừa vặn sắp lên, Tú nghỉ tay quay về Bệ Đá Cổ. Hắn mệt mỏi thả người xuống sofa đánh giấc, không quên dặn Minh Nguyệt đánh thức mình dậy đúng hai giờ sau. Người dân thì thức dậy từ sớm để chuẩn bị đón ngày mới, chẳng ai hay biết vị vua của họ đã có cả một đêm dài cày cuốc. Nhưng Triệu Cấm biết. Tu tiên giả khi phát triển giác quan tới một mức độ nhất định có thể triển khai phân ly một phần ý thức của bản thân tự do di chuyển tới địa phương tuỳ ý, thậm chí phát động một dạng sóng thăm dò diện rộng như radar, được gọi là thần thức.

Triệu Cấm là tu tiên giả lâu năm, tự nhiên cũng có thể triển khai thần thức, biết được Tú và Minh Nguyệt đi ra ngoài cả đêm tới sáng sớm mới quay về. Ban đầu lão vốn định đi theo hai người để tiện vừa theo dõi vừa bảo vệ, nhưng khi thần thức quét qua người Minh Nguyệt lại không thể đem lại cho lão được cảm nhận gì, lão mới phỏng đoán vương hậu là một cao thủ, cảnh giới cao hơn hẳn lão nên mới có thể ẩn giấu thực lực và hành tung khỏi thần thức thăm dò của lão. Lão đành yên tâm… ngủ tiếp.

Triệu Cấm tới bên Bệ Đá Cổ, từ xa đã thấy Tú nằm ngủ ngon lành, mà dáng nằm khá khó coi, cứ như ai đó đã tuỳ tiện quăng hắn lên ghế sofa vậy. Được bàn giao từ trước rằng mỗi khi Tú không có mặt thì mọi quyền hành sẽ do Minh Nguyệt trực tiếp nắm giữ nên cô liền tiếp đón Triệu Cấm và đám môn đệ.

"Vương hậu vạn tuế!" Triệu Cấm quỳ gối, đám môn đệ cũng quỳ không chậm trễ.

"Các vị, mời ngồi." Minh Nguyệt phất tay, lại triển ra pháp thuật biến hoá ra một bộ bàn ghế gỗ kê ngay ngắn gần đó.

Chờ cho Minh Nguyệt ngồi ở ghế chủ tọa, Triệu Cấm và đám môn đệ mới dám đặt mình xuống hàng ghế đối diện. Minh Nguyệt hỏi luôn:

"Ngài tới sớm vậy có việc gì quan trọng sao?"

"Thần đã cho người dò la tin tức ở Trâu thành, vốn là để thăm dò tình hình. Nhưng hiện tại đã mất liên lạc với đệ tử phụ trách việc do thám, hiển nhiên có chuyện không lành. Thần mạn phép xin đại vương và vương hậu cho thần vắng mặt một thời gian để thu xếp công việc."

"Đại vương làm việc cả đêm nên không thể tiếp đãi các vị. Nhưng ta đã được giao trọng trách thay người xử lý công việc. Việc của ngài cũng là việc của ta. Giờ chúng ta đều là người Lạc Việt cả rồi. Ngài cần bao nhiêu quân cứ nói. Với quân lực của Lạc Việt hiện tại, đánh một trận với Triệu gia hay Trâu thành chỉ là chuyện nhỏ."

Đối diện với phong thái tự tin của Minh Nguyệt, đám môn đệ của Triệu Cấm như bị mê hoặc. Bằng hữu, đồng môn của mình đang gặp nguy mà vương hậu lại sẵn sàng tuyên chiến để giải cứu, làm sao không khiến bọn trẻ xúc động? Triệu Cấm vẫn băn khoăn, nói:

"Đa tạ thịnh tình của đại vương và vương hậu, nhưng không nên chỉ vì chuyện của hạ thần mà làm lớn chuyện. Vương hậu thứ cho hạ thần lỗ mãng, nhưng dám hỏi người có chắc chắn bao nhiêu phần thắng khi đối đầu với tông chủ của Triệu gia, một Hoàng Cảnh tu tiên giả?"

"Ta chưa dám lãnh nhận phần uy nghiêm đó. Chỉ xin tiết lộ với các vị rằng, đại vương có thể thách đấu cao thủ Hoàng Cảnh và nhất quyền kích sát."

Triệu Cấm nheo mắt nghi ngờ. Với Minh Nguyệt lão có thể nhìn không ra, chứ Tú là một phàm nhân rõ mồn một, cả đám môn đệ của lão đều biết. Một phàm nhân có thể nhất quyền kích sát Hoàng Cảnh tu tiên giả? Đây là chuyện mê sảng gì chứ? Biết chắc đám người này sẽ không tin tưởng, nên Minh Nguyệt chẳng giải thích, chỉ nói:

"Hai giờ nữa đại vương sẽ tỉnh giấc. Các vị chịu khó chờ được chứ?"

"Tạ ơn vương hậu."

Triệu Cấm cung kính rồi xin lui. Công việc hôm nay Tú cũng đã thảo trước kế hoạch và lưu trong nền tảng hệ thống nên Minh Nguyệt cũng nắm được. Cô cử Gangplank đem những người có tay nghề rèn đúc tới mỏ sắt, đồng thời phân phó thêm người phụ trách hậu cần, chủ yếu là phụ nữ, người thân của những tay thợ đó để tiện chăm sóc tại chỗ. Tất cả là hơn ba trăm người.

Còn Jhin, cô yêu cầu gã một mình đi tới Trâu thành để điều tra, gã được tuỳ ý "vẽ vời" theo ý mình. Gã cúi chào Minh Nguyệt đúng kiểu cách một vũ công rồi hí hửng lên đường. Một tên sát nhân hàng loạt từng qua mắt được hội nhẫn giả Kinkou nổi tiếng Ionia thì sẽ rất đáng tin dùng trong nhiệm vụ trinh sát.

Cuối cùng, công việc thiết yếu nhất: đêm qua ngoài việc đi săn cày cấp, Tú còn tranh thủ tìm kiếm và thăm dò địa hình nhằm chọn vị trí thích hợp để xây dựng thành trì. Một toà thành mà hắn có thể dễ dàng bảo vệ ngàn vạn thường dân, cũng là trung tâm kinh tế trường tồn theo nền văn minh của thế giới này. Và hắn đã tìm được vị trí hợp lý nhất trong vùng này, vừa chiếm giữ được nhiều cao điểm trọng yếu vừa dễ đang phong tỏa nhiều khu vực chủ chốt. Hơn nữa đất đai vô cùng màu mỡ.

Tòa thành trên thiết kế của Tú là một bức tường xây thành vòng tròn bao quanh vùng đất lớn đông đúc dân cư. Không như đa số thành trì phân chia thành dân nội thành và ngoại ô, Tú muốn bất cứ ai cũng được sống bình đẳng bên trong tường thành, nếu có sự phân biệt đối xử thì đó phải nằm trong phạm vi mà hắn chấp nhận được.

Vùng đất mà Tú chọn có chu vi gần hai mươi dặm, quy hoạch sơ qua trên giấy thì có thể chứa chấp ba mươi triệu người cùng lúc. Mà nơi trung tâm của vùng đất này là một quả núi lớn, thượng lưu của ba con sông lớn nuôi dưỡng cả vùng giàu sức sống. Cùng sở hữu [Bản Đồ], dám hỏi ai thực sự có được tầm nhìn xa trông rộng như Tú? Hay kẻ nào cũng chỉ nghĩ tới lợi ích bản thân khi có hệ thống trong tay?

Hai giờ sau, Tú lờ mờ tỉnh giấc khi mà Minh Nguyệt chỉ vừa định lay hắn dậy. Nhìn thấy cô, Tú vươn vai thật thoải mái rồi ngồi dậy, mỉm cười nói:

"Anh dậy đúng giờ chứ?"

Minh Nguyệt gật đầu mỉm cười dịu dàng. Tú nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô và hỏi:

"Sáng giờ có việc gì quan trọng không?"

Minh Nguyệt liền báo cáo công việc một lượt. Tú gật đầu hài lòng rồi thở dài, lại nhìn xa xăm. Hắn vẫn chưa tiếp nhận sự thật rằng cô thực sự muốn trở thành vợ của hắn. Cô hiểu hắn quá rõ, quá đỗi tâm đầu ý hợp. Hắn vẫn còn cảm thấy bản thân vướng bận điều gì khó nói, không thể cùng cô giãi bày. Cô yêu hắn vô điều kiện, còn hắn vì sao vẫn chưa thể hồi đáp lại cô?

Đây có lẽ là câu hỏi duy nhất mà ngay cả hệ thống toàn năng cũng chẳng thể đưa ra được lời giải đáp.